Đọc truyện Đây Chắc Chắn Là Lợi Dụng Chức Quyền Để Làm Chuyện Xấu Rồi – Chương 7
Phương Kỳ Nhiên hơi ngẩn người, Bí Ngô đã không gặp cậu hơn nửa ngày, nhóc hưng phấn chạy qua chạy lại bên người cậu. Phương Kỳ Nhiên ngồi khoanh chân trên sofa, trong đầu vẫn là ánh mắt đột nhiên vụt sáng của Du Vãng.
Sợ chết mất thôi, tựa như muốn ăn luôn cậu vậy, thế nên cậu mới vội vã cuống quýt xoay người chạy mất.
Cậu không hề tự xét lại lỗi là tại bản thân mượn chút men say cuối cùng để thoải mái mà nói ra lời thật lòng.
Điện thoại đầy pin nên tự khởi động lại, nó đang rung không ngừng trên bàn trà. Phương Kỳ Nhiên cầm lên xem một cái thì đơ toàn tập luôn.
Lời chúc “mãi mãi bên nhau” đầy cả màn hình, lại còn tung hoa nữa chứ.
Cậu đã đăng cái weibo như thế lúc nào vậy? Lại còn dùng điển cố điển tích nữa! Ngay cả lúc viết văn thi đại học cậu cũng chưa từng dùng điển cố điển tích đâu!
Bí Ngô nhảy lên sofa, nó dùng cái mũi ướt sũng đẩy vị chủ nhân nhìn qua trông cứ như bị hóa đá. Phương Kỳ Nhiên bị nhóc liếm đến mức khắp mặt đều toàn nước bọt, cậu run lẩy bẩy gửi tin nhắn riêng cho Nguyệt Nhân Đao.
“Có đó không?”
Bên phía Nguyệt Nhân Đao không có động tĩnh gì. Phương Kỳ Nhiên thì đang do dự giữa việc xóa bài đăng trên weibo hay xoá tài khoản, cuối cùng cậu quyết định vứt điện thoại chạy đi tắm rửa.
Trong phòng tắm, hơi nước bủa vây khắp nơi, Phương Kỳ Nhiên từ từ nhắm mắt lại, nước từ vòi hoa sen rơi lên mặt, cậu bắt đầu hối hận rồi. Nếu như không trúng thưởng người yêu và gặp lại Du Vãng cùng một lúc thì cậu đã có thể xử lý xong xuôi hai chuyện này, nhưng cố tình ông trời không chiều lòng người, cậu không ngờ bản thân vẫn chưa thể dứt khoát với Du Vãng được, cũng không ngờ rằng sau khi cậu uống say lại có thể dùng danh ngôn kinh điển để trêu chọc người khác.
Trong lòng Phương Kỳ Nhiên so đi tính lại, Du Vãng từ đầu đến cuối vẫn luôn được đặt ở bên phía “quan trọng hơn một chút”. Cậu phun nước tắm chảy vào trong miệng ra, quyết định nói rõ ràng với Nguyệt Nhân Đao.
Cho dù cậu và Du Vãng không có khả năng, cậu cũng không muốn chưa hiểu gì mà đã dây dưa không rõ với người khác, trêu đùa lại càng không được. Tình cảm của cậu đã được cất giấu kỹ, mấy năm này đều như thế, đây là bí mật mà không một ai biết được.
Cậu vẫn thích Du Vãng, thích đến mức không thể nói một câu nói dối rằng “không liên quan đến cậu”.
Thể chất của Phương Kỳ Nhiên hơi khó nói một xíu, cậu uống say là say thật, nhưng chỉ cần nôn hết ra thì trước khi ngủ vẫn tỉnh táo. Cậu mở hộp đồ hộp cho Bí Ngô coi như là bồi thường, quấn khăn lông trên đầu rồi chui vào trong chăn.
Nguyệt Nhân Đao đã trả lời lại trong lúc cậu đi tắm, phương pháp quen thuộc, sự kiêu ngạo quen thuộc.
“Sao thế người yêu?”
Phương Kỳ Nhiên quăng giai điệu “sao thế ba ơi” kỳ dị trong đầu đi, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, đối phương nhập vai rất nhanh, lần này đành phải làm hỏng hứng thú của người ta rồi.
“Ngại quá, hôm nay tôi uống nhiều nên mới đăng cái weibo kia, thực ra tôi không có ý đó.”
Bên phía Nguyệt Nhân Đao chẳng mấy chốc liền hiển thị đã đọc. Phương Kỳ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cậu hơi căng thẳng, dựa theo thiết lập nhân vật của vị Nguyệt huynh này thì chắc chắn hắn sẽ nổi trận lôi đình.
“Sao? Cậu muốn quỵt nợ à?”
Phương Kỳ Nhiên hơi nhụt chí mà ngã đầu lên gối, huyệt thái dương đau đớn từng trận, tác dụng chậm của việc uống rượu bắt đầu xuất hiện. Cậu giơ điện thoại lên, gần như là nơm nớp lo sợ mà gõ chữ.
“Đúng vậy, xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ. Tôi sẽ đăng weibo nói rõ.”
Cậu vừa nhắm mắt lại thì gương mặt của Du Vãng hiện ra. Lần đầu gặp nhau, giữa hai người họ cách nhau một tấm cửa sổ bằng thủy tinh, giáo viên chủ nhiệm đứng bên Du Vãng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quở trách cậu, còn ánh mắt của Phương Kỳ Nhiên thì vẫn luôn dán lên người Du Vãng. Anh đeo cặp sách một bên vai đang đứng ngược sáng với cậu, câu thành ngữ vừa mới học thuộc cứ liên tục lướt qua, kinh ngạc như người trời.
Điện thoại rung một lát, Phương Kỳ Nhiên phục hồi tinh thần lại từ trong trầm tư, nhìn ba chữ trên màn hình mà hơi bất ngờ.
“Tại sao vậy?”
Bí Ngô ăn xong đồ hộp, thè lưỡi chạy vào bên cạnh giường nằm sấp. Phương Kỳ Nhiên nhìn nó vẫn đang ngoắc ngoắc cái đuôi, khóe mắt hơi cong. Cậu dịch ngón tay, nói ra bí mật của bản thân với Nguyệt Nhân Đao – vẫn được tính là người lạ qua màn hình.
“Bởi vì tôi có người mình thích, người đã thích từ rất lâu rồi.”
Dường như Nguyệt Nhân Đao đang chờ cậu nói như vậy, ngay cả cơ hội tạm dừng cũng không cho cậu.
“Các cậu ở bên nhau rồi?”
“Chưa.”
“Vậy cậu vội vã từ chối tôi như thế làm gì, sao cậu biết được hai người sẽ ở bên nhau?”
“…” Phương Kỳ Nhiên cảm thấy đối phương có một loại sức mạnh kỳ lạ, dường như cậu và Du Vãng sẽ thật sự không thể ở bên nhau ấy, thái độ như vậy khiến cậu hơi khó chịu.
“Ai nói chúng tôi sẽ không ở bên nhau?”
Du Vãng nhìn thấy câu này, gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phương Kỳ Nhiên đang nhíu mày, khóe miệng mím lại, đôi mắt híp lại thành một đường. Anh tải bức hình này xuống, lại ghép hình đã tải xuống thành bức hình chỉ có hai câu, sau đó cài làm hình nền.
“Bởi vì tôi có người mình thích, người đã thích từ rất lâu rồi.”
“Ai nói chúng tôi sẽ không ở bên nhau?”
Du Vãng lật người trong chăn, mặt vùi trong gối mà buồn bã cười.
Trong giấc mơ tối đó, là lần đầu gặp gỡ của anh và Phương Kỳ Nhiên, cũng là khởi điểm cho mối tình đầu của anh.