Dạy ba ba vai ác làm người

Chương 31


Bạn đang đọc Dạy ba ba vai ác làm người – Chương 31:

 
“Hoắc Tiểu Tiểu, mau tới đây, anh chiếm chỗ cho em rồi!”
 
Vừa bước vào phòng học, Hoắc Tiểu Tiểu liền thấy Chu Chu chống nạnh, hai tay ngăn trước khu xếp gỗ gọi cô, bên cạnh là hai đứa trẻ đứng hai bên canh giữ, không cho bạn nhỏ khác tới gần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đi qua, Chu Chu vội vàng nhường chỗ cho cô: “Chỗ này anh đặc biệt chiếm cho em.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa lên tiếng, cô giáo sinh hoạt ở một bên nhìn Chu Chu, nói: “Chu Chu, cô giáo có từng nói là không cho phép bắt nạt các bạn hay không?”
 
Chu Chu phản bác: “Con không có bắt nạt bạn khác.”
 
“Không có sao? Vậy tại sao lại phải chiếm nơi này? Nếu có những người bạn khác cũng muốn qua chơi xếp gỗ với các con thì sao?”
 
Chu Chu dẩu môi không nói lời nào.
 
“Cô giáo có từng nói là đồ trong phòng học tất cả mọi người có thể cùng chơi, không cho phép chiếm đoạt riêng.”
 
Chu Chu không vui lắm mà gật đầu.
 
“Chu Chu có thể trở thành bạn tốt với Tiểu Tiểu cô giáo rất vui, nhưng Chu Chu cũng phải thử chơi với các bạn khác, chúng ta phải biết chia sẻ, biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con biết rồi.”
 
Cô giáo mỉm cười vỗ đỉnh đầu Chu Chu, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, cô ấy nói: “Vậy các con tiếp tục chơi đi.”
 
Chu Chu lập tức hưng phấn kéo Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xuống chơi xếp gỗ.
 
Hoắc Tiểu Tiểu cũng không biết là có phải mình hoa mắt hay không, trong khoảnh khắc cô ngồi xuống, cô dường như thấy được ở cửa sổ có một cái đầu nhỏ đầy tóc thoáng qua.
 
Hình như là Lục Tĩnh Nhất hôm qua ra mặt cho cô.
 
Cửa sổ cao như vậy, Lục Tĩnh Nhất làm thế nào nhảy lên được?
 
Mang theo một chút nghi ngờ, Hoắc Tiểu Tiểu đi về phía cửa phòng học, lặng lẽ thò đầu ra ngoài cửa.
 
Ở ngoài cửa, hai bạn nhỏ Hướng Sâm và Tưởng Duyệt khom đầu gối, vất vả ôm eo Lục Tĩnh Nhất nâng cậu lên, hai tay nhỏ của Lục Tĩnh Nhất vịn bệ cửa sổ, hai cái chân nhỏ cách mặt đất khoảng năm sáu centimet, đá lung tung vào mặt tường, cắn chặt hàm răng chống đỡ.
 
Dịch Khiêm đứng sau lưng ba người, cậu kiễng chân muốn thông qua cửa sổ để nhìn thấy tình cảnh trong phòng học.
 
Cửa sổ cao hơn một mét, cụ thể là cao bao nhiêu thì không rõ lắm, nhưng thấy chiều cao của Hoắc Tiểu Tiểu để đo đạc thì nó còn cao hơn cô một đoạn.
 
Bởi vậy, dù cho Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh để ôm Lục Tĩnh Nhất lên thì mắt Lục Tĩnh Nhất cũng chỉ qua bệ cửa sổ, đỉnh đầu khó khăn lắm mới ngang với cửa sổ.
 
“Lục Tĩnh Nhất, cậu… cậu nhìn thấy không!”
 
“Lên thêm chút nữa, không nhìn thấy!”
 
“Lục Tĩnh Nhất, cậu nặng quá! Có phải gần đây cậu mập lên không!”
 
Hai đứa trẻ ôm đến mức đầu đầy mồ hôi.
 
Hai người Hướng Sâm và Tưởng Duyệt run rẩy bắp chân ôm Lục Tĩnh Nhất không nổi.
 
“Cậu… nhìn thấy chưa?”
 
“Đừng vội, tớ đang tìm… kỳ lạ, sao lại không nhìn thấy chứ?”
 
“Các anh đang làm gì vậy?” Hoắc Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn mấy người bọn họ, cô dứt khoát đi ra.
 
Mấy người cùng nhau nhìn lại, hai người Hướng Sâm và Tưởng Duyệt buông lỏng tay: “Hoắc Tiểu Tiểu, em ở đây à!”
 
Đáng thương cho Lục Tĩnh Nhất không kịp chuẩn bị, bị buông tay ra, cả người cậu treo trên bệ cửa sổ, hai tay bắt lấy bệ cửa sổ, giãy giụa không biết sợ: “A a a tớ sắp… sắp rơi xuống rồi!”
 
Vừa dứt lời, tay Lục Tĩnh Nhất buông lỏng, cả người rớt xuống, đặt mông ngồi dưới mặt đất.
 
“Lục Tĩnh Nhất, cậu không sao chứ.”
 
Lục Tĩnh Nhất từ trên mặt đất đứng dậy, cậu vỗ vỗ bụi trên hai tay: “Không sao không sao. Tụi anh chính là tới xem em có ở phòng học hay không.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn độ cao của bệ cửa sổ, nghi ngờ dây thần kinh của trẻ con bây giờ.

 
Có cửa không đi mà nhất định phải trèo cửa sổ?
 
“Nhìn anh làm gì?”
 
“Dịch Khiêm có đồ muốn cho em.”
 
“Cho em?”
 
Dịch Khiêm cầm một hộp quà đi đến trước mặt cô: “Cho em.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu không nhận.
 
Vô duyên vô cớ tại sao lại muốn tặng quà cho mình?
 
Cảm ơn mình vì hôm qua mình đã bênh vực lẽ phải?
 
“Cho em làm gì?”
 
Dịch Khiêm mím môi, ở trước mặt nhiều người như vậy dường như cậu có chút thẹn thùng, cậu nhắm mắt lại rồi lớn tiếng nói: “Anh xin lỗi!”
 
Đầu Hoắc Tiểu Tiểu đầy dấu chấm hỏi: “Nói xin lỗi em làm gì?”
 
“Lần đó em dạy anh chơi rubik, anh… anh hiểu lầm em, cho nên anh muốn xin lỗi em, anh tặng em xe hơi nhỏ mà anh thích nhất, em hãy tha thứ cho anh!”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhớ lại lần đầu tiên lúc cô gặp mặt Dịch Khiêm, đã rất lâu rất lâu trước đó.
 
Chính là chuyện cô dạy cậu chơi rubik vào buổi tiệc sinh nhật của ông nội Dịch?
 
Lâu như vậy mà cậu vẫn nhớ rõ?
 
“Anh vốn muốn xin lỗi em vào sinh nhật của anh, nhưng mà lần đó em không đến.”
 
Vẻ mặt Dịch Khiêm nghiêm túc, nhưng vừa nói khuôn mặt nhỏ vừa đỏ lên.
 
Hoắc Tiểu Tiểu không có hứng thú với xe hơi nhỏ của cậu: “Em nhận lời xin lỗi của anh nhưng em không lấy xe hơi nhỏ.”
 
Dịch Khiêm rõ ràng là có chút luống cuống: “Nhưng mà… nhưng mà anh chỉ có xe hơi nhỏ.”
 
Lục Tĩnh Nhất nhìn hai người, lo lắng nói: “Hoắc Tiểu Tiểu, em không thích xe hơi nhỏ, vậy em thích cái gì?”
 
“Đúng, em thích cái gì, tụi anh nghĩ cách.”
 
“Em không cần.”
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, có phải em… không tha thứ cho Dịch Khiêm không?”
 
“Em tha thứ cho anh ấy rồi.”
 
“Vậy vì sao em không lấy đồ của cậu ấy?” Lục Tĩnh Nhất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em không lấy đồ của cậu ấy, chắc chắn là không tha thứ cho cậu ấy!”
 
Hai bạn nhỏ Hướng Sâm và Tưởng Duyệt nghiêm túc nói phụ họa: “Đúng, chắc chắn là em không tha thứ cho cậu ấy!”
 
…. Cái suy nghĩ bảo thủ này.
 
“Được thôi, em muốn kẹo.”
 
“Kẹo?” Lục Tĩnh Nhất móc túi của mình, cậu hỏi hai bên: “Các cậu có không?”
 
“Sao tụi tớ lại mang đồ mà đám con gái ăn chứ?”
 
“Dịch Khiêm, cậu có không?”
 
Dịch Khiêm cũng lắc đầu.
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, em chờ nhé, tụi anh lập tức đi mua kẹo cho em!”
 
Nói xong ba bạn nhỏ kéo Dịch Khiêm chạy mất.
 
Lúc quay lại, Dịch Khiêm mua đầy một túi kẹo lớn, cậu thở hổn hển đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Anh đã mua hết tất cả kẹo ở chỗ đó, cho em!”
 

“…” Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy cái răng mới mọc của mình đang kêu đau.
 
Nhưng vì không để mấy đứa trẻ mắt tỏa sáng trước mặt thất vọng, cô vẫn vui vẻ nhận tất cả kẹo.
 
“Em đã nhận kẹo của Dịch Khiêm thì sau này không thể giận cậu ấy nữa.”
 
“Đúng, tụi anh đều nhìn thấy rồi, em không thể giận cậu ấy nữa.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu yếu ớt dỗ dành trẻ con: “Được, sau này em không giận Dịch Khiêm nữa.”
 
“Hì hì, vậy lần sau tụi anh lại tìm em chơi, tụi anh đi đây!”
 
“Tạm biệt.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ cho bốn đứa trẻ này rời đi rồi, cô khó khăn mang theo một túi kẹo đi vào phòng học, mấy bạn nhỏ cùng tụ tập lại, rất là hâm mộ.
 
“Woa, Hoắc Tiểu Tiểu, cậu có thật là nhiều kẹo.”
 
“Ai mua kẹo cho cậu vậy? Tớ có thể đổi một viên cho cậu không?”
 
“Tớ cũng muốn ăn, có thể cho tớ một viên không?”
 
Trẻ con ở tuổi này răng lợi không tốt lắm, không thể ăn quá nhiều kẹo, người lớn quản lý nghiêm khắc, cho nên bình thường rất ít được ăn kẹo.
 
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định nói được, quay đầu lại nhìn thấy bốn người Dịch Khiêm vẫn chưa đi, từng người một víu ở cửa ra vào nhìn.
 
“Không được, đây là của người khác tặng cho tớ, không thể cho các cậu được, nhưng nếu như các cậu muốn ăn kẹo thì ngày mai tớ mang cho các cậu.”
 
“Ngoéo tay, một lời đã định!”
 
“Một lời đã định.”
 
Hứa hẹn với các bạn nhỏ xong, cô quay đầu nhìn, bốn thằng nhóc ở cửa đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
 
“Được rồi được rồi, các bạn nhỏ, các con đừng vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu nữa, mau ngồi ngay ngắn, cô giáo sẽ kể chuyện cho các con nghe.”
 
Các bạn nhỏ vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu lập tức giải tán, sôi nổi xách ghế đẩu, ngồi ngay ngắn, nghe cô giáo kể chuyện.
 
Chu Chu ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu ghé lại, giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai Hoắc Tiểu Tiểu: “Hoắc Tiểu Tiểu, lúc nãy anh nhìn thấy rồi, kẹo của em là người kia đưa cho em, tại sao cậu ta phải đưa cho em nhiều kẹo như vậy?”
 
“Không biết.”
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, mẹ anh nói, người không quen biết mà cho em kẹo thì em không được cầm.”
 
“Nhưng mà em biết anh ấy, hôm qua anh ấy giúp em đánh nhau, anh quên rồi?”
 
“Em nhớ anh ta là bởi vì anh ta giúp em đánh nhau sao?”
 
Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì.
 
Chu Chu trông mong mà nhìn cô: “Vậy em có thể cho anh một viên kẹo không?”
 
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu một cái, cô lấy ra một viên từ trong túi kẹo kia rồi lặng lẽ đưa cho cậu: “Đừng để người khác biết nha.”
 
Chu Chu nhận lấy kẹo, cậu nắm nó trong lòng bàn tay, nghe thấy Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, cậu lập tức cẩn thận giấu đi, nghiêm túc cam đoan: “Em yên tâm, anh sẽ không để cho bất cứ ai biết được!”
 
Cô giáo kể chuyện xong thì nói với tất cả các bạn nhỏ: “Các bạn nhỏ, các con ở nhà bố mẹ có kể chuyện cho các con không?”
 
“Có!”
 
“Buổi tối… buổi tối bố sẽ kể chuyện cho con.”
 
“Mẹ cũng sẽ kể chuyện cho con.”
 
“Vậy hôm nay cô giáo giao cho các con một nhiệm vụ, sau khi về nhà hãy bảo bố mẹ kể chuyện cho các con, ngày mai chúng ta mời một số bạn kể lại cho mọi người nghe câu chuyện mà bố mẹ đã kể, chúng ta sẽ thưởng cho bọn nào kể tốt nhất có được không?”
 
“Được!”

 
Kể chuyện?
 
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, bố cô hình như chưa từng kể chuyện cho cô, đều là dì Triệu kể cho cô nghe.
 
Bố biết kể chuyện sao?
 
Hoắc Tiểu Tiểu nghi ngờ sâu sắc.
 
Buổi chiều là dì Triệu đến đón cô tan học.
 
“Dì Triệu! Ông nội đâu?”
 
“Lão tiên sinh chờ con ở nhà đấy.” Dì Triệu thấy cặp sách nhỏ của cô căng phồng thì nhận lấy xóc lên: “Tiểu Tiểu, trong cặp con chứa đồ gì mà nặng như vậy?”
 
“Đây là kẹo mà Dịch Khiêm cho con.” Hoắc Tiểu Tiểu kéo khóa kéo cặp sách ra, cho dì Triệu xem kẹo đầy trong cặp sách: “Dì ăn kẹo.”
 
“Dì Triệu không ăn, mấy cái kẹo này Tiểu Tiểu cũng không được ăn nhiều biết không? Nếu không răng vừa mọc ra sẽ bị sâu ăn hết, nào, đưa cho dì Triệu giữ trước đã.”
 
“Được!”
 
“Ngoan lắm.”
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, đây là mẹ em sao?” Một giọng nói trong trẻo truyền tới.
 
Chu Chu nắm tay một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đi tới, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp cười cười với dì Triệu.
 
“Bạn nhỏ, dì không phải là mẹ của Tiểu Tiểu, là bảo mẫu chăm sóc Tiểu Tiểu…”
 
“Không phải là bảo mẫu, là dì!”
 
Dì Triệu sững sờ rồi cười nói: “Là dì.”
 
“Dì à, vậy mẹ của em đâu?”
 
“Không biết.”
 
Mẹ của Chu Chu nghe thấy thì cười cười áy náy với dì Triệu rồi nghiêm túc nói với Chu Chu: “Chu Chu, mẹ có từng nói là không cho phép hỏi người khác lung tung không?”
 
“Vì sao không thể hỏi?”
 
Mẹ của Chu Chu bất đắc dĩ cười nói: “Ngại quá, đứa trẻ này bị tôi làm hư rồi.”
 
“Không sao, trẻ con không hiểu chuyện.”
 
“Vậy tôi đi trước đây.” Nói xong cô ấy liền kéo Chu Chu rời đi.
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, ngày mai gặp!”
 
“Ngày mai gặp.”
 
“Tiểu Tiểu, đi thôi, chúng ta cũng về thôi.”
 
“Vâng!” Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu rồi theo dì Triệu lên xe rời đi.
 
Dịch Khiêm ở cửa nhà trẻ nhìn theo hướng Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, cậu không hiểu hỏi: “Ông Trần, mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu đâu?”
 
Ông Trần trả lời: “Mẹ của Tiểu Tiểu không ở bên cạnh em ấy.”
 
“Vậy mẹ em ấy đi đâu rồi?”
 
Ông Trần cũng không biết nên nói như thế nào mới có thể khéo léo nói cho Dịch Khiêm biết là, mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu không cần em ấy nữa.
 
“Mẹ của em ấy không cần em ấy nữa sao?”
 
Ông Trần giật mình: “Khiêm Khiêm, con nghe ai nói vậy?”
 
“Lúc trước con nghe bố và mẹ nói chuyện phiếm thì nghe được, mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu đã rời đi lúc em ấy vừa ra đời.”
 
Ông Trần nghiêm túc nói cho cậu biết: “Sau này không được nhắc đến chuyện mẹ của Tiểu Tiểu trước mặt em ấy nữa, càng không được nói mẹ em ấy không cần em ấy nữa, nếu không Tiểu Tiểu sẽ buồn, con nhớ chưa?”
 
Dịch Khiêm nghiêm túc gật đầu: “Ông Trần ông yên tâm, con sẽ nhớ! Nhất định sẽ không nói!”
 
—-
 
Sau khi về nhà, Hoắc Tiểu Tiểu không kịp chờ đợi liền vào phòng của Hoắc lão tiên sinh, kể cho ông nghe chuyện thú vị xảy ra ngày hôm nay.
 
“Dịch Khiêm cho con một túi kẹo lớn? Cho ông nội xem thử?”
 
Dì Triệu vội vàng kéo cặp sách ra cho ông nhìn.
 
“Nhiều kẹo như vậy, xem ra mấy đứa trẻ Dịch Khiêm kia rất thích con, Tiểu Tiểu giỏi quá, mới đi học ngày thứ hai mà đã có nhiều bạn như vậy rồi.”

 
“Cho nên ông nội đừng lo con ở trường học bị người ta bắt nạt, con có rất nhiều bạn, không ai dám bắt nạt con!”
 
“Đúng, ông nội không lo lắng.”
 
“Hôm nay ông nội có nghỉ ngơi tốt không?”
 
“Nghỉ ngơi rồi, con xem bây giờ ông nội còn nằm trên giường này.”
 
“Được, con đi chơi đây.”
 
Hoắc Tiểu Tiểu lanh lợi rời khỏi phòng.
 
Gần đây Hoắc Tùy Thành hình như lại bận rộn, buổi tối ăn cơm xong, đã đến giờ Hoắc Tiểu Tiểu đi ngủ mà Hoắc Tùy Thành vẫn chưa về.
 
Cô ôm cuốn sách truyện nằm trên giường, nghe động tĩnh trên hành lang trong nhà, cũng không biết là bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô giật mình một cái, lập tức bừng tỉnh, bò xuống giường rồi đi về phía phòng của Hoắc Tùy Thành.
 
Gần đây Hoắc Tùy Thành quả thật rất bận rộn, chuyện ở núi Lộc Minh khiến anh sứt đầu mẻ trán, dự án tạm dừng, tổn thất mỗi ngày một tăng.
 
Đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra anh thấy trên giường có một khối nhỏ nhô lên, anh đi qua vén chăn lên, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ở trên giường, anh trừng mắt nhìn cô nhóc, nói: “Đã trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ?”
 
“Chờ bố về kể chuyện cho con.”
 
“Kể chuyện? Bình thường không phải dì Triệu kể cho con sao?”
 
“Nhưng mà đây là bài tập cô giáo giao, muốn bố kể cho con.” Hoắc Tiểu Tiểu đưa cho anh một viên kẹo: “Bố ăn kẹo.”
 
“Ông nội mua cho con?”
 
“Không phải, là Dịch Khiêm mua cho con, anh ấy mua cho con rất nhiều, cả một túi lớn.”
 
Hoắc Tùy Thành tiện tay để kẹo trên tủ đầu giường: “Trẻ con ăn ít kẹo thôi.”
 
Nói xong, anh lên giường rồi ngồi dựa vào đầu giường, hỏi cô: “Muốn nghe chuyện gì?”
 
Hoắc Tiểu Tiểu leo đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành rồi dựa sát vào anh: “Chỉ cần là bố kể thì đều được.”
 
Hoắc Tùy Thành cầm cuốn sách truyện mà Hoắc Tiểu Tiểu mang tới rồi tiện tay mở ra, Hoắc Tiểu dựa vào khuỷu tay anh tò mò thò đầu nhìn cuốn sách truyện kia.
 
“Ngày xửa ngày xưa, ở nơi đáy biển rất sâu, rất sâu, có một tòa thành hùng vĩ, trong đó có sáu nàng tiên cá, nàng tiên cá nhỏ nhất thích một hoàng rủ, vì để ở cùng với hoàng tử mà nàng thỉnh cầu phù thủy biến đuôi cá của nàng thành đôi chân…”
 
Giọng nói Hoắc Tùy Thành trầm thấp, rất có sức hấp dẫn, vô cùng dễ nghe, Hoắc Tiểu Tiểu lại nghe đến mức ngáp một cái.
 
Cô đã nghe những câu chuyện này đến mức tai mọc kén rồi, không buồn ngủ mới là lạ.
 
“Sau này, nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển, chìm xuống đáy biển.”
 
Sau khi kể xong câu chuyện , lông mày Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, rõ ràng là anh không quá đồng ý với nội dung câu chuyện này.àng>
 
“Con biết câu chuyện này nói cho chúng ta biết điều gì không?”
 
Không phải là nàng tiên cá nhỏ có phẩm cách hiền lành trong sáng, nghị lực kiên cường và tinh thần hy sinh sao.
 
Hoắc Tùy Thành nói: “Nàng tiên cá nhỏ vì hoàng tử mà mất đi giọng nói của nàng, mất đi đuôi cá của nàng, cuối cùng còn biến thành bọt biển biến mất mãi mãi, cho nên câu chuyện này nói cho chúng ta biết, đừng vì bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đàn ông mà làm tổn thương đến bản thân mình, nhớ chưa?”
 
“…?”
 
Hoắc Tùy Thành đặt cuốn truyện kia sang bên cạnh, nhìn thêm cái nữa đầy ghét bỏ.
 
“Hoắc Tiểu Tiểu, nghe thấy lời bố nói chưa?”
 
Trong lúc nhất thời, Hoắc Tiểu Tiểu không biết hình dung như thế nào về sự chấn động trong lòng mình.
 
Bố cô quả nhiên là đủ cứng rắn.
 
Phụ huynh nhà khác nói cho đứa nhỏ nhà mình hiểu về chân thiện mỹ, bố cô lại phổ cập cho cô sự đáng sợ của đàn ông.
 
“Nếu như sau khi con lớn lên dám giống như nàng tiên cá, vì đàn ông mà làm tổn thương bản thân thì bố sẽ đánh gãy chân con, có nghe thấy không.”
 
“…” Ngón chân Hoắc Tiểu Tiểu co lại: “Bố, con cũng kể chuyện cho bố nha, hôm nay cô giáo đã kể cho con.”
 
“Câu chuyện gì?”
 
“Ngày xửa ngày xưa, có người vợ của một người giàu bị bệnh, sau đó vợ của người giàu đó chết đi, chỉ để lại một cô con gái cực kỳ xinh đẹp, hiếu thảo đồng thời tâm địa lương thiện. Không lâu sau, người giàu đó liền cưới một người vợ khác, thế nhưng người vợ mới này cực kỳ không tốt với người con chồng xinh đẹp thiện lương, đánh nàng mắng nàng để nàng ngủ ở phòng bếp, còn để nàng ngày ngày gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm, giặt quần áo, hành hạ nàng. Mỗi ngày cô gái nhỏ đều rất vất vả, hơn nữa bố của cô gái cũng mặc kệ nàng, mặc cho nàng bị mẹ kế bắt nạt, sau đó… sau đó cô gái liền bỏ nhà đi ra ngoài, bố của cô gái rất rất hối hận, nhưng ông ấy không tìm được cô gái nhỏ nữa!”
 
“…” Hoắc Tùy Thành muốn nói lại thôi.
 
Mặc dù anh chưa từng nghe kể truyện cổ tích gì nhưng chuyện Cô Bé Lọ Lem này anh cũng từng nghe qua.
 
Hình như… không phải là như vậy?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.