Dạy ba ba vai ác làm người

Chương 82


Bạn đang đọc Dạy ba ba vai ác làm người – Chương 82:

 
Lá gan của Hoắc Tiểu Tiểu đương nhiên là lớn, không lớn thì làm sao dám theo mấy người Lục Tĩnh Nhất trốn học đi quán bar?
 
Cô chỉ không rõ, bố cô làm sao lại bắt được cô vào đúng thời gian, đúng địa điểm như vậy, thành phố S lớn như thế, từ Hoắc thị về Hoắc Công Quán nhiều đường như vậy, sao bố cô lại chọn con đường về nhà xa nhất vào ngày hôm nay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như chỉ là trùng hợp vậy thì cô cũng quá xui xẻo đi.
 
Nếu như không phải là trùng hợp thì chẳng lẽ có gián điệp giấu mình bên cạnh, mật báo cho bố cô?
 
Cô chống đầu lên tường, không yên lòng mà nghĩ, cô quay đầu nhìn bố cô một cái: “Bố, mười giờ rồi, bố mệt không? Có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”
 
Từ lúc bị bố cô bắt đến thư phòng quay mặt vào tường hối lỗi đến nay đã qua một tiếng đồng hồ rồi.
 
Hoắc Tiểu Tiểu đổi chân trái thành chân phải, chân đã đứng đến tê rồi.
 
Mắt thấy sắp mười giờ, cô đã nhận sai nói xin lỗi rồi, cũng đồng ý sau này không đi quán bar nữa rồi mà bố cô còn bắt lấy cô không thả.
 
Xem ra lần này chơi lớn rồi, bố cô thật sự rất tức giận.
 
Hoắc Tùy Thành nhìn màn hình máy tính, không nhìn cô: “Không mệt, con đứng vững cho bố.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ quay đầu, đau thương nói: “Bố ơi, con thật sự đã sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, quán bar là nơi vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có, con còn là trẻ vị thành niên, đi đến nơi như vậy rất dễ gặp phải người xấu, đồ uống vào lỡ như bị người ta động tay động chân thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi, mặc dù có mấy người Lục Tĩnh Nhất ở đó nhưng chuyện như vậy không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, huống chi con còn là trốn học đi quán bar, con thật sự quá ham chơi, phụ sự kỳ vọng của bố đối với con, con biết sai rồi, sẽ không có lần sau nữa, bố ơi bố cho con một cơ hội nữa đi.”
 
*Nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
 
Tiếng gõ bàn phím dừng lại.
 
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc đứng vững.
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, con thật sự biết mình sai rồi?”
 
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn bố: “Thật! Bố ơi bố tin tưởng con, từ sâu trong nội tâm con đã ý thức được sai lầm của mình, sau này con tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, con thề.”
 
Hoắc Tùy Thành dựa vào ghế, nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn cô, anh đưa tay bưng ly thủy tinh trên bàn qua, đưa đến bên miệng thì phát hiện trong ly trống rỗng, đang chuẩn bị đứng dậy đi rót nước.
 
Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng đi tới, đón lấy chiếc ly thủy tinh trong tay bố cô: “Bố, bố ngồi đi, con đi!”
 
Cô niềm nở bưng ly thủy tinh, ở trên bàn trà rót ly nước rồi đưa đến tay bố cô, thành thật đứng bên cạnh bàn đọc sách cười.
 
Hoắc Tùy Thành uống một hớp, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái, nuốt xuống lời chuẩn bị nói để cô đi nghỉ ngơi.
 
Biết sai rồi?
 
Đây là dáng vẻ biết sai rồi?
 
Làm sai chuyện thì sẽ nghĩ đến việc đối phó với mình trước, lừa dối qua cửa, mở miệng là một tiếng biết sai rồi, lần sau vẫn dám.
 
Mánh khóe trước sau như vậy.
 
Anh nặng nề đặt ly thủy tinh lên bàn, chỉ vào góc tường: “Đứng đó đi.”
 
“… Bố!”
 
“Đi!”
 

Hoắc Tiểu Tiểu hung dữ nhìn bố mình, rất muốn đẩy cửa rời đi ngay trước mặt bố cô.
 
Nhưng cô không dám.
 
Cô chỉ dám dậm chân quay người, đi đến góc tường đứng quay mặt vào tường.
 
Quá thảm rồi, quá thảm rồi, cô thật sự quá thảm rồi!
 
Con gái nhà khác sau khi từ quán bar về, bố mẹ nhà khác trước tiên chắc chắn sẽ hỏi xem ở quán bar nó có bị người ta ức hiếp hay không, có bị uất ức hay không, sau đó lại nghiêm túc nói chuyện, bảo đứa con gái đã lỡ uống chút rượu về phòng nghỉ ngơi, quan tâm bảo vệ sự phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần của trẻ vị thành niên.
 
Bố cô thì hay rồi, không quan tâm cô có bị người ta bắt nạt hay không còn chưa tính, cô sắp móc hết tim gan phèo phổi ra cho bố xem rồi mà hắn vẫn không tin.
 
Trong hoàn cảnh này mà cô còn có thể lớn lên khỏe mạnh với tinh thần và thể xác bình thường thì thật sự là vô cùng may mắn.
 
“Bố ơi, con chóng mặt.”
 
“Chóng mặt? Không phải con nói không uống rượu sao?” 
 
Hoắc Tiểu Tiểu mài răng: “Không có.”
 
“Chóng mặt?”
 
“… Không chóng nữa.”
 
“Có thể đứng vững không?”
 
“Có thể.”
 
Tiếng gõ bàn phím truyền đến.
 
Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ cúi đầu chống tường đứng vững.
 
Bây giờ thì hối hận, vô cùng hối hận, sớm biết sẽ có kết quả như vậy thì có đánh chết cô cũng không cùng mấy người Lục Tĩnh Nhất trốn học đi quán bar, bây giờ đứng biết đến lúc nào chứ.
 
Cô liếc mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, mắt thấy đồng hồ từ mười giờ chuyển tới mười một giờ, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của bố cô.
 
“Qua đây.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu vội vã đi đến trước bàn sách, cúi đầu đứng vững.
 
“Chuyện trốn học đi quán bar bố sẽ không nói cho ông nội con biết, nhưng mà, kiểm điểm một ngàn chữ, ngày mai sau khi tan học nộp cho bố.”
 
“Một ngàn chữ? Ngày mai? Con làm sao bịa… bịa… vừa học vừa viết kiểm điểm được.”
 
“Hai ngàn chữ.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.
 
Cô tin tưởng mình mà dám nhiều lời thêm một chữ thì bố cô có thể nâng bảng giá lên ba ngàn chữ.
 
Nhịn một chút, Hoắc Tiểu Tiểu mỉm cười, từ bên trong miệng nặn ra bốn chữ: “Chúc bố ngủ ngon.”
 
“Ngủ ngon.”
 
Từ thư phòng đi ra, Hoắc Tiểu Tiểu trở về phòng xoa bắp chân sưng lên của mình, nặng nề thở dài.
 

Hai ngàn chữ! Cô đi đâu lấy hai ngàn chữ này cho bố cô đây!
 
Không bằng trực tiếp đánh cô một trận cho sảng khoái.
 
Lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài rồi, hai ngàn chữ ngày mai làm sao bây giờ?
 
Hoắc Tiểu Tiểu ưu sầu một đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau, cô buồn bã ỉu xìu xuất hiện trên bàn cơm, nhìn bố cô ở đối diện chậm rãi ăn sáng, bắp chân của cô còn có chút run lên.
 
Bây giờ Hoắc lão tiên sinh không quản sự nữa, ông bỏ qua toàn bộ công việc ở công ty, chuyên tâm điều dưỡng thân thể.
 
Thấy dáng vẻ Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ cúi đầu, ông khó tránh khỏi việc hỏi thêm đôi câu.
 
“Sao vậy? Ngủ không ngon? Sáng sớm mà không có chút tinh thần nào?”
 
Hoắc Tiểu Tiểu cười cười: “Chào buổi sáng ông nội, con không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.”
 
“Tối hôm qua muộn như vậy mới về, nghỉ ngơi sớm một chút, học tập cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, ăn sáng xong rồi thì ngồi xe bố cháu mà đi.”
 
Hoắc Công Quán cách trường học khoảng hai mươi phút lái xe, bình thường Hoắc Tiểu Tiểu hoặc là do xe khác trong nhà đưa đi hoặc là tự mình đi nhờ xe, từ sau khi học tiểu học cô liền không để Hoắc Tùy Thành đưa đón nhiều, thời gian cô đi học không phù hợp với thời gian đi làm của Hoắc Tùy Thành.
 
Nhưng cô nhìn bố cô, không từ chối.
 
“Vâng, cháu biết rồi.”
 
Ăn sáng xong, Hoắc Tiểu Tiểu đi đến phòng khách sắp xếp cặp sách, Hoắc lão tiên sinh nhìn Hoắc Tùy Thành một cái: “Lại làm sao vậy?”
 
Hoắc lão tiên sinh có hỏa nhãn kim tinh*, hai bố con có chuyện gì ông vừa nhìn là biết, nhưng ông cũng không lo lắng lắm, bất kể là có chuyện gì thì hai ngày nữa là tốt rồi.
 
*Ý chỉ có thể phân biệt thật giả, thiện ác, nhìn ra được mọi chuyện.
 
Hoắc Tùy Thành bình tĩnh tự nhiên mà lau miệng: “Không có việc gì lớn, bố đừng lo lắng.”
 
Hoắc lão tiên sinh căn dặn anh: “Tiểu Tiểu ở tuổi này đang là thời kỳ nổi loạn, con thu lại tính khí một chút.”
 
“Vâng, con biết rồi, tìm thời gian con sẽ cố gắng nói chuyện với nó.”
 
Hoắc lão tiên sinh xua tay: “Đi đi đi đi.”
 
Trên xe, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, thất thần mà thông qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe để nhìn bố cô.
 
Một đêm trôi qua, có lẽ lửa giận của bố cô tiêu tan rồi nhỉ?
 
Cô gọi thăm dò: “Bố?”
 
“Chuyện gì?”
 
“Tối hôm qua bố nói, kiểm điểm hai ngàn chữ, con có thể…”
 
“Nếu con muốn trở thành ba ngàn chữ thì cứ việc nói.”
 
“…” Bây giờ cũng qua một đêm rồi, sao lửa giận của bố cô không tiêu tan chút nào vậy.
 
Chiếc Bentley chậm rãi dừng lại ở một giao lộ, rẽ một cái là đến trường học.

 
Hoắc Tiểu Tiểu xuống xe: “Tạm biệt bố.”
 
“Ừm.”
 
Đóng cửa xe lại, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn hướng chiếc Bentley rời đi, nặng nề thở dài.
 
Thật là đáng ghét.
 
Hai ngàn chữ, cô bịa chuyện cũng không bịa ra được hai ngàn chữ, xưa nay chưa từng viết kiểm điểm, trên kiểm điểm viết những gì vậy.
 
Còn nộp vào tối nay, tối nay lấy mạng đưa cho bố cô.
 
Bảy giờ rưỡi sáng, ở cổng trường, học sinh mặc đồng phục lục tục đi vào sân trường.
 
Vừa mới vào phòng học ngồi xuống liền thấy mấy người Lục Tĩnh Nhất rải rác ngồi xung quanh bàn học của cô cúi đầu ủ rũ, từng người một giống như trái cà ngâm nước.
 
Dưới mắt Lục Tĩnh Nhất treo một đôi quầng thâm, cậu chuyển qua nhìn cô: “Tiểu Tiểu, tối qua em không sao chứ?”
 
“Anh nói xem?”
 
“Tiểu Tiểu, em biết hôm qua bố em đã làm gì không? Chú Hoắc thật là nhẫn tâm, chú ấy thật sự nói cho bố anh biết, em biết hôm qua anh xảy ra chuyện gì không? Bố anh gọi điện thoại từ nước ngoài về, mắng anh suốt hai tiếng đồng hồ!”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Lục Tĩnh Nhất một cái: “Ồ.”
 
Tưởng Duyệt buồn bã nói: “Các cậu có ai thảm như tớ? Tớ bị mắng suốt một tiếng và viết kiểm điểm một ngàn chữ.”
 
Hướng Sâm đẩy mắt kính trên sống mũi: “Tớ vẫn tốt, không bị mắng, có điều tháng này không có cuối tuần nữa.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mấy người một cái: “Em đứng hai tiếng, còn phải viết kiểm điểm hai ngàn chữ, các anh đừng khóc trước mặt em nữa được không?”
 
Mấy người nghe thấy mà giật mình.
 
“Kiểm điểm hai ngàn chữ?”
 
“Sao em còn thảm hơn tụi anh vậy?”
 
“Đúng vậy, đúng vậy.”
 
Dịch Khiêm ở một bên lạnh lùng quét mắt tới: “Nếu như không phải cậu mang em ấy trốn học đi quán bar thì em ấy đến nỗi như vậy?” 
 
Lục Tĩnh Nhất “chậc” một tiếng: “Dịch Khiêm, không thể nói như vậy được, quán bar đó là của chú ba tớ mở, hơn nữa hôm ấy chú ấy cũng ở đó cho nên tớ mới đi, tớ cũng không dám mang Tiểu Tiểu đến quán bar khác, ai biết sẽ bị chú Hoắc bắt tại trận chứ.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu lười quản hai người họ, cô quay đầu cùng Tưởng Duyệt nghiên cứu thảo luận xem viết kiểm điểm như thế nào.
 
“Tưởng Duyệt, anh viết kiểm điểm như thế nào?”
 
“Tùy tiện viết, một ngàn chữ vẫn gom góp ra được.”
 
“Vậy hai ngàn chữ của em gom thế nào?”
 
“… Anh cũng chưa từng viết kiểm điểm hai ngàn chữ.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, anh có từng viết không?”
 
Hướng Sâm cười: “Em hỏi Dịch Khiêm có từng viết hay không còn không bằng hỏi Lục Tĩnh Nhất có từng viết hay không, chắc chắn cậu ấy có kinh nghiệm.”
 
“Đừng nói linh tinh, tớ lấy đâu ra kinh nghiệm, em lên mạng tìm một bài, sửa đổi một chút là được rồi…”
 
Dịch Khiêm nói: “Chú Hoắc nhìn ra được.”
 
Tâm tình tốt của Hoắc Tiểu Tiểu bị Dịch Khiêm làm hỏng mất hoàn toàn.
 
Cũng phải, lấy từ trên mạng xuống, chắc chắn bố cô biết, chuyện này nếu như bị nhìn ra thì coi như là mắc thêm một lỗi nữa, càng trầm trọng hơn, tội càng thêm tội.
 

Chuyện này không được, không thể tự chui đầu vào rọ.
 
“Vậy em làm sao bây giờ? Tối nay phải đưa cho bố em rồi, hai ngàn chữ, em viết ra thế nào được.” Cô nằm sấp trên bàn, quay đầu trông mong mà nhìn Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, anh có thể giúp em một chút không?”
 
Dịch Khiêm lật sách giáo khoa ra: “Không được.”
 
“…” Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Lục Tĩnh Nhất, còn chưa lên tiếng, Lục Tĩnh Nhất liên tục xua tay: “Đừng nhìn anh, anh… chủ nhiệm lớp bảo anh viết kiểm điểm em thấy anh có viết không?”
 
Cô nhìn về phía Hướng Sâm.
 
Hướng Sâm lắc đầu: “Anh không biết.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu lại dời ánh mắt nhìn về phía Tưởng Duyệt, đột nhiên thông suốt: “Tưởng Duyệt, nếu không thì thế này, anh viết một ngàn chữ, em viết một ngàn chữ, hai chúng ta gom lại?”
 
“Nhưng mà, cuối tuần này anh nộp kiểm điểm cho bố anh là được rồi, anh không vội.”
 
“…” Bố cô thật sự không phải người.
 
“Này, lão chủ đến rồi!”
 
Bên ngoài phòng học có người mật báo, rất nhanh phòng học huyên náo đã yên tĩnh lại.
 
Lão chủ là thầy chủ nhiệm lớp của bọn, hơn bốn mươi tuổi, có chút béo, không quá cao, cười lên rất hòa ái, đương nhiên, ông nổi giận lên thì hai nếp nhăn trên trán kia có thể sâu đến mức giống như rãnh biển Mariana.
 
Ông vừa đi vừa nói chuyện với một thiếu niên bên cạnh.
 
Trên hành lang có không ít học sinh lui tới, con gái thẹn thùng, đi ngang qua bên cạnh thiếu niên còn có thể siết chặt nắm tay, cắn chặt môi dưới cười đến mức bả vai run lên.
 
“Được rồi, chuyện thi toán đừng để trong lòng, an tâm chờ kết quả, thầy tin tưởng với thực lực của em thì sẽ có thứ hạng tốt, về chỗ ngồi đi.”
 
“Vậy em đi trước.”
 
Thiếu niên vừa bước vào phòng học, liếc mắt liền nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.
 
“Tiểu Tiểu, anh về rồi.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhô đầu ra từ sau cuốn sách được dựng thẳng: “Lục Tinh Thần? Không phải ngày mai anh mới về sao?”
 
Ban đầu Lục Tinh Thần và cô cùng nhau học nhảy lớp, tuổi tác nhỏ hơn mấy người Dịch Khiêm một chút, nhưng bây giờ cũng không thấp hơn là bao so với mấy người Dịch Khiêm, một chàng trai cao cao, gầy gò, trông vô cùng sạch sẽ, giống như chồi non của cây xanh mạnh mẽ sinh trưởng dưới ánh mặt trời ngày xuân, hơn nữa trong môn toán học lại có thiên phú vượt qua bạn đồng lứa, bạn học nam như vậy ở trường học vô cùng được hoan nghênh.
 
Lục Tinh Thần buông cặp sách xuống: “Em nhớ lầm rồi, chính là hôm nay.”
 
“Ồ, vậy anh thi thế nào?”
 
“Cũng được.”
 
“Vậy đoán chừng thành tích không tệ…” Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại một chút.
 
Lục Tinh Thần ngồi phía trước cô, cô hơi đứng lên, ghé nửa người lên trên bàn học, lặng lẽ nói bên tai Lục Tinh Thần: “Anh có thể giúp em một việc không.”
 
“Việc gì?”
 
Dịch Khiêm ở một bên nhìn qua: “Hoắc Tiểu Tiểu, không phải em muốn bảo Lục Tinh Thần giúp em viết giấy kiểm điểm chứ?”
 
“Giấy kiểm điểm?” Lục Tinh Thần nhìn cô: “Ai bảo em viết giấy kiểm điểm?”
 
“À… bố em.”
 
“Chú Hoắc? Vì sao?”
 
“Bởi vì… hôm qua em cùng đám Lục Tĩnh Nhất trốn học đi quán bar, đúng lúc bị bố em bắt được ở cửa quán bar, bố bảo em viết kiểm điểm hai ngàn chữ, tối hôm nay phải nộp cho bố, hai ngàn chữ đó!” Hoắc Tiểu Tiểu giơ tay làm số hai với cậu: “Đầy đủ hai ngàn chữ, làm sao em có thể bịa ra được.”
 
Cô chắp tay trước ngực, ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu: “Em biết sai rồi, lần sau không đi nữa, có thể nhờ anh giúp em viết một chút không? Xin nhờ, xin nhờ!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.