Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 8: Ba ba! 1


Đọc truyện Dạy Baba Phản Diện Làm Người – Chương 8: Ba ba! 1

Beta: yucyuchan

Lần bệnh này của Hoắc Tiểu Tiểu tới vừa đột nhiên lại vừa mãnh liệt, ai cũng không thể dự liệu được.

Mới đầu chỉ là hơi có chút nóng lên, cô bảo mẫu và dì chăm sóc cho cô đều chỉ coi là do chăn mền che quá nhiều chăn mền quá nóng nên mới vậy, dần dần nhiệt độ không giảm mà ngược lại càng tăng, rồi nóng đến mức phỏng cả tay.

Liền tranh thủ đưa cô đến bệnh viện, bệnh viện kiểm tra 39 độ, cũng tại trong vòng mấy tiếng tiếp theo, nhiệt độ cứ liên tục tăng vọt lên, liền phải tiếp nhận giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện.

Hoắc lão tiên sinh cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia, suýt chút liền phát bệnh tim.

Nhưng vẫn ra vẻ trấn định gọi điện thoại cho Hoắc Tùy Thành, không nói đến việc giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, mà chỉ nói rằng Tiểu Tiểu phát sốt.

“Tiên sinh, ngài đừng có gấp, đến đây đều là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, Tôn tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì.”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề nhắm mắt, “Đứa nhỏ này ra đời chưa được mấy ngày thì sốt cao không lùi, bác sĩ đều cũng đã chữa lâu như vậy…”

Hắn nhớ tới năm năm trước ông thầy tướng số kia từng nói, huyết mạch này của Hoắc gia đến Hoắc Tùy Thành liền đứt rễ, thật muốn lấy đi một cái mạng duy nhất của cháu gái ông như vậy sao?

“Thật chẳng lẽ để ông thầy tướng số kia nói đúng, trong mệnh của ta đã xác định không ôm được cháu trai?”

“Cái coi bói nói hươu nói vượn kia ngài cũng tin? Làm sao ôm không được, ngài ngày hôm nay không trả ôm Tôn tiểu thư sao? Ngài yên tâm, nhất định sẽ không có việc gì!”

Lão quản gia an ủi cũng không có được nhiều tác dụng, lão tiên sinh mặc dù lớn tuổi, nhưng trải qua sóng to gió lớn, trong lòng sáng như gương, sao có thể không biết tình trạng bây giờ này của Hoắc Tiểu Tiểu đại biểu cho cái gì.

Thế nhưng đứa bé năm tiếng trước còn đang trong ngực hắn khanh khách cười không ngừng, làm sao đột nhiên liền tiến vào chứng giám hộ thất nặng được?


Rõ ràng là một đứa bé khỏe mạnh như vậy…

Thật chẳng lẽ chính là ý trời?

Một đám bác sĩ cùng người làm lòng nóng như lửa đốt, giám hộ trong phòng Hoắc Tiểu Tiểu cũng vô cùng lo lắng.

Đã gặp qua không đáng tin cậy, nhưng chưa từng thấy qua không đáng tin cậy như thế!

Một cái đứa bé vừa ra đời, phát sốt liền sốt thẳng đến hơn bốn mươi độ?

Đưa đến bệnh viện nhiệt độ cơ thể không giảm mà ngược lại còn tăng?

Cô biết Tiểu A tồn tại ở cái thế giới này vốn cũng không khoa học, nhưng tốt xấu có thể làm chuyện phù hợp với quy luật vận hành của thế giới này chút được không?

Một đường đi đốt nóng bỏng như thế, người lớn còn chịu không được huống chi vẫn còn là con nít.

Hoắc Tiểu Tiểu hiện tại rốt cục xác định, Tiểu A tuyệt đối đã muốn kết thúc cô trước thời hạn cho trước.

Cô mấy ngày nay đều ở ranh giới tìm đường chết điên cuồng thăm dò, mỗi lần ra chủ ý cho cô đều lộ ra một cỗ ngoan độc “Cho Lão tử chết”.

Cái gì nghịch thiên đổi mạng cho nhân vật phản diện, chơi nhau sao?

Thế nhưng người tốt ở bên ngoài nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một giây sau thiêu đến liền muốn tự thiêu chính mình, nhưng bản thân cô cảm giác vẫn rất bình thường, phương diện sinh lý cũng không có bất kỳ cái gì khó chịu.

Chỉ là có chút đói, nhưng không ai cho cô uống sữa.

Một người lại một người bác sĩ ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu than thở, khả năng mười phần khó hiểu thân thể cái này nhiệt độ làm sao để cứu sống cô bé này là một vấn đề lớn.

“Trần chủ nhiệm, tôi xem bệnh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua đứa bé nào kiên cường như thế, ” hắn thấp giọng, “Bây giờ đã nóng đến 42 độ, bốn giờ, chúng ta tất cả phương pháp hạ nhiệt có thể sử dụng đều đã dùng, không có tác dụng gì, còn đang nóng! Mấu chốt ngài nhìn xem, đứa bé này còn tỉnh táo!”

Trần chủ nhiệm thở dài, “Đừng nói là 42 độ, chỉ cần đứa bé vẫn còn, chúng ta liền không thể từ bỏ.”

Bệnh viện treo trên vách tường đồng hồ một vòng một vòng đi, dẫn động tới trong phòng bệnh bên ngoài không ít trái tim người.

Cửa bệnh viện một cỗ Maybach dừng lại.

Hoắc Tùy Thành từ bên trong xe bước xuống, nhanh chân đi đến dặm.

Ngồi chờ tại cửa bệnh viện, Tiểu Võ thấy Hoắc Tùy Thành, một cái bước xa đuổi theo, vội vàng nói: “Hoắc tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tới.”

“Tình huống thế nào?”


“Tôn tiểu thư bệnh tình nghiêm trọng, bác sĩ đã đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.”

Bước chân đột nhiên ngừng.

Hoắc Tùy Thành bỗng nhiên quay người, trầm mặc mặt mày trong nháy mắt tức giận, “Cậu nói cái gì!”

Nhưng cũng liền hỏi một câu như vậy, quay người bước nhanh về phía trước.

Giám hộ và y tá bên ngoài ra vào không ngừng, mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt đi đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh.

“Tình huống thế nào?”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề lắc đầu, thở dài.

Cách tấm thủy tinh giám hộ bệnh tình nặng, Hoắc Tùy Thành đi đến nhìn, giường bệnh bốn Chu bác sĩ y tá vây chật như nêm cối, tâm điện giám hộ nghi ra sức làm việc, cả cái phòng bệnh trong ngoài lan tràn một cỗ khí tức nặng nề.

Hoắc Tùy Thành xử đứng ở bên ngoài, tay nắm chặt thành quyền.

Hắn nói: “Đứa trẻ nhiều biến nhiều bệnh, có thể còn sống sót là mệnh của nó, không sống nổi cũng là mệnh của nó.”

Hoắc lão tiên sinh nặng nề hai mắt nhắm nghiền.

Trên vách tường đồng hồ lại đi được nửa vòng, trong phòng bệnh bác sĩ rối loạn tưng bừng sau bình tĩnh lại.

Hoắc Tùy Thành nhìn thấy trên tâm điện giám hộ nghi thượng đường gãy đồ vuông vức kéo dài về phía trước, đám người phun trào bên trong, hắn tựa hồ thấy được đứa bé lớn chừng bàn tay trên giường bệnh, không khóc cũng không nháo, an tĩnh như vậy nằm tại đó.

Nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, đến mức một trận phát sốt liền muốn lấy mạng của cô.

Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, tiếc nuối nói: “Hoắc tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Hoắc Tùy Thành trầm mặc không nói, nghe nói như thế cũng không có cảm giác gì, không thương tâm cũng không khó qua, chỉ là lúc đang nghe ba chữ “Thật có lỗi”, trái tim có trong nháy mắt ngừng nhảy.


Cứ như vậy một giây, dừng lại một giây rất ngắn, nhưng vẫn bị hắn bắt được.

“Tôi vào xem con bé.”

Bác sĩ trầm mặc nhường đường.

Hoắc Tùy Thành đi vào phòng cấp cứu, tâm điện giám hộ nghi phát ra giọt âm thanh chói tai, y tá đang rút ra ngoài, trên giường bệnh đứa bé an tĩnh nằm, tựa như đêm qua ở bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.

Hắn đem Hoắc Tiểu Tiểu bế lên, thân thể nhiệt độ nóng hổi, dù cho không có hô hấp cũng không thể hết.

Còn nhỏ như thế, ôm vào trong ngực một chút trọng lượng đều không có.

Vẫn không có thể lớn lên, nhìn xem thế giới này, nhìn thấy người thân của mình, nhìn xem…

Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra, cùng Hoắc Tùy Thành bốn mắt nhìn nhau.

“…” Hoắc Tùy Thành cất giọng hô: “Bác sĩ!”

Sau đó tình thế đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Đứa bé tim ngừng đập vậy mà sau khi được cha mình ôm lấy liền khôi phục nhịp tim!

Tui quay trở lại rồi đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.