Bạn đang đọc Dạy ba ba vai ác làm người – Chương 84:
Tiếng đấm vào da thịt ở sau lưng vang lên không ngừng, ngay sau đó là tiếng rên rỉ, tiếng kêu đau, chỉ nghe tiếng đã làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới, con đường gần nhất mà mình thường đi hôm nay có thể gặp được cảnh tượng bùng nổ như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau!
Cô lắc lắc cổ muốn quay đầu nhìn, lại bị Dịch Khiêm nhấn đầu xuống: “Đừng nhúc nhích!”
Con hẻm nhỏ hẹp dài, mười mấy người tuôn vào trong này, hoàn toàn không phát huy được, mà mấy người đánh nhau căn bản không có động tác gì, đưa tay nhấc chân chính là đánh, lấy Giang Dực làm trung tâm, một kẻ làm quan cả họ được nhờ, anh ta ra tay nặng nhất.
Hai đám người đánh nhau này đều là đám người kéo chân Thị Nhất Trung, học hành không được, đánh nhau thì hạng nhất, thầy cô cũng bó tay toàn tập.
Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần kéo Hoắc Tiểu Tiểu đứng trong góc, cố gắng hết mức không tham gia vào sự kiện đánh nhau này, nhưng tên đầu vàng bị Giang Dực đạp một cước đến dưới chân bọn họ lại ngẩng đầu hung dữ nhìn mấy người Hoắc Tiểu Tiểu, rõ ràng là đã coi mấy người Hoắc Tiểu Tiểu thành đồng bọn của Giang Dực, dường như trông dễ bắt nạt hơn Giang Dực một chút.
Hắn đứng lên, theo cách của hung thần mà giơ ống thép trong tay lên hướng về phía Hoắc Tiểu Tiểu đang đưa lưng về phía hắn.
Dịch Khiêm tay mắt lanh lẹ, đẩy Hoắc Tiểu Tiểu vào trong ngực của Lục Tinh Thần đứng một bên, nhấc chân hung hăng đạp một cái, trực tiếp đạp tên đầu vàng ngã trên mặt đất.
Hoắc Tiểu Tiểu ở một bên khiếp sợ mà nhìn tên đầu vàng nằm rạp trên mặt đất che lấy phần bụng không ngừng kêu rên: “Hắn… không sao chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải mình nghe nhầm hay không mà vừa rồi hình như cô nghe thấy một tiếng răng rắc.
Dịch Khiêm với khuôn mặt âm trầm nhìn tên đầu vàng gã dưới đất: “Yên tâm, hắn không chết được.”
“Dừng tay cho tôi! Một đám các cậu ở đây làm gì vậy!”
Nửa tiếng sau, một đám người đánh nhau ở đầu hẻm đều bị bắt vào cục cảnh sát, ba người Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần bất ngờ ở trong đó.
Bất kể mấy người Hoắc Tiểu Tiểu giải thích mình chỉ đi nhầm vào đó như thế nào thì vẫn bị cảnh sát thuận tay bắt tới.
Mười mấy người, từng người giống như gà con mà ngừng chiến đấu, ngồi xổm ở trong đại sảnh của cục cảnh sát, không thấy chút dáng vẻ phách lối nào như khi kéo bè kéo lũ đánh nhau.
“Chú cảnh sát, chú phải tin tưởng tụi cháu, thật sự là hiểu lầm, mấy người tụi cháu chỉ đi ngang qua nơi đó, tụi cháu và bọn họ không phải cùng một hội!”
Tên đầu vàng bị Dịch Khiêm đá một cái chỉ về phía cô: “Cái gì mà không phải cùng một bọn? Chính là cùng một bọn! Chú cảnh sát, chú nhìn ngực cháu này, chính là bọn nó đạp!”
Cảnh sát nhìn mấy học sinh ngồi xổm trên mặt đất mà đau đầu: “Tất cả im miệng cho tôi! Hỏi từng người một, còn chưa các lượt các cô cậu thì cứ ngồi đó!”
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi về chỗ cũ.
Đây là lần đầu tiên cô vào cục cảnh sát, cứ như vậy mà mơ hồ đi vào.
Nếu như bố cô biết được việc này… đau đầu.
Hoắc Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi: “Chút nữa cảnh sát sẽ bảo chúng ta mời phụ huynh sao?”
Dịch Khiêm nói: “Có lẽ thế.”
Lục Tinh Thần trả lời: “Có lẽ không.”
“Cậu nói xem mấy đứa học sinh các cậu, việc tốt không làm mà lại tụ tập đánh nhau? Từng người một sưng mặt, sưng mũi đẹp không? Còn có cậu, Giang Dực, cục cảnh sát này của tôi đều sắp thành nhà của cậu rồi, cậu về nhà cũng không chịu khó như vậy đâu nhỉ? Đã là học sinh cao trung rồi, từng đứa một không đặt sức lực vào học tập, cả ngày chơi bời lêu lổng, vô công rồi nghề, các cậu tiếp tục như vậy, sau này chuẩn bị ra đường làm quân đầu đường xó chợ sao? Nói một chút xem, lần này bởi vì chuyện gì mà đánh nhau?”
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người bị cảnh sát xách riêng ra không có biểu cảm gì mà nói: “Không vì sao cả.”
“Cậu thì sao? Vì sao mà các cậu đánh nhau?” Cảnh sát đặt ánh mắt lên một người khác: “Cậu nói.”
Người bị gọi cúi đầu không nói.
“Mấy người các cậu còn bày ra dáng vẻ giữ im lặng này với tôi, từng người xếp hàng tới, viết số điện thoại phụ huynh ra, không muốn nói vậy thì nói với bố mẹ các cậu đi.”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu lộp bộp một tiếng, dùng khuỷu tay chọc Dịch Khiêm: “Miệng quạ đen!”
Mười mấy người kéo bè kéo lũ đánh nhau thay phiên viết số điện thoại, lúc đến lượt mấy người Hoắc Tiểu Tiểu, cô vừa viết vừa nhìn cảnh sát ghi chép nói: “Chú cảnh sát, ba người tụi cháu thật sự không cùng một bọn với bọn họ, hoàn toàn không biết bọn họ, tụi cháu học cấp hai, ba tụi cháu học năm ba sơ trung, chỉ là đi ngang qua mà thôi.”
Lục Tinh Thần cũng giải thích nói: “Tụi cháu thật sự không biết bọn họ, nếu như không tin thì chú có thể xem thẻ học sinh của tụi cháu.”
Đồng phục của sơ trung và cao trung giống nhau, chiều cao của Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần ở trong đám người kia không kém cạnh gì, trong lúc nhất thời cảnh sát thật đúng là không tin.
“Năm ba sơ trung? Đưa thẻ học sinh tôi xem một chút.”
Mấy người Hoắc Tiểu Tiểu vội móc thẻ học sinh của mình ra đưa cho cảnh sát xem.
Cảnh sát nhìn qua từng cái một: “Thật sự là học sinh sơ trung.”
Tên đầu vàng ngồi xổm bên dưới xoa ngực: “Chú đừng tin bọn họ, hai đứa kia chắc chắn là từng luyện võ, lại biết đánh, chính là viên binh bên ngoài mà Giang Dực mời tới, chú nhìn ngực cháu, một đạp này chính là nó đạp!” Vừa nói vừa muốn kéo áo ra.
“Được được được, đừng cởi nữa, mặc đồ cho đàng hoàng.”
Tên đầu vàng trừng Dịch Khiêm một cái, mặc quần áo tử tế.
“Giang Dực, bọn họ nói sự thật? Cậu quen biết bọn họ không?”
Ánh mắt Giang Dực đảo qua ba người Hoắc Tiểu Tiểu: “Quen.”
“?” Với tính khí này của Hoắc Tiểu Tiểu liền lập tức nổi giận: “Anh quen biết chúng tôi? Anh biết chúng tôi tên là gì không?”
“Em tên Hoắc Tiểu Tiểu, cậu ta tên Dịch Khiêm, người bên cạnh… là viện binh mấy đứa mang tới, tôi còn chưa tới làm quen một chút đã đánh nhau rồi, hôm nay vất vả cho mấy đứa rồi.” Giang Dực nhớ rõ bởi vì tối qua ở cửa quán bar, anh ta nghe được, cũng sẽ nhớ kỹ.
Ánh mắt Dịch Khiêm nặng nề mà nhìn Giang Dực.
Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng: “… Anh nói bậy! Chúng tôi hoàn toàn không quen biết các anh! Chỉ đi ngang qua mà thôi, chúng tôi muốn đi mà các anh ngăn cản không cho chúng tôi đi nên mới bị các anh chặn ở đó!”
“Không biết tụi tôi vậy thì giúp tụi tôi đánh nhau làm gì?”
“Ai giúp các anh đánh nhau? Chúng tôi chỉ tự vệ mà thôi, đừng tưởng bở!”
Lông mày cảnh sát nhíu lại một cái: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, báo số điện thoại phụ huynh của cô cậu đi.”
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Hoắc Tiểu Tiểu đành phải báo số điện thoại của Hoắc Tùy Thành.
Ở đây phần lớn là trẻ vị thành niên, trẻ vị thành niên đánh nhau, tình tiết không nghiêm trọng lắm đều là phê bình giáo dục, Hoắc Tiểu Tiểu ở một bên nghe chú cảnh sát phát biểu, vừa hung dữ nhìn Giang Dực, hận không thể cắn rớt một miếng thịt từ trên người anh ta.
Khốn kiếp! Vậy mà lại giội nước bẩn hãm hại cô!
Giang Dực dường như cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Tiểu Tiểu, anh ta quay đầu, lông mày sắc bén hẹp dài khẽ nhướng, giống như khiêu khích mà nhìn cô.
Lông mày của Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần nhíu lại, họ tiến lên một bước, kéo Hoắc Tiểu Tiểu ra sau mình, chặn ánh mắt của anh ta.
Giang Dực cười cười, ánh mắt trêu tức quét qua hai người, điềm nhiên như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt.
Cảnh sát phát biểu xong, mấy người Hoắc Tiểu Tiểu lại ngồi xổm hơn nửa tiếng, lúc này bên ngoài cục cảnh sát truyền đến tiếng bước chân.
Người đầu tiên xuất hiện là mẹ của một chàng trai trong đám kéo bè kéo lũ đánh nhau, vừa nhìn thấy dáng vẻ con trai mình dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm dưới đất, bà vừa khóc vừa đập trên người hắn, giống như vỗ bụi: “Đã bảo con cố gắng đi học, con lại đi đánh nhau, đây là lần thứ mấy rồi? Mẹ bỏ tiền ra để đưa con đi đánh nhau sao? Con cái đồ không thành tài này!”
Chàng trai kia cắn răng không rên một tiếng, cuối cùng vẫn được cảnh sát khuyên nhủ.
Ký tên xong, cảnh sát dặn dò mẹ của chàng trai vài câu rồi để bà dẫn người đi.
Ngay sau đó lần lượt là ba bốn vị phụ huynh tới, quá trình giống nhau, mắng trước đánh sau, sau khi ký tên thì liên tục cam đoan, lại đưa người rời đi.
Ước chừng lại qua hai mươi phút, học sinh cấp ba ngồi xổm ở đó liên tục được phụ huynh đón đi, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xổm dưới đất, cũng không biết là nên mong bố cô tới nhanh hay là tới chậm một chút.
Bên ngoài cục cảnh sát, tiếng bước chân một lần nữa truyền đến, tiếng giày da đạp đất có chút quen tai.
“Chào anh, tôi là bố của Hoắc Tiểu Tiểu…”
“Bố!” Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xổm dưới đất, nhìn bố cô xuất hiện ở đại sảnh của cục cảnh sát, không có nước mắt cô cũng cố nặn ra hai giọt, tội nghiệp mà chạy tới ôm bố cô: “Bố ơi, cuối cùng bố cũng đến, con chờ bố rất lâu rồi. Con thật sự không có đánh nhau, tụi con chỉ đi ngang qua thôi, bố ơi, bố phải tin con.”
“Hoắc tiên sinh” Có người ở sau lưng trầm giọng gọi Hoắc Tùy Thành một tiếng.
Lúc này Hoắc Tiểu Tiểu mới chú ý tới sau lưng bố cô còn có một người đàn ông trung nên đeo kính mắt, cầm cặp công văn đi theo.
Hoắc Tùy Thành cho ông ấy một ánh mắt, người đàn ông hiểu ý, tiến lên một bước cười nói chuyện với cảnh sát.
Hoắc Tùy Thành đảo mắt qua học sinh ngồi xổm trong đại sảnh: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Hôm nay lúc tan học, con và Dịch Khiêm còn có Lục Tinh Thần đi đường tắt, kết quả bọn họ ở đó kéo bè kéo lũ đánh nhau, cảnh sát cho rằng tụi con và bọn họ là cùng một bọn, cho nên liền bắt tụi con tới đây luôn.”
Lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, thoáng kéo Hoắc Tiểu Tiểu đang ôm chặt mình ra, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới: “Có bị thương không?”
“Không có”, Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Chỉ ở đây đợi bố rất lâu, chân con đều tê rồi. Đúng rồi, còn có Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, bố, bố có thể mang bọn họ cùng đi không?”
Hoắc Tùy Thành nhìn thuận theo ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu, bên trong góc, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đang thành thật ngồi xổm.
Hai người đón lấy ánh mắt của Hoắc Tùy Thành rồi chậm rãi cúi đầu.
Hoắc Tùy Thành không trả lời Hoắc Tiểu Tiểu mà quay đầu nhìn thoáng qua luật sư đang thương lượng với cảnh sát.
Sự sốt ruột và thấp thỏm trước khi đến cuối cùng cũng tan biến.
Luật sư và cảnh sát không thương lượng quá lâu, từ luật sư cảnh sát đã biết rõ thân phận của mấy người Hoắc Tiểu Tiểu, thật sự không có quan hệ với mấy đứa kéo bè kéo lũ đánh nhau này.
“Giang Dực, thằng nhóc nhà cậu, nói thật với tôi, rốt cuộc là cậu có quen biết mấy người Hoắc Tiểu Tiểu không?”
“Quen mà”, Giang Dực quét mắt qua Hoắc Tiểu Tiểu, chạm đến ánh mắt của Hoắc Tùy Thành, anh ta mất tự nhiên mà quay qua một bên: “Gặp tối qua ở cửa quán bar, hôm nay lại gặp được trong hẻm, tôi còn tưởng rằng đến hỗ trợ tôi, hóa ra là không phải à.”
“Giang Dực, ít cười đùa cợt nhả đi!” Cảnh sát trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu áy náy nói với Hoắc Tùy Thành: “Ngại quá Hoắc tiên sinh, là chúng tôi không điều tra rõ ràng.”
“Không sao, vậy tôi đưa người đi?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Hoắc Tùy Thành ký tên, chuẩn bị mang Hoắc Tiểu Tiểu rời đi.
“Bố”, Hoắc Tiểu Tiểu lại kéo kéo ống tay áo bố mình: “Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, bọn họ…”
Cảnh sát cười nói: “Đều là hiểu lầm, chuyện này không có liên quan gì đến các cháu, đều đi đi.”
“Cảm ơn chú cảnh sát!” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần: “Dịch Khiêm, Tinh Thần, đi thôi!”
Hai người đứng dậy, đi theo sau lưng Hoắc Tùy Thành, yên lặng rời khỏi cục cảnh sát.
Bên ngoài cục cảnh sát có hai chiếc xe đang đậu, Hoắc Tùy Thành nói với luật sư đi theo kia: “Luật sư Triệu, hôm nay vất vả cho anh rồi.”
“Không có gì, việc nhỏ mà thôi.”
“Vậy không có chuyện gì thì anh về trước đi.”
“Vậy tôi đi trước.”
Luật sư Triệu lên xe rời đi.
Hoắc Tùy Thành mở cửa xe, quay đầu nhìn Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần: “Cần chú đưa hai đứa các cháu về nhà không?”
“… Không cần đâu chú Hoắc, cháu tự về.”
“Cháu cũng không cần.”
Hoắc Tùy Thành không khách sáo, anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Lên xe.”
“Ồ.” Hoắc Tiểu Tiểu thấy sắc mặt bố cô không tốt thì nào dám trì hoãn, cô vội vàng lên xe, hạ cửa sổ xe xuống, nói với Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đang cứng ngắc đứng bên cạnh xe: “Dịch Khiêm, Tinh Thần, em đi trước đây, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt bố cô: “Bố ơi, bố sẽ không tức giận chứ? Việc ngày hôm nay không phải là lỗi của con, con thật sự đi ngang qua.”
“Bố biết.”
“Vậy bố còn nghiêm mặt, cũng không biết an ủi con một chút.” Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói thầm.
“Nói to hơn một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu nói sang chuyện khác: “Con nói, con viết kiểm điểm xong rồi, bố ơi, bố muốn xem không?”
Hoắc Tùy Thành đưa tay.
Hoắc Tiểu Tiểu lấy tập tài liệu trong cặp sách ra, đưa tới tay bố.
Mặc dù không đủ hai ngàn chữ nhưng cũng không kém nhiều, bố cô cũng không đến mức đếm từng chữ chứ?
Hoắc Tiểu Tiểu lo sợ bất an mà nghĩ.
Hoắc Tùy Thành lấy ra mấy tờ A4 bên trong tập tài liệu ra.
Một tờ, hai tờ, ba tờ.
Chữ viết không giống nhau.
Trong vẻ mặt thấp thỏm của Hoắc Tiểu Tiểu, anh bày ba tờ A4 ra cho cô xem: “Hoắc Tiểu Tiểu, giải thích một chút, ba tờ kiểm điểm này, tờ nào là của con?”
Hoắc Tiểu Tiểu mở to mắt, nhận lấy ba tờ giấy kiểm điểm nhìn một lần, lòng lạnh đi một nửa: “… Bố, nếu như con nói, đây đều là kiểm điểm mà con hối lỗi từ góc độ khác nhau, bố tin không?”