Đọc truyện Đây Chắc Chắn Là Lợi Dụng Chức Quyền Để Làm Chuyện Xấu Rồi – Chương 2
Phương Kỳ Nhiên đến chỗ nhà bếp nấu ăn. Trong lúc chờ nước sôi, cậu lướt weibo xem một chút, ngay lập tức một tin ngắn nhảy lên trang đầu khiến cậu đưa mắt nhìn sang rồi mỉm cười:
“Đăng vài bài theo tiền lệ đây. Dù có là nam hay nữ hay là quái vật đi chăng nữa thì mời người trúng giải hãy quen nhau đi ha. Mười hai giờ trưa mai thông báo kết quả.”
Phương Kỳ Nhiên thoáng nhìn qua weibo của mình, bên trong toàn là hình của Bí Ngô cả, con chó ngu ngốc này thấy ống kính là lại bắt đầu tạo dáng. Phương Kỳ Nhiên có một weibo khá có tiếng trên mạng vì hình thú cưng, nào là hình Bí Ngô giả trang thành thỏ chạy như điên đi phá hủy mọi thứ v.v… Sau này lúc đăng ảnh cậu cũng lười viết caption luôn.
“Chó ngốc.” Phương Kỳ Nhiên khẽ nói thầm một câu, sau đó rời khỏi trang chủ đi chia sẻ lại cái weibo trúng thưởng kia.
Lúc sau, Phương Kỳ Nhiên dẫn nhóc Bí Ngô còn đang ngáy o o ra cửa. Bác Lý dưới lầu cũng dắt cún đi dạo, cậu và bác cùng đi chung với nhau một lúc. Khi về nhà cậu nói khéo với đối phương nhờ bác ấy giúp trông hộ con chó kia một buổi.
Bác Lý thoáng nhìn sang rồi xoa xoa Bí Ngô một cách cật lực, bác thẳng thắn đồng ý giúp chăm Bí Ngô còn vỗ vai cậu cười bảo, “Mấy người trẻ tuổi bây giờ vẫn thường hay ra ngoài tụ tập bạn bè chơi bời lắm. Bác thấy ngày thường Tiểu Phương con hệt như ông cụ non còn tưởng con bị bệnh gì nữa chứ!”
Nghe vậy Phương Kỳ Nhiên liền về nhà soi gương, tự nhủ mặt mình vẫn còn hồng hào, sáng láng thế này sao lại giống người bị bệnh chứ?
Cùng lắm thì tóc có hơi dài che khuất mắt thôi. Phương Kỳ Nhiên thổi thổi mái tóc, cậu ngẫm lại mai đi họp lớp rồi trước lúc đó có nên đi cắt không đây.
Cuối cùng đêm đó Phương Kỳ Nhiên cứ trằn trọc mãi, cậu lăn qua lộn lại trên đệm đến mức cả người nóng bừng nhưng vẫn không ngủ được. Phương Kỳ Nhiên chấp nhận số phận mà mở mắt ra, cậu mở di động lên tìm một bộ phim có tác dụng gây ngủ để xem.
Cậu nhớ thoáng qua mình có theo dõi một weibo phim ảnh, lúc bình thường đề cử phim nào cũng khá hợp khẩu vị. Cậu mở weibo ra, phát hiện cái tin trúng thưởng kia đã được người ta chia sẻ đến tận mấy nghìn lần.
“Cún FA nhiều đến thế à…” Phương Kỳ Nhiên cảm thán một câu. Cậu tìm được cái weibo phim ảnh kia thì phát hiện ra bài đăng mới nhất là một bộ phim kinh dị đáng sợ.
Phương Kỳ Nhiên suy nghĩ một lúc, cậu xuống giường mở cửa phòng ra, “Bí Ngô, ngủ chưa thế?”
Nhóc Bí Ngô tức tốc chạy vào. Phương Kỳ Nhiên ôm nhóc dựa vào đầu giường mở bộ phim kia ra xem.
Hai tiếng sau, Phương Kỳ Nhiên quay sang nói với Bí Ngô: “Đêm nay con khỏi rời đi!” Nhóc “ẳng” một tiếng, nằm sấp xuống bắt đầu ngủ. Phương Kỳ Nhiên mở đèn ở đầu giường lên, lăn mãi đến gần sáng hôm sau mới ngủ được.
Cậu biết đêm đó mình nằm mơ bởi vì khi ấy Bí Ngô mới lớn có một chút thôi. Một bàn tay nâng nhẹ bụng nó đặt vào lồng ngực cậu, chỉ vào thứ đang khẽ ngậm lấy tay cậu.
“Có thích không?” Một giọng nói hơi khàn hỏi cậu, Phương Kỳ Nhiên ôm Bí Ngô ngẩng đầu cười, một nụ cười chứa đựng dạt dào tuổi trẻ, “Thích chết đi được đó!”
Giọng cười kia mang theo âm điệu trong trẻo của thiếu niên, bàn tay vừa nâng bụng cún lên lại nhéo nhéo tai Phương Kỳ Nhiên, “Thích là được rồi. Mà sao lại chết chứ, em chết thì anh biết phải làm sao đây?”
“Cũng đâu phải không cho anh tái giá.” Lực chú ý của Phương Kỳ Nhiên đều đặt trên người con cún nhỏ, cậu thuận miệng đáp một câu. Bàn tay từ bên tai chuyển đến sau gáy, Phương Kỳ Nhiên bị buộc phải ngẩng đầu lên, cậu tức giận nhíu mày kiêu ngạo, “Sao nào?”
Hơi thở ấm áp dần tiến gần, cậu vẫn không nhớ rõ khuôn mặt của người đang áp sát vào trán mình, người đó khẽ lên tiếng, “Đừng dùng từ bậy bạ chứ. Sao có thể dùng tái giá trên người anh được, phải gọi là lấy vợ kế có biết không hả?”
Phương Kỳ Nhiên không giãy ra, ánh mắt đang tập trung trên sống mũi của đối phương, dần dần biến thành mắt gà đấu đá với nhau, ngoài miệng còn hung dữ cất tiếng, “Được lắm! Anh rất mong chuyện đó xảy ra đúng không?” Đối phương không lên tiếng, Phương Kỳ Nhiên nhe răng, “Bị tôi đoán đúng rồi chứ gì?”
“Du Vãng.”
Trong phút chốc khi gọi tên đối phương thì Phương Kỳ Nhiên đột nhiên bừng tỉnh. Cậu như bị buộc kéo ra khỏi cõi mộng, cả người uốn éo một cách kỳ quái trong chăn.
Đây không phải là ác mộng nhưng sau khi tỉnh lại thì trong lòng như đang nổi trống, cũng chẳng thể cử động được.
Khi ánh mặt trời đã bắt đầu chói chang rồi thì nhóc Bí Ngô ở bên giường lại lo lắng lượn quanh vài vòng. Sau khi Phương Kỳ Nhiên mở cửa bước ra ban công nhìn thời giờ thì thấy trời đã ngả sang chiều được một lúc rồi.
Phương Kỳ Nhiên hơi chột dạ, giữa trưa Bí Ngô bị bỏ đói không biết bây giờ có ngu hơn không đây.
Sau khi thu xếp xong, Phương Kỳ Nhiên mang Bí Ngô gửi bên nhà bác Lý còn mình thì đến tiệm cắt tóc.
Lúc gội đầu cậu tranh thủ lướt weibo. Cô bé gội đầu đột nhiên cảm thấy vị khách dưới tay mình chợt im bặt như gà thì giật mình nghĩ rằng mình làm người ta đau, cô vội vã cất tiếng, “Nặng tay quá khiến anh bị đau sao?”
“Không có việc gì đâu, thoải mái lắm.” Phương Kỳ Nhiên trả lời. Sau đó cậu run tay đặt điện thoại trước ngực, có ý muốn trốn tránh sự thật.
Weibo của cậu như bùng nổ, bình luận rồi chat riêng bay đầy trời nhưng hầu như chẳng được mấy lời chúc mừng.
Mẹ nó, cậu trúng thưởng rồi. Là một đối tượng từ trên trời rơi xuống còn gửi cho cậu một tin nhắn riêng hệt như thư tuyên chiến ấy.
“Cậu là người sẽ hẹn hò với tôi sao?”