Dạy dỗ thành ái

Chương 32


Đọc truyện Dạy dỗ thành ái – Chương 32:

“Đề này cũng không biết làm? Không phải tôi đã giảng hai lần rồi sao?”
 
“Thầy… Em…” Cô gái ngồi ở bàn học khẩn trương mà nắm chặt tay lại, “Thầy… Có thể giảng lại lần nữa không?”
 
Người đàn ông ngồi ở bên kia bàn treo một nụ cười nhạt bên môi, “Có thể, nhưng tôi đã nói rồi, một đề mà giảng hơn hai lần thì sẽ bị trừng phạt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô gái nắm chặt vạt áo mình, “Trừng… Trừng phạt cái gì?”
 
Người đàn ông cười nhạt nói, “Coi như đây là thù lao của việc dạy bổ túc em suốt thời gian qua.”
 
Cô gái nghe xong liền sửng sốt, “Thầy muốn bao nhiêu tiền? Lát nữa em sẽ nói mẹ chuyển cho thầy.”

 
Người đàn ông cười một tiếng, anh đột nhiên đứng lên, ôm cô lên đùi mình, kề sát vào tai cô rồi thấp giọng nói, “Tôi không muốn tiền, tôi muốn… Em.”
 
Cô gái lập tức sợ hãi như con thỏ nhỏ, cô cuống quít muốn leo xuống khỏi người anh nhưng eo lại bị anh chế trụ nên chẳng thể nào nhúc nhích được, cô sợ đến mức run rẩy cả người, người đàn ông lại đặt cô lên bàn, “Đọc đề.”
 
Bị ôm tuy rằng rất sợ nhưng khi được người đàn ông này ôm trong lòng cô không nhịn được mà hoảng hốt, thầy giáo này vừa trẻ lại vừa giàu, lại còn vô cùng đẹp trai khiến cho cô mỗi lần nghe giảng đều sẽ bị phân tâm. Nhưng mà… Bọn họ là thầy trò, làm vậy… Là không đúng nhỉ…
 
“Đang nghĩ gì đấy?” Cô gái đang xuất thần suy nghĩ thì bị một câu của người đàn ông này làm cho hết hồn, ý thức được mình đang nghĩ cái gì, cô vội đuổi hết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu, cuống quít nhìn đề, không nhúc nhích, ngoan ngoãn nghe lời như trẻ con.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không dám quay đầu cho nên không nhìn thấy được được nụ cười như có như không của người đàn ông. Anh bắt đầu giảng đề, vừa kiên nhẫn lại dịu dàng, lúc này cô nghe hiểu hết tất cả, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe người đàn ông phía sau nói, “Hiểu chưa? Tự làm lại một lần cho tôi xem.”
 

Cô gái gật đầu, cầm bút lên rồi bắt đầu tính toán trên giấy nháp. Đột nhiên cơ thể cô chợt cứng đờ, tay người đàn ông xuyên qua quần jeans rồi nhẹ nhàng cọ xát bộ phận nhạy cảm của cô, nơi đó chưa từng được chạm qua bao giờ nên vô cùng mẫn cảm, cô không nhịn được mà thở dốc, cắn môi nói nhỏ, “Thầy…”
 
Người đàn ông phía sau ngậm lấy vành tai cô rồi khẽ liếm, “Sao thế? Không biết làm à?” Dứt lời anh hơi ấn nhẹ nơi đó.
 
Cô gái không hề có kinh nghiệm ở phương diện này, cô bị người đàn ông khiêu khích đến co người lại, giọng nói mang theo nức nở, “Thầy… Thầy đừng làm vậy nữa… Thật khó chịu…”
 
“Em giải bài này xong thì tôi sẽ không làm gì nữa.” Người đàn ông cười khẽ, động tác tay càng thên càn rỡ.
 
Cô gái cố gắng đem sự chú ý đặt lên tờ giấy nháp, người đàn ông nhân lúc cô không chú ý mà thâm nhập vào tiểu huyệt cô, vô cùng có kỹ xảo mà vỗ về chơi đùa. Cô gái rốt cuộc không cầm nổi bút trong tay nữa, chiếc bút lạch cạch rơi xuống bàn, cô khóc nức nở cầm lấy bàn tay đang làm ác của người đàn ông, “Không muốn… Hức…”
 
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch như bắt được con mồi, “Vẫn không biết làm đúng không? Tôi đã cho em cơ hội rồi đấy thôi.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.