Đọc truyện Dạy dỗ thành ái – Chương 16:
Sau ngày đó, Quý Thần không dằn vặt cô nữa, năm ngày qua Tiểu Cửu sống rất bình yên, mãi đến khi kì sinh lý kết thúc, trong ngực cô thầm cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, buổi tối sau khi ăn cơm xong, Quý Thần bế cô lên giường, cởi sạch sẽ toàn thân cô rồi thấp giọng nói, “Làm tôi nhịn năm ngày, đêm nay em phải chịu trách nhiệm.” Tiểu Cửu lập tức co người lại, nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cơn kích tình.
Bàn tay không an phận của Quý Thần nhéo nhéo hai đóa anh đào, đợi nó cứng lên Quý Thần mới cúi người ngậm vào, nhẹ nhàng liếm mút bằng đầu lưỡi. Tiểu Cửu hít một hơi, thân thể hơi ưỡn lên để giảm bớt cảm giác tê dại này, nhưng cô không ngờ như vậy càng tiện dâng bản thân lên miệng người đàn ông này hơn. Người đàn ông cắn nhẹ, Tiểu Cửu đã nhịn không nổi nữa mà thở dốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lát sau cuối cùng anh cũng ngẩng đầu, chuyển sang đầu nhũ bên kia rồi lặp lại y chang động tác lúc này. Cô gái nhỏ dưới thân vừa nức nở khóc vừa rên rỉ, bàn tay cào ra vài vết xước trên lưng anh. Quý Thần ngẩng đầu, dùng một tay tìm phía dưới, sờ được thân dưới ẩm ướt thì cười cười, hai ngón tay tiến vào cơ thể của cô gái nhỏ mà không báo trước, “Đúng là ngày càng nhạy cảm mà.”
Cô gái dưới thân giống một con cá đang thoi thóp, khi ngón tay anh trêu chọc thì cô há miệng thở dốc, anh nở nụ cười, ngón tay ác ý uốn lượn, gảy gảy trong cơ thể cô. Nháy mắt, thân thể của Tiểu Cửu tê rần, mồ hôi chảy từng giọt từng giọt xuống gối. Quý Thần đột nhiên cho thêm một ngón tay nữa vào, cô gái nhỏ ưm một tiếng, bỗng dưng cô cầm lấy cô tay anh, hai chân không nhịn được kẹp chặt lại, “Được rồi, đã nhiều lắm rồi, ưm…”
Quý Thần không nghe theo mong muốn của cô, anh ép cô mở hai chân ra, nhìn cô chìm đắm trong bể tình, khi anh chắc chắn cô đã ướt đủ rồi mới rút ngón tay ra. Cô gái nhỏ đã khóc không thành tiếng vì sự trêu chọc của anh, thân thể trần truồng hơi run rẩy.
Anh đè hai đùi cô, vào thẳng một lần, anh nâng hông cô lên rồi lấy gối ở đầu giường kê xuống dưới. Người đàn ông bắt đầu di chuyển một cách hưởng thụ. Mới đâm rút có vài chục cái mà cô gái nhỏ đã lên đỉnh, vừa khóc vừa đẩy Quý Thần, “Đừng, tôi đã tới rồi, anh đừng di chuyển nữa, ưm.. a”. Người đàn ông kêu một tiếng thoải mái, bị cô kẹp chặt đến sảng khoái, tay hung hăng bấm trên đài hoa của cô, “Cô tới rồi thì không quan tâm gì nữa à? Ai dạy cô qua cầu rút ván vậy?” Tiểu Cửu hét lên một tiếng, chỉ còn biết ưm ưm a a chứ không nói được thêm lời nào nữa.
Thân thể vừa mới trải qua cao trào lại bị cuốn vào một trận kích tình nữa khiến Tiểu Cửu không nhịn được lắc lắc đầu, nước mắt tràn ra ngoài, Quý Thần cúi đầu giễu cợt, “Đúng là không kiên nhẫn gì hết.”
Dứt lời anh di chuyển mạnh mẽ, hoa huyệt trở nên ướt át dưới kỹ thuật cao siêu của Quý Thần. Nhưng Tiểu Cửu lại muốn tránh đi từng đợt sóng tình ập đến, cô liên tục rụt thân thể lại muốn trốn đi. Nhưng người đàn ông lại mạnh mẽ nắm chặt hông cô, càng tiến sâu vào đến mức có thể cảm thụ được tử cung của cô hơi hé mở. Người đàn ông không kiên nhẫn thêm nữa, cả cây hàng khủng đâm thêm vài chục cái, Quý Thần cười nhẹ, “Tử cung nhỏ của cô thật khó mở.” Nói xong dùng sức đâm một cái, Tiểu Cửu cảm thấy bụng nhỏ của cô tê rần, cuối cùng Quý Thần cũng bắn ra.
Tiểu Cửu khóc cầu xin, “Đau quá, anh ra đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thần nhìn cô một chút, nghĩ rằng đây đã là cực hạn của cơ thể này rồi, không cần vội vàng mở tử cung. Anh rút ra khỏi người cô.
Hoa huyệt bị đâm đến mức tạm thời không khép lại được, tạo thành một cái miệng nhỏ tròn tròn, dịch thể bên trong không ngừng chảy ra. Quý Thần dời mắt, ôm cô gái nhỏ vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi sửa sang xong, Tiểu Cửu đã mệt đến mức hóa thành vũng nước. Quý Thần đặt cô dựa trên bồn tắm, mở miệng nói, “Ngồi đây đợi tôi.”
Sau đó anh ra ngoài cầm chiếc khóa trinh tiết đã chuẩn bị từ lâu vào phòng tắm.
Tiểu Cửu không còn sức lực nhìn thấy anh cầm cái gì trên tay liền sợ hãi lùi về sau, Quý Thần đến trước mặt cô, mở hai đùi cô ra gác trên thành bồn tắm. Tiểu Cửu khóc lóc năn nỉ, “Cầu xin anh, Quý Thần, dừng lại đi, tôi mệt quá.”
Quý Thần lại dùng sức đè chân cô, “Không làm cô, chỉ cho cô mang cái này thôi.”
Tiểu Cửu nhíu mày, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của Quý Thần, “Tôi không muốn mang cái này, tôi sẽ nghe lời mà?”
Vẻ mặt của Quý Thần rất dịu dàng nhưng câu nói ra khỏi miệng thì không cho phép thương lượng, “Không được.”
Nói xong đeo khóa trinh tiết cho Tiểu Cửu trong tiếng nức nở của cô rồi khóa chặt, “Tôi đi công tác ba ngày, cô phải mang cái này cẩn thận, nếu không thì…” Quý Thần dừng lại, không nói thêm gì nữa. Sau đó anh vươn tay bế cô gái nhỏ đang khóc nức nở lên bảo cô đi về giường, nhìn cô gái nhỏ khó khăn bước về phía chiếc giường, Quý Thần mới thu mắt lại.