Đọc truyện Dấu Vết Tội Phạm – Chương 12: Số Điện Thoại Lạ
“Báo cáo, nghề nghiệp của nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy.” Viên cảnh sát khám nghiệm hiện trường vẫn đi theo Đào Lâm đến phòng ngủ, thấy Đào Lâm đang mải suy nghĩ nên nói với hai người họ.
“Giống hệt với vụ án đầu tiên, tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của cô ấy đều đã biến mất.
Mà người chết lại không thường xuyên giao tiếp với hàng xóm và đến bây giờ cũng không có người nào đến để nhận lại xác chết”.
Thường xuyên qua lại, hai người đã phối hợp ăn ý với nhau hơn.
Dư Tử Giang cũng buông lỏng cảnh giác với Đào Lâm và nói.
“Anh có thể cho tôi xem điện thoại di động của nạn nhân được không?” Đào Lâm một lần nữa bỏ qua sự tồn tại của Dư Tử Giang mà quay đầu về phía viên cảnh sát hỏi.
Dư Tử Giang ho nhẹ bên cạnh Đào Lâm, bày tỏ sự không hài lòng.
Đào Lâm lúc nãy mới vừa hứa hẹn rằng sau này mọi câu hỏi sẽ được hỏi thông qua Dư Tử Giang.
Nhưng mà Đào Lâm đang mải suy nghĩ nên hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt u ám của Dư Tử Giang.
Cậu ta lúc này giống như một người hiệp sĩ cô độc, từ ghế đẩu trước bàn trang điểm đứng lên rồi nhanh chóng lướt qua tầm mắt của Dư Tử Giang, cầm lấy chiếc điện thoại di động do nhân viên cảnh sát đưa tới.
Chiếc điện thoại không có cài đặt mật khẩu.
Đào Lâm nhanh chóng mở màn hình rồi ngồi xuống giường của nạn nhân gần đó và bắt đầu nhìn vào điện thoại của nạn nhân.
Các ngón tay của Đào Lâm gõ nhanh trên màn hình điện thoại.
Thông tin trên màn hình nhanh chóng thông qua đôi mắt rồi chui vào trong đầu anh sau đó được nhanh chóng được xử lý bằng bộ não phức tạp đó.
Dư Tử Giang bước đến chỗ Đào Lâm, nhưng cậu ta không có phản ứng gì cả, giống y như một kẻ nghiện internet vậy.
Mặc dù Dư Tử Giang cảm thấy không vui nhưng anh cũng không muốn làm gián đoạn cuộc điều tra của Đào Lâm.
“Có phải nạn nhân chỉ có một chiếc điện thoại di động này không?” Đào Lâm ngẩng đầu lên hỏi.
“Một số người có hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dùng cho công việc và một chiếc dùng cho mục đích cá nhân.”
“Hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm thấy chiếc điện thoại di động thứ hai.” nhân viên cảnh sát lập tức trả lời.
“Phát hiện ra cái gì rồi à?” Dư Tử Giang ngập ngừng hỏi.
“Tôi đã kiểm tra album ảnh của điện thoại, ngoại trừ biểu tượng cảm xúc và ảnh chụp màn hình vui nhộn thì còn có ảnh tự chụp của người quá cố.”
“Tôi cũng nhấn vào biểu tượng WeChat trên điện thoại của nạn nhân và ngay lập tức vào được giao diện mở khóa hình.
Điều này cho thấy cô ấy thường đăng nhập WeChat trên điện thoại này nên tôi không cần nhập lại mật khẩu.
Vì vậy, có vẻ như điện thoại này là thứ cô ấy sử dụng trong cuộc sống hàng ngày.” Đào Lâm trả lời.
“Nhưng hồ sơ liên lạc của cô ấy ngoại trừ một vài số điện thoại quan trọng như người thân, còn lại là số lạ.” Đào Lâm nói rồi đưa điện thoại di động cho Dư Tử Giang xem.
Vuốt màn hình lên xuống, Vu Tử Giang chỉ có thể nhìn thấy những con số.
“Toàn số lạ, tôi nghĩ có thể là…” Dư Tử Giang vừa muốn nói thì bị Đào Lâm cắt ngang.
“Mặc dù mọi người bây giờ hay nhận được rất nhiều cuộc gọi lạ từ xe điện, chuyển phát nhanh và tài xế cho thuê trực tuyến nhưng những cuộc gọi này sẽ được đánh dấu.”
“Thế nhưng những cuộc gọi lạ trong sổ địa chỉ của người đã khuất lại không được đánh dấu.” Đào Lâm đưa ra phán đoán của mình.
Dường như cậu ta còn đoán được Dư Tử Giang định nói cái gì nên lại cắt ngang lời anh ta sắp nói.
“Có vài số đã liên hệ với nạn nhân vài lần, nhưng dãy số được lặp lại rất ít…”
“Tôi đề nghị chúng ta sau đây nên tập trung vào những số điện thoại lặp đi lặp lại này.
Thông qua chủ nhân của các số điện thoại này chúng ta có thể biết nạn nhân là người như thế nào.”
Đào Lâm đưa điện thoại lại cho nhân viên điều tra hiện trường sau đó nói tiếp.
“Ngoài ra, tài khoản WeChat của người chết đã được mở, có thể thấy cô ấy thường xuyên liên lạc với ai đó.”
Dư Tử Giang đứng bên cạnh Đào Lâm chỉ còn biết trợn mắt mà nhìn.
Có Đào Lâm ở hiện trường vụ án làm anh ta chẳng có chỗ để chen miệng vào.
Chuyện này làm anh ta thật sự không vui.
Đào Lâm là một sinh viên đại học sinh sống ở địa phương này.
Vào ban đêm, cậu ta có hai nơi có thể đến.” Một là trở về ký túc xá của trường, hai là đi về nhà.
”Được rồi, hôm nay tạm thời đến đây thôi, tôi phải về trường học rồi, ngày mai còn có lớp.”
Đào Lâm đứng dậy, chỉnh lại quần áo đã bị cậu ta làm cho nhăn nhúm, sau đó tháo kính xuống.
“Nếu có tiến triển gì mới thì nhớ báo cho tôi biết.” Đào Lâm xoa sống mũi và nói.
“Tôi đã nói rồi, mấy chuyện ấy để sau rồi nói.” Dư Tử Giang tận tình khuyên bảo.
“Đến lúc đó nếu có thu hoạch gì khác thì lại nói.” Vừa nói Dư Tử Giang vừa đi về phía cửa, Đào Lâm đi theo sau Dư Tử Giang.
Họ cởi găng tay và bao giày, tuyên bố kết thúc ngày điều tra hôm nay.
Hai người bước vào thang máy.
Trong không gian nhỏ chỉ còn lại hai người, Đào Lâm đứng bên cạnh bức tường kim loại lạnh lẽo của thang máy, ánh đèn mờ ảo chiếu vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh.
Đào Lâm không nói một lời.
“Hỏi thật nhé, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Dư Tử Giang liếc nhìn Đào Lâm vài lần, sau đó đột nhiên cười phá lên, phá vỡ sự im lặng kỳ quái trong thang máy.
“Những kiến thức trong đầu cậu luôn làm tôi nghĩ cậu phải là một đến thám tử giàu kinh nghiệm đấy.”
Đào Lâm sửng sốt mất một lúc mới hoàn hồn.
Anh liếc nhìn Dư Tử Giang nghiêm túc nói: “Mười chín tuổi.”
Sau đó, cậu lại không nói gì nữa, trên mặt cũng lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc gì.
Dư Tử Giang đợi Đào Lâm nói thêm vài câu nữa nhưng chờ đợi anh ta chỉ là sự im lặng đến mức có hơi ngại ngùng xấu hổ.
Vì vậy, anh ta đành bất lực nhướng mày rồi quay đầu nhìn về phía cửa thang máy màu trắng bạc.
“Tôi sẽ đưa cậu trở lại trường.” Dư Tử Giang lại nói với Đào Lâm.
“Không cần đâu, tôi tự bắt xe buýt về, trạm xe buýt cũng ở gần đây thôi.” Đào Lâm trả lời không chút do dự.
Anh vẫn dùng cái giọng điệu chẳng thay đổi gì cả.
Điều đó làm Dư Tử Giang không thể nghe ra cậu ta liệu có thiện cảm với mình hay không nữa.
Dư Tử Giang cong môi kinh tởm “Tên này quá máu lạnh, vậy mà mình còn tốt bụng muốn đưa cậu ta về…”
“Sở cảnh sát và trường học ở ngược hướng nhau nên tôi không quấy rầy anh nữa.” Đào Lâm vừa nói xong thì cửa thang máy liền mở ra, anh bước ra ngoài trước.
Bước chân của Đào Lâm rất nhanh, cậu không muốn ở lại khu bán sách Thiên Duyệt này thêm một phút nào nữa.
Rất nhanh sau đó cậu ta và Dư Tử Giang đã bước ra khỏi cổng khu bán sách.
“Tôi đi đây, về rồi thì thành thật một chút cho tôi.
Lần hợp tác hôm nay không nghĩa là tôi và cậu không còn khúc mắc gì nữa.” Bọn họ bước ra khỏi khu bán sách Thiên Duyệt, Dư Tử Giang đứng ở cửa ra vào nhìn bóng lưng của Đào Lâm dần đi xa mà hét lên.
Đào Lâm không trả lời anh ta, vẫn đút tay vào túi áo khoác như bình thường, làm như thể anh không nghe thấy gì cả, cắm cúi đi về phía trước.
Xe của Dư Tử Giang dừng ở bên trái trạm xe buýt, bọn họ cũng không nói thêm chuyện gì với nhau nữa, cứ như thế mà tạm biệt.
Đào Lâm hôm nay coi như gặp may mắn, cậu ta vừa đến bến xe buýt thì chiếc xe cậu đang đợi đã đến rồi.
Trên xe vẫn chen chúc như ngày thường, Đào Lâm bước đến một chỗ đang còn trống, một tay với lên tay vịn ở phía trên xe.
Một tay khác lấy trong túi ra một cặp tai nghe có dây sau đó dùng hai tay và cơ mình hỗ trợ nhau cắm tai nghe vào điện thoại rồi nhét vào tai mình.
Đào Lâm chọn một bản nhạc nhẹ nhàng, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng làm cho bản thân mình thư giãn.