Đọc truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa – Chương 16
[16] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (16)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tả Ngôn nhìn một đám người cùng nhau xông lên, thầm mắng một tiếng một lũ không biết xấu hổ, ăn hϊế͙p͙ một mình Cố Tranh !
Hệ thống: “Nếu ngươi nhìn không quen, vậy ra đi, như vậy các ngươi liền có hai người.”
Tả Ngôn nhìn cánh tay cứng như gậy nện lên thân thể, dù cách một tấm kính cậu vẫn như nghe được tiếng xương gãy vụn, “Thôi bỏ đi.”
Hệ thống: “Nhát gan.”
Tả Ngôn: “Có giỏi thì ngươi đi đi, không được thì đừng bb.”
Hệ thống: “… Liền bb”
Tên nam nhân tóc đỏ bước xuống xe, đứng bên cạnh một chiếc xe khác, ôm cánh tay nhìn tình thế bên kia, thấy đám người của chính mình không ngờ lại vô dụng như vậy, mắng một tiếng, “Phế vật !”
Lúc này tình huống bên kia cơ hồ đã nghiêng về một bên, một mình Cố Tranh đối kháng với một đám cầm vũ khí cũng không bị vây trong thế hạ phong, ngay cả góc áo cũng chưa nhăn.
Ngược lại đám người mà đối phương mang đến đều đã nằm xuống đất mà rêи rỉ.
Tả Ngôn nhìn đám người bên ngoài, cảm thấy thật hùng vĩ, Cố lão đại quả nhiệt thiệt hot.
Cậu quay đầu muốn nhìn biểu tình trêи mặt của tên nam nhân tóc đỏ một chút, ai ngờ cái nhìn này lại khiến cậu tóc gáy dựng đứng.
Chỉ thấy tên nam nhân tóc đỏ kia cầm một khẩu súng trong tay, bước chân hướng về đám người bên kia.
Tả Ngôn vội vàng đặt chiếc hộp trong tay xuống, lặng lẽ mở cửa xe.
Người đều ở bên kia, lúc này thật tiện để cậu lén từ cửa xe đi ra.
Ngồi xổm người xuống, lẻn vòng qua bên hông thân xe, dùng mấy chiếc xe làm lá chắn, nhẹ nhàng đi về hướng của tên nam nhân tóc đỏ.
“Bộp bộp !”
Chưa đợi cậu đến gần tên nam nhân tóc đỏ, cửa kính xe của Cố Tranh đã bị đập.
Hình như tên đập cửa kính xe cũng không phải cố ý, bởi vì nhìn tạo hình của hắn, hẳn là bị một người đá đến.
Hắn tức giận gào thét cầm gậy hung hăng đập vào cửa kính xe hai cái.
Không nghĩ đến, cửa kính vỡ.
Tả Ngôn đau lòng nhìn mảnh vỡ rơi trêи đất, tên nhóc này, có quyết đoán, xe cửa ông đây mà cũng dám đập, tôi sẽ nhớ kỹ cậu, phí sửa xe cậu đừng hòng trốn !
“Lão đại ! Cái bình !”
Cái tên côn đồ đập cửa kính xe liếc mắt một cái liền sửng sốt thấy được trêи chỗ ngồi có một cái hộp cách đóng gói nhìn khá cổ.
Mở ra chiếc hộp, quả nhiên có một cái bình sứ màu xanh.
Nhất thời vui vẻ, mang theo chiếc hộp muốn đưa cho nam nhân tóc đỏ.
Từ tiếng la đầy kϊƈɦ động của gã, đã hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người.
Cố Tranh mang ánh mắt lãnh lệ nhìn lướt qua đám người xung quanh, hai người đang đứng đó có chút sợ, những người ngã xuống cơ hồ đều bị một chiêu chí mạng, đã ngã xuống thì đều đứng lên không nổi.
Những người đang đứng cảm thấy, mỗi một bước đến gần nam nhân này thì trái tim cũng run lên theo.
Cố Tranh nghiêng đầu nhìn lướt qua, phát hiện tên tóc đỏ đang cầm súng, cũng phát hiện Tả Ngôn cũng đang lén lút cách đó không xa.
Tả Ngôn: “Chết rồi, hắn sẽ không nghĩ rằng ta muốn chạy trốn bỏ lại một mình hắn chứ !”
Nhìn ánh mắt lợi hại của Cố Tránh, Tả Ngôn vươn ra móng vuốt lặng lẽ hỏi hệ thống, nội tâm đầy bất an.
Hệ thống: “Nén bi thương.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, tên nam nhân tóc đỏ trêи mặt mang một nụ cười đắc ý nhìn Cố Tranh, “Cái bình này, ông đây nhận.”
Vừa nói xong liền muốn vươn tay lấy, khi đầu ngón tay của hắn ta cách cái bình khoảng vài cen-ti-mét, không mảnh giấy màu trắng đột nhiên bay đến, hung hắn đập vào mu bàn tay của tên nam nhân tóc đỏ.
“A !”
Dời mắt nhìn xuống, hiển nhiên là một tấm danh thϊế͙p͙ !
Tên nam nhân tóc đỏ gào thét mắng “Đệt mịa !”, cầm sung bắn về hướng Cố Tranh.
Cố Tranh một bên né mấy viên đạn, một bên bước lại gần hắn ta.
Trong lòng tên tóc đỏ rối cuộc cũng cảm thấy sợ hãi, bối rối lấy ra chiếc bình sứ xanh trong hộp, “Nếu mày còn đến gần tao sẽ đập nát nó !”
Cố Tranh dừng bước, ánh mắt lợi hại nhìn về phía hắn ta.
Tên tóc đỏ yên tâm một chút, chỉ thấy Cố Tranh đột nhiên đi về phía hắn ta.
Thong thả chậm rãi như đang đi bộ, thanh âm trầm thấp vang lên, “Cậu có thể thử.”
Những người khác ngay cả động cũng không dám động, đều vây quanh xung quanh nam nhân, sợ hãi nhìn hắn.
Tên tóc đổ cầm súng chỉ về hướng hắn, thần kinh buộc chặt, “Nhìn cái gì ! Lên cho tao ! Ai giết được hắn tao thưởng năm trăm vạn !”
Con số năm trăm vạn này khiến mọi người động tâm, một đám người ánh mắt đỏ lên, như không muốn sống mà nhào lên.
Mà tên tóc đỏ thừa dịp này mà xoay người bỏ chạy, đồ tới tay rồi, thù này hắn ta nhất định phải báo !
.
HLTT: Nhắc nhở những bạn vẫn còn chưa biết. Ừm thì mình vốn update chính bộ này trêи WordPress, do cũng lười nên khó tránh khỏi việc update chương mới trêи đây khá trễ. Vậy nên ai muốn theo kịp tiến độ của mình thì vào trang chủ WordPress của mình đọc nha, link trong phần thông tin của mình. Cám ơn các reader~