Dấu Vết Tội Phạm

Chương 57: Vung Tiền Ăn Chơi Trác Táng Để Tìm Người


Đọc truyện Dấu Vết Tội Phạm – Chương 57: Vung Tiền Ăn Chơi Trác Táng Để Tìm Người


Đào Lâm lách qua những khách hàng xung quanh và nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi sảng khoái uống rượu một mình tại quầy bar.
Cậu ta lập tức mở màn hình điện thoại di động nhìn lướt qua những tấm ảnh được lưu trong album điện thoại, những tấm ảnh này là thông tin mà cậu ta đã nhờ bác sĩ Ngụy Thần Phong tìm giúp.

Sau đó Đào Lâm khẽ mỉm cười và nghĩ thầm: “Là anh ta.”
Đào Lâm chậm rãi bước tới và ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
Quán bar này còn rất nhiều chỗ trống, nhưng Đào Lâm lại nhất định phải ngồi kế bên anh ta, điều này khiến người đàn ông đang vui vẻ uống rượu này có hơi ngạc nhiên và liếc nhìn Đào Lâm những mấy lần.
“Xin chào, một ly Long Island Iced Tea.” Đào Lâm nhếch môi nói với người pha chế.
Sau đó cậu ta giả vờ quay đầu lại và mỉm cười với người đàn ông bên cạnh.
“Nhìn mặt cậu lạ quá!” Người đàn ông nói với Đào Lâm bằng giọng ngà ngà say: “Mới đến đây lần đầu à?”
“Ừ.” Đào Lâm cười với anh ta.
“Nhưng xem ra đây không phải là nơi cậu nên đến…” Người đàn ông mỉm cười, ý tứ của anh ta quá rõ ràng, Đào Lâm nhìn còn quá trẻ, từ trên xuống dưới rất chỉnh tề ngay ngắn, không giống với một kẻ đến quán bar ăn chơi.

Người phục vụ nhanh chóng đặt rượu xuống trước mặt Đào Lâm, Đào Lâm mỉm cười với anh ta thay cho lời cảm ơn.
“Thật ra tôi đến đây để tìm một người.” Đào Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mạnh.
“Ở đây có nhiều cô gái lắm, cậu muốn tìm ai?” Cơn say khiến người đàn ông nói ra mấy câu ngớ ngẩn.
“Tôi muốn tìm Ngô Nhẫn Binh một chút.” Đào Lâm nhìn những lát chanh đang chuyển động trong ly theo nhịp khuấy của cậu ta, khàn khàn cất tiếng trả lời.
“Ai cơ?”
“Ồ, xin lỗi, thật ngại quá.

Chắc là vì tôi nói tên thật của anh ta nên các anh không biết người này.” Đào Lâm quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, cậu ta nói: “Tôi đang tìm Đại Đao.”
Tuy Ngô Nhẫn Binh chưa già lắm nhưng lại là tên trùm nổi tiếng trong khu vực này, quán bar được trang hoàng lộng lẫy và ngày nào cũng đèn đóm rực rỡ này chính là tụ điểm làm ăn dưới danh nghĩa của anh ta, nhờ kinh doanh quán bar mà anh ta trở nên giàu có, cơ ngơi kinh doanh dưới danh nghĩa của anh ta không chỉ có mỗi một quán bar này, hơn nữa trong tay anh ta còn có một đám đàn em đâm thuê chém mướn.
Đại Đao là biệt danh của anh ta trong giới giang hồ, kẻ nào nghe đến cái tên này đều không khỏi sợ hãi run lẩy bẩy.
Bề ngoài Đại Đao được gọi bằng một cái danh xưng mỹ miều là doanh nhân trẻ đầy triển vọng, nhưng trên thực tế, anh ta là một nhân vật sừng sỏ của thế giới ngầm.


Không ai có thể biết liệu anh ta có hoạt động phạm pháp hay không, ranh giới trắng đen trên người anh ta rất mong manh.
Người đàn ông trước mặt Đào Lâm là đàn em thân cận của Đại Đao, Đào Lâm đến đây tìm anh ta, thực chất là muốn thông qua anh ta để gặp Ngô Nhẫn Binh.
“Chú em à, mẹ cậu chưa cho cậu ăn no à, sao mới uống có hai hớp rượu đã say rồi vậy?” Người đàn ông cười khẩy một tiếng và thậm chí có vẻ hơi tức giận: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Quán bar này cấm trẻ vị thành niên, trước khi vào phải kiểm tra thẻ căn cước, tất cả đều phải tuân thủ nghiêm ngặt.” Đào Lâm gật đầu và lạnh lùng trả lời: “Nếu tôi đã có thể vào được đây, thì có nghĩa tôi đã là người trưởng thành rồi, có đủ khả năng chịu trách nhiệm về những gì mình nói và làm, nên đương nhiên tôi cũng hiểu chính xác những gì tôi đang nói.”
“Cậu còn muốn trả treo với tôi hả? Còn chưa biết thân biết phận à?” Người đàn ông chống nạnh, gương mặt khinh khỉnh nở một nụ cười giễu cợt, anh ta chẳng xem Đào Lâm ra cái thá gì cả.
“Tôi nói cho cậu biết, anh Đao của tôi không phải là người mà cậu muốn gặp thì có thể gặp đâu… Mặt mũi non choẹt thế này, cậu không đủ tư cách gặp anh Đao!”
Đào Lâm cúi đầu và bật cười thành tiếng, sau đó không thèm nhìn người đàn ông đó một cái, cậu ta uống một hơi cạn sạch ly Long Island Iced Tea.
Thái độ phớt lờ dửng dưng của cậu ta đã hoàn toàn khiến người đàn ông kia điên tiết, vì vậy anh ta tức tối nhảy ra khỏi bàn, chộp lấy cánh tay của Đào Lâm và buộc cậu ta phải quay lại nhìn anh ta.
“Cậu nhìn cho rõ đây, mũi của tôi bị đánh đến xiêu vẹo và môi thì bị rách phải khâu tám mũi!” Người đàn ông chỉ tay vào mặt mình rồi lớn tiếng hét vào mặt Đào Lâm.
“Nhưng mà tôi chỉ bị thương vặt vãnh như vậy thôi, còn cái kẻ dám khiêu khích tôi thì đã bị đánh đến tàn phế rồi.” Anh ta gần như dí khuôn mặt căm phẫn của mình vào sát mặt Đào Lâm, trong miệng nồng nặc mùi rượu.

“Đây mới gọi là đủ tư cách!” Cuối cùng, người đàn ông quát thẳng vào mặt Đào Lâm, giọng nói hùng hồn như muốn xé nát lỗ tai của Đào Lâm.
Nhưng Đào Lâm hoàn toàn không có ý lùi lại phía sau và né tránh, cậu ta bình thản giương mắt nhìn người đàn ông đang đỏ mặt tía tai, như thể là một người xem không có liên quan gì đến sự việc đang diễn ra ngay trước mắt.
Sau đó Đào Lâm đưa mắt nhìn xuống, hất tay người đàn ông ra khỏi cánh tay của mình, rồi đem ba lô sau lưng đưa ra trước ngực.
“Ôi chao, trẻ ranh! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người đến uống rượu mà còn mang theo cặp sách cơ đấy!” Người đàn ông tiếp tục lời nói chua ngoa đay nghiến, đơn giản là vì anh ta xem thường nét ngây ngô không thể che giấu được trên gương mặt non trẻ của Đào Lâm.
“Có thời gian tới quán bar, chi bằng cậu về nhà làm thêm mấy bài tập hoặc đọc thêm ít sách đi, nhỉ?” Sau đó, người đàn ông chỉ tay vào mặt Đào Lâm và điên cuồng ngoác miệng cười.
Đào Lâm hoàn toàn không quan tâm, chỉ thong thả kéo dây khóa mở ba lô ra, ung dung lấy ra đồ đạc từ trong ba lô.
“Ở đây có tám chục ngàn, xin hỏi có đủ để tôi gặp mặt Đại Đao một lần không?” Đào Lâm từ trong ba lô lấy ra từng xấp, từng xấp tiền giấy và đặt ngay ngắn trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch của quầy bar, cuối cùng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói với người đàn ông đang đứng cười ha hả đó.
Trước khi đến quán bar, Đào Lâm đã đến ngân hàng để rút tiền mặt.

Cậu ta biết cái này chắc chắn sẽ có ích.
Dù xã hội có thay đổi chóng vánh đến mức nào thì những thứ đó vẫn tỏa ra mùi vị đặc biệt và khiến con người bị lóa mắt.

Tiền mặt thấy được và sờ được, cho nên lúc nào cũng đánh vào thị giác mạnh mẽ hơn là những con số lạnh lẽo trên điện thoại di động.

Người đàn ông nhìn thấy xấp tiền giấy đỏ thì nụ cười chợt tắt trên môi của anh ta.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt của người đàn ông đó lộ vẻ sửng sốt, anh ta cảm thấy điều này vượt ngoài tưởng tượng của anh ta và thật sự không thể tin được, anh chàng thiếu niên trước mặt đang thong dong cầm ra rất nhiều tiền từ trong ba lô.
Thái độ của Đào Lâm rất bình thản, tiền đã để lên bàn rồi thì tuyệt đối sẽ không nhìn theo với vẻ lưu luyến, giống như những tờ tiền này chỉ là thứ vặt vãnh không đáng quan tâm đối với cậu ta.
Người đàn ông đưa mắt nhìn khuôn mặt của Đào Lâm, lùi lại vài bước, cuối cùng run rẩy ngồi trên băng ghế mà ban nãy đã bị anh ta đá đi, ánh mắt của anh ta ngập tràn sự nghi ngờ và sợ hãi, yên lặng nhìn Đào Lâm một hồi lâu.
Đào Lâm nhếch miệng cười và chìa tay ra, tỏ ý thúc giục người đàn ông hãy mau chóng cho cậu ta một câu trả lời.
“Cậu là con ông cháu cha sao?” Người đàn ông há hốc mồm hỏi lại Đào Lâm.
“Thật ngại quá, anh đoán sai rồi, đây là tiền riêng của tôi.” Đào Lâm nở nụ cười rồi lắc đầu một cái, nụ cười đó mang đầy sự khinh bỉ dành cho người đàn ông hèn mọn kia.
Ngay lập tức, gương mặt của anh ta đỏ bừng, anh ta nhìn Đào Lâm và hít một hơi thật sâu.
“Xin chào…” Lúc này Đào Lâm xoay người hướng về phía nhân viên pha chế ở quầy bar và cất tiếng nói: “Làm phiền anh mang lên cho tôi hai chai Marius.”
Marius là một loại sâm panh cao cấp vô cùng đắt đỏ, Đào Lâm vung tay một cái thì đã mua liền hai chai, thật sự khiến người khác vô cùng hoảng sợ.
“Chào anh, hai chai Marius, đúng không ạ?” Người pha chế ở quầy bar sửng sốt nhìn Đào Lâm một lúc, ánh mắt chứa đựng sự nghi ngờ và anh ta cứ lặp đi lặp lại câu hỏi để xác nhận lời nói của Đào Lâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.