Đọc truyện Dâu Trưởng – Chương 3
Vân gia cả nhà trên dưới đang tiếp đón chiêu đãi nhóm hán tử khiêng đồ cưới, lộ trình này cũng không tính là gần, toàn bộ tư trang do nhóm nhân lực tới đưa đi, tử tế với nhóm hán tử một chút thì vật phẩm quý giá sẽ không có tổn thất gì.
Bận rộn như vậy nhưng Vân Thanh La không hề quan tâm đến chuyện gì, nỗi lòng của nàng vô cùng phiền loạn cái gì cũng lười làm, chỉ ngồi trước bàn dài ở thư phòng ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Biểu muội Tiết Trân cảm thấy nàng rất không thú vị, liền chạy đi sân trước tìm ca ca, nhìn xem hàng ngũ chuẩn bị quần áo tư trang trùng trùng điệp điệp.
Vào lúc Vân Thanh La đang ngẩn ngơ, Chi Nhi bỗng nhiên như một cơn gió chạy ào vào, vẻ mặt kỳ diệu hô: “Tiểu thư, Nguyên gia Đại công tử tới.”
“Hả?” Vân Thanh La có chút kinh ngạc, “Hắn tới làm gì?”
Dựa theo phong tục tập quán, trước ngày thành thân, nam nữ hai bên phải là không nên gặp mặt.
“Là Ngưu thúc giữ cửa sau tới đây bẩm báo, Nguyên Đại công tử mời tiểu thư tự mình đi cửa sau một chuyến đó! Còn có nha, Ngưu thúc nói Nguyên công tử lại mang đến rất nhiều lễ vật.”
Vân Thanh La đứng lên, cúi đầu nhìn áo nhỏ cận thân Đinh Hương trên người, rồi bảo Diệp Nhi lấy áo choàng gấm thêu viền lông cáo, nói với hai nha hoàn: “Đi với ta tới xem một chút.”
Chủ tớ ba người tăng nhanh bước chân, xuyên qua vườn hoa sau đình viện, đi thẳng tới cửa nhỏ phía Tây bên cạnh trang viên, cái cửa này là thuận tiện để người làm ra vào dọn dẹp công việc vặt vãnh và đồ bỏ đi.
Nguyên Tu Chi đứng ở ngoài cửa, một thân trường sam màu xanh da trời, cổ áo viền gấm, dây lưng trên eo thắt thành hình cái nơ màu xanh nổi bật, dưới chân là một đôi giày bó màu đen đế dầy, roi ngựa còn nắm trong tay, phong thái nhanh nhẹn cao lớn vững chãi.
Hà nhị công tử là thư sinh nho nhã yếu ớt, thân thể nghiêng về mềm yếu, khí chất cũng có chút khuynh hướng âm nhu, tay hắn so với một số nữ tữ thậm chí còn trắng muốt mềm mại hơn.
Mà Nguyên Đại công tử lại hoàn toàn khác biệt, Nguyên Tu Chi dáng người cao to, khí chất lành lạnh, bất cứ lúc nào cũng đứng được thẳng tắp, ngồi được vững vàng, da thịt của hắn là do phơi dưới ánh mặt trời nhiều nên có màu đồng thiếc. Dáng người tuy rằng không khôi ngô, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cũng là thư sinh nhã nhặn, cẩn thận phân biệt rồi lại cảm thấy người này như tuyết trắng kiêu ngạo trên cây tùng xanh biếc. Toàn thân đều có một loại lực độ (sức mạnh yếu) phát ra từ ở bên trong, đúng như trong thánh chỉ hoàng đế nói, vừa nhìn chính là một “Nhân tài rường cột của Quốc Gia, trụ cột vững vàng của triều đình.”
Nhìn hắn, dù cho người không biết cũng cảm thấy an tâm.
Thấy Vân Thanh La đi tới, Nguyên Tu Chi tiến lên vài bước, đến gần một chút, hơi mỉm cười nói: “Tiểu thư.”
Vân Thanh La “Uh” một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng hỏi: “Không biết Nguyên công tử có chuyện gì?”
Nguyên Tu Chi nghiêng nghiêng người, hơi giơ lên roi ngựa, chỉ cho Vân Thanh La nhìn một số gương hộp phía sau hắn, “Nơi này có 36 gương, là giao cho tiểu thư làm lễ vật bổ sung.”
Vân Thanh La ngẩn ra, ngay sau đó cả giận nói: “Người là xem thường Vân gia ta, nhạo báng của hồi môn ta keo kiệt sao?”
Nguyên Tu Chi cũng không giận, vẫn dịu dàng nhìn nàng, giải thích ngay: “Tiểu thư hiểu lầm ý của ta. Trong 36 gương hành trang này đều là tài vật thuở nhỏ ta được bệ hạ ban thưởng tích lũy lâu ngày, tất cả thuộc về cá nhân ta, hôm nay giao cho tiểu thư làm quà cưới, chính là tài sản riêng của tiểu thư, ngày sau không cần nộp về trong công trướng (sổ ghi chép tài chính chung) Nguyên gia, cũng có thể trực tiếp truyền cho hài nhi chúng ta, không cần cùng con cháu khác của Nguyên gia phân chia, đây cũng là một chút tấm lòng riêng của ta.”
Nguyên Tu Chi từng là thư đồng của Đương Kim Hoàng Đế, đã đi theo hoàng đế từ lúc hắn còn là hoàng tử, một lòng đi theo này chính là đến mười năm. Trong mười năm này, tiểu hoàng tử thành thái tử, thái tử trở thành hoàng đế, mỗi một lần lên chức, mỗi một lần nguy hiểm đi qua, hoàng đế đều sẽ ban thưởng phong phú cho thư đồng của mình.
Vân Thanh La trợn mắt há hốc mồm.
Dựa theo quy củ đương thời, nam đinh trong đại gia tộc, có nghĩa vụ đem một phần thu nhập giao cho công trướng, công trướng dùng cho giao thiệp tiệc rượu của gia tộc, tu sửa từ đường tổ tiên, cùng với xây dựng gia học (gia đình có tiếng là học giỏi) hoặc chờ tiêu dùng bồi dưỡng gia tộc đời sau. Đây là đặc điểm sinh tồn thế gia đại tộc, yêu cầu mỗi nam đinh gia tộc đều vì toàn bộ gia tộc tổ chức cống hiến, như vậy mới có thể bảo đảm tâm tư và sức lực của gia tộc mãi mãi phồn vinh.
Mà đồ cưới của nữ tử, tất cả đều thuộc về cá nhân, không nhập vào trong công trướng, có thể trực tiếp để lại cho con cháu của mình, nếu như nữ tử không có nhi nữ thân sinh (con cái ruột thịt), người thừa kế đồ cưới của nàng không phải là nhà vị hôn phu, lại càng không phải là hài tử mà lão bà khác của vị hôn phu sinh, mà chính là đợi đến cháu trai và cháu gái có huyết thống thế hệ sau của nhà mẹ nàng.
Cũng vì vậy, nữ tử ở nhà mẹ chồng địa vị như thế nào, ngoại trừ phải xem trượng phu có sủng ái nàng hay không, quan trọng hơn là phải xem quyền thế nhà mẹ nàng như thế nào, đồ cưới của nàng có phong phú đẳng cấp hay không.
Vô luận là triều đại gì, trong tay nữ tử có tiền, lời nói mới có thể có được một chút sức mạnh, mới sẽ không bị trượng phu và người nhà chồng tùy ý khi dễ ức hiếp.
Vân Thanh La trước kia nghe qua rất nhiều chuyện xưa trượng phu ham muốn đồ cưới của thê tử, đời nào nghe qua trượng phu trước khi thành hôn ngược lại trợ cấp của hồi môn cho vị hôn thê?
Nguyên Tu Chi người này, thật sự là làm cho nàng nhìn không rõ rồi.
Hắn rốt cuộc là loại nam nhân gì?
Chi Nhi hưng phấn đến mức quả thật không biết như thế nào cho phải, nhỏ giọng nói: “Là ngự tứ bảo bối nha! (đồ vật quý báu đc Vua ban) Đều là cống phẩm nha! Tiểu thư!”
Vân Thanh La suy xét một chút, nói: “Lễ vật quá quý trọng, Thanh La thêm xấu hổ không dám đón nhận.”
Nguyên Tu Chi nhíu nhíu mày, hạ giọng nói: “Vậy thì cứ coi như tiểu thư tạm thời giúp tại hạ bảo quản chút tài sản riêng này, như thế nào?”
Vân Thanh La không nhịn được nhẹ nhàng khiển trách: “Lòng riêng công tử thật đáng xấu hổ.”
Nguyên Tu Chi hắng giọng cười một tiếng, “Lòng riêng thỏa đáng, là để cuộc sống chúng ta được tốt hơn.”
Khuôn mặt Vân Thanh La đỏ lên, cúi đầu không nói.
“Nàng tạm thời nghe ta một câu, 128 gương này tuy rằng không tính là ít, nhưng ở trong hào môn (nhà giàu) cũng không coi là đứng đầu. Ta hiểu tính tình của tiểu thư, không quan tâm chút tài sản ấy, nhưng trên đời còn nhiều người dung tục, bọn họ thì ham mê dùng những tài sản tầm thường này ít nhìu để so sánh giá trị của một con người, thêm vào những thứ cống phẩm quý trọng cấp bậc này, thái độ làm người tiểu thư sau này cũng dễ dàng.”
Vân Thanh La đã gả qua một lần, không còn là thiếu nữ ngây thơ, đương nhiên hiểu lời nói Nguyên Tu Chi là có đạo lý.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
“Vậy Thanh La sẽ nhận ý tốt của công tử, đa tạ công tử săn sóc thành toàn.” (giúp đỡ để người đạt được mục đích)
Nguyên Tu Chi thấy nàng hiểu chuyện, tính tình cũng không kiêu ngạo, cũng không tính toán chi li với được mất, cảm thấy càng thêm thích nàng.
“Tiểu thư có thể đi phòng khách tìm nhạc phụ đại nhân, xin ông ấy bổ sung danh sách của hồi môn. Ta có mang đến bản liệt kê ở đây.”
Nguyên Tu Chi giao cho Vân Thanh La một cái bái thiếp màu vàng (thiệp ghi ngày giờ năm sinh), lại thâm sâu liếc nhìn nàng một cái.
“Tiểu thư, tại hạ đối với ngày mai vạn phần chờ mong.”
Vân Thanh La cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra cái cổ trắng muốt, lỗ tai xinh xắn đỏ bừng một mảnh.
Sau đó Nguyên Tu Chi cáo từ.
Vân Thanh La nhờ Ngưu thúc giúp một tay chỉ huy cho phép đội khiêng 36 gương đi vào, từ trong vườn hoa đi tới tiền viện.
Làm nàng thất kinh chính là năm gương đi đầu phía trước mặt, đang mở rộng hơn phân nữa, đây là vì dọc đường khoe khoang đồ cưới nhà gái xa hoa.
Trong năm gương hành trang phía trước, không phải vàng, không phải bạc, không phải ngọc, không phải quần áo đồ dùng, mà là một khối gạch đất thật dầy thật to.
Vân Thanh La vốn cũng có một cái gương tư trang như vậy, một khối gạch đất kích cỡ như vậy, đại biểu cho một trăm khoảnh.
Gạch đất giống vậy có ba loại kích cỡ, đại biểu chia ra một khoảnh, mười khoảnh, một trăm khoảnh.
Năm khối gạch lớn dày thực sự đại biểu năm trăm khoảnh, vậy thì tương đương với năm vạn mẫu ruộng tốt!
Vân Thanh La tuyệt đối không nghĩ tới lễ vật Nguyên Tu Chi nặng như thế.
Những thứ này đều là tài sản cá nhân Đương Kim Hoàng Đế ban cho Nguyên Tu Chi? Khó trách hắn không muốn đem những thứ này đưa về công trướng, số lượng thực sự quá mức khổng lồ!
Vân Thanh La nhíu chặt chân mày, quyết định sau khi xuất giá, ghi nhớ 36 gương lễ vật này của Nguyên Tu Chi, giống như theo lời Nguyên Tu Chi nói, nàng chỉ tạm thời giúp hắn bảo quản một chút tài vật cá nhân.
Nàng thật không muốn thứ này của hắn a.
Bắt người tay mềm, nàng mới không cần làm quản chế cho hắn.
Nguyên Tu Chi nam nhân này, vừa tiếp xúc đã rất dịu dàng săn sóc, suy nghĩ tỉ mỉ thì cảm thấy so với Hà nhị công tử phức tạp hơn nhiều, nàng cũng thật sợ sẽ thua thiệt ở trong tay hắn.
Vân Hán Sinh nhìn thấy bản liệt kê của Nguyên Tu Chi cũng thất kinh.
Trên danh sách chi tiết vật phẩm liệt vào giá trị liên thành, bao gồm ruộng tốt (đồng ruộng phì nhiêu), trang viên (nhà đất), vùng núi (nương rẫy), một số cửa hàng hoàng kim (bán toàn đồ vật quý báu) trong khu náo nhiệt ở kinh thành, tơ lụa cống phẩm, gấm vóc, vật liệu may mặc lông cừu, Ngọc Như Ý, San Hô, Phỉ Thúy, Mã Não, Trân Châu, con đồi mồi, đồ trang sức cũng là muôn màu rực rỡ, tuy chỉ có 36 gương, giá trị cũng đã vượt qua rất xa 128 gương Vân gia vốn chuẩn bị.
Vân Hán Sinh yên lặng hồi lâu, mới thở dài, nói với Vân Thanh La: “Người này tâm tư hoạt bát khéo léo, lại ra tay mạnh như thế, thật là khiến người ta không biết làm sao cho phải. Cùng người như vậy kết hợp thành đôi, nếu không phải vô cùng hạnh phúc, thì chính là vô cùng bất hạnh, phải xem phần số nữ nhi của ngươi rồi.”
Vân Thanh La gật đầu một cái.
Vân Hán Sinh lại dặn dò: “Vi phụ có một câu nói dành cho ngươi: Toàn bộ ngày hôm qua xem như ngày hôm qua đã chết, chuyện trước kia đừng nên tiếp tục lưu luyến giữ lại cho mình, tất cả ngày hôm nay xem như ngày hôm nay sinh trưởng, ngươi về sau cần phải cùng Nguyên Tu Chi sinh hoạt cho tốt, ngàn vạn lần đừng tích trữ hai lòng.”
“Dạ, nữ nhi hiểu.”
Cuối cùng đã tới ngày lành Đại Hỷ Tân Hôn.
Rước dâu chú trọng càng sớm càng tốt, tân nương tử tốt nhất trước khi mặt trời mọc liền lên kiệu hoa, như vậy mới đủ may mắn.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, trong đại trạch (nhà lớn) Vân gia đã bận túi bụi, bọn nha hoàn trang điểm ăn mặc hoàn hảo cho Vân Thanh La, vừa phủ lên khăn voan đỏ, thì chiêng trống bên ngoài vang ầm trời, kèn Xona tưng bừng làm cho gà còn chưa gáy sáng đều hoảng sợ bay như tên bắn.
Vân Thanh Tùng cũng là một thân y phục mới, ăn mặc nhanh nhẹn gọn gàng, bước nhanh đi vào khuê phòng muội muội, lớn tiếng nói: “Muội muội, ca ca cõng ngươi lên kiệu. Nguyên gia tiểu tử kia đủ hào phóng nha, mới vừa vào từ cửa chính đã bắt đầu tung ra đống tiền lớn, vung đồng tiền rải đầy trong viện, khiến cho những nha hoàn kia vui mừng quá sức, đều nói tân lang mới thật tốt à!”
Vân Thanh La nằm sấp trên lưng rắn chắc của huynh trưởng, nghe hắn nói đến đủ loại thành tích của Nguyên Tu Chi, trong lòng lại dở khóc dở cười.
Nguyên Tu Chi làm ra vẻ coi tiền như rác, tung tiền bốn phía, chẳng qua là vì kiếm chút mặt mũi, tận lực lau đi cảm giác tồn tại của cô gia Hà Hướng Nam người đảm nhiệm trước.
Mặc dù hắn ở ngoài mặt làm bộ như như không có việc gì, trong miệng cũng từng nói với nàng không ngại, thật ra thì đối với chuyện nàng đã từng gả cho người khác, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đi?
Vân Thanh La được ca ca đưa vào bên trong kiệu hoa, nhưng rồi bởi vì tân nương không có thẹn thùng của lần đầu tiên xuất giá mà trong lòng chỉ còn lại đầy chua xót.
Đội ngũ rước dâu bắt đầu chặng đường quay trở về.
Đại trạch Nguyên gia cũng không ở trong kinh thành, mà là ở Ô Y Hạng vị trí phía Đông Nam kinh thành.
Cảnh triều thừa kế truyền thống tiền triều (đời Vua trước), lấy màu đen làm đầu, thứ hai là tím, thứ ba là đỏ thắm. Màu đen là màu sắc dùng riêng cho hoàng gia, long bào hoàng đế dùng màu đen tuyền làm gốc, Rồng thêu kim tuyến (chỉ vàng), y phục chính của thái tử và những hoàng tử khác cũng dựa theo lấy màu đen tuyền làm gốc, Rồng thêu ngân tuyến (chỉ bạc), y phục thái tử và hoàng tử có sự khác biệt, chính là ở chỗ long trảo (móng chân của Rồng) nhiều ít.
Màu tím là màu quan phục (quần áo quan mặc) của đại quan nhất phẩm, đỏ thắm là màu quan phục của đại quan nhị phẩm, tam phẩm.
Nguyên gia cùng Tiết gia ở tại Ô Y Hạng, tên đường nhỏ này là Thái tổ hoàng đế khai quốc ban tặng, đủ để thấy tôn quý của hai nhà Nguyên, Tiết.
Từ Vân gia đến Nguyên gia, phải xuyên qua thành Đông Phủ, vượt qua cầu Thanh Khê, vào cửa kinh thành Đông Dương, ra cửa phía nam Khai Dương, men theo phố Nam Ngự thẳng suốt ra khỏi cửa Chu Tước, rồi rẽ một hướng Đông Nam, mới đến được Ô Y Hạng.
Sở dĩ phải phiền toái như thế, là bởi vì từ Vân gia đến Nguyên gia không có đường nối thẳng, ở giữa ngăn cách một con sông lớn, đội ngũ rước dâu đi được nữa đường nếu lại đi thuyền thì thật sự phiền toái, cho nên cứ luẩn quẩn đường xa.
Đội ngũ đang vào cửa kinh thành Đông Dương, lúc đi vòng cửa phía nam Khai Dương thì xảy ra chuyện.
Đội ngũ bọn họ đi hướng Nam, đội ngũ đến đối diện đi hướng Bắc, hai đội ngũ thật lớn đụng vào nhau, khéo léo chính là đội ngũ đối phương cũng đang thành hôn.
Càng khéo chính là, xông đến trước mặt, chính là đội ngũ gả cho trưởng công chúa Kim Dương, cũng chính là đội ngũ rước dâu Hà gia Nhị công tử Hà Hướng Nam.
Khi Vân Thanh La ở trong kiệu nghe được tin tức này, quả thật muốn bật cười, đây thật sự là bất ngờ vừa khó xử vừa buồn cười.
Hóa ra một đôi phu thê hòa ly, sau đó mỗi người tự lấy người khác, đều gả khác chỗ, nhưng không nghĩ lại còn đụng phải ở trên một con đường.
Vân Thanh La cũng không nôn nóng, những người này thích đi qua đi lại thế nào thì cứ đi qua đi lại như thế đó.
Tình cảnh vào lúc này, giống như hai Hổ gặp nhau giành lấy nửa con đường của mình, không ai nhường ai.
Trưởng công chúa Kim Dương kim chi ngọc diệp (tiểu thơ cành vàng lá ngọc), kiêu căng quen tính, đối với Nguyên gia không thức thời rất là căm tức, phái cung nữ đi đến hỏi tội.
Đại cung nữ ở bên cạnh công chúa theo thói quen mắt chó nhìn người thấp, đối mặt với Nguyên Tu Chi cũng không thể nào dám láo xược, chỉ vén áo thi lễ, nói: “Nô tỳ phụng mệnh trưởng công chúa đi đến truyền lời, trưởng công chúa nói: ‘Dân thấy quan, phải tránh mà nhường đường, quan thấy người trong họ hoàng thất, phải lạy nghênh quỳ đưa (bái lạy đón tiếp, quỳ gối đưa tiễn). Không biết Nguyên đại nhân vì sao? Dám cả gan Dĩ Hạ Phạm Thượng, giành đường với bản công chúa? ’”
Nguyên Tu Chi từ trong ngực lấy ra một khối quyền trượng màu vàng, khẽ giơ lên trước mắt cung nữ.
Cung nữ vừa thấy, lập tức quỳ xuống, run giọng kêu: “Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Quyền trượng màu vàng kia tuy nhỏ, mặt trên cũng chỉ có bốn chữ nhỏ, nhưng viết “Như Trẫm Thân Lâm”. (giống như đích thân Vua đến)
“Hiện tại người nào nên nhường đường?” Nguyên Tu Chi hỏi.
Vẻ mặt cung nữ khóc tang trả lời: “Nô tỳ lập tức trở lại bẩm báo trưởng công chúa.”
Hai bên đều là chủ nhân kim quý, một tiểu cung nữ như nàng đắc tội không nổi, nàng có chủ ý gì cũng không dám gây khó dễ.
Không bao lâu, kiệu hoa Phượng loan của trưởng công chúa thế nhưng lại trực tiếp nhấc lên đi đến trước mặt của tuấn mã Nguyên Tu Chi.
Trưởng công chúa trong kiệu tức giận nói: “Nguyên Tu Chi, hôm nay là ngươi cố ý gây khó dễ với bản công chúa sao?”
Nguyên Tu Chi bề ngoài giống như khiêm tốn hơi hơi gụt gặt, nhưng căn bản không xuống ngựa, chỉ nói: “Không dám, không dám. Trưởng công chúa quả là chân chính Kim Chi Ngọc Diệp, hạ quan sao dám mạo phạm?”
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nếu cầm bài tử của hoàng đế hù dọa người, vậy thì bản công chúa sẽ cho ngươi một chút mặt mũi, tự ngươi cứ việc đi qua, chúng ta nhường một chút. Nhưng rất nhiều người khác ở đây, bao gồm tân nương tử yểu điệu trong kiệu hoa của ngươi cũng không có quyền trượng ‘Như Trẫm Thân Lâm’, nàng phải ngoan ngoãn đi ra cho ta, quỳ đưa tiễn bản công chúa.”
Vân Thanh La nghe nói, mơ hồ có chút không vui, nàng hiện tại tuy rằng là người ở gia tộc, không phải thảo dân bình thường, nhưng dù sao phụ thân đã mất quan chức, ở trong gia tộc cũng đã suy bại vì trào lưu của đoạn kết (kết cục của cái thời dính líu với nhà họ Hà), nhìn thấy trưởng công chúa hoàng thân quốc thích, về tình về lý, đúng thật là đều cần phải quỳ xuống.
Nhưng nàng không muốn quỳ.
Không thể nói là oán hận, chỉ là không muốn quỳ mà thôi.
Đi theo phía sau Phượng loan trưởng công chúa, Hà gia tứ công tử chợt sẵng giọng nói: “Một nữ không hầu hai chồng, một ngựa không hợp hai yên. Vân Thanh La, ngươi mới vừa bị ca ca ta hưu liền không thể chờ đợi đưa đầu vào ngực nam nhân khác, thật đúng là dâm phụ! Nói không chừng khi còn chưa có bị hưu cũng đã cùng nam nhân bên ngoài cấu kết làm bậy rồi, thật sự là sỉ nhục của Hà gia ta! Tiện nhân! Cần phải trầm đường!” (nói cho dễ hiểu là dìm lồng heo á)
Hai tay Vân Thanh La cơ hồ xoắn nát khăn lụa đỏ ở trong tay.
Một đôi bàn tay to lớn vỗ nhẹ nhẹ rèm cửa sổ kiệu hoa, một âm thanh trầm ổn của nam tử nhẹ giọng nói với nàng: “Chó điên cắn người, nương tử đừng hoảng sợ, vi phu tự tay đánh nó chạy.”
Hốc mắt Vân Thanh La nóng lên, nhẹ giọng nói: “Phu quân, Thanh La không hoảng sợ, chó điên cắn ta, bản thân ta sẽ không đi cắn hắn. Phu quân, Thanh La có lời muốn nói.”
“Được, nàng muốn nói gì cứ việc nói.”
Vân Thanh La hơi nâng lên khăn voan đỏ, dùng khăn lụa chùi đi chút khóe mắt ẩm ướt, trấn định xong mới cất cao giọng nói với cỗ kiệu bên ngoài: “Ta trước tiên muốn nói rõ một chút: Vân Thanh La cùng Hà Hướng Nam chính là hòa ly, chứ không phải bị hưu. Thanh La tự hỏi đức hạnh không thiếu sót, vạn lần không dám thừa nhận hai chữ ‘bị hưu’. Nếu như Hạ tứ công tử còn nói năng bậy bạ, Thanh La sẽ không tiếc rẻ đồng ý thẩm vấn công đường. Còn nữa, Thanh La tuy rằng tài học nông cạn, nhưng cũng biết nói đạo lý ‘có gian nan mới biết bạn bè, cưới vợ từ thuở túng khó thì không bỏ nhau’*, hôm nay có người vì leo lên Phượng nữ, trục xuất chính thê chỉ phúc vi hôn của mình ra khỏi cửa, người như vậy cũng là sỉ nhục của Vân gia ta, chỉ hận ban đầu phụ mẫu ta mắt mù đã nhìn lầm người. Hiện tại Thanh La là người tự do, ta thích gả mèo, gả chó, gả Nguyên gia Đại công tử, cũng đều không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân, nói ba giảng bốn.”
*Đây là câu gốc: ‘bần tiện chi giao bất khả vong, tao khang chi thê bất hạ đường’
“Nương tử, thì ra vi phu là đặt song song cùng mèo chó à?” Nguyên Tu Chi nhỏ giọng kháng nghị.
Vân Thanh La cười mỉm, cũng không trở lời hắn, tâm tình đã bình ổn hơn rất nhiều.
Nàng tiếp tục cất giọng nói với ở bên ngoài: “Về phần cái gì ‘một gái hai chồng, một ngựa hai yên’ lời này rất buồn cười. Thanh La ở trong hôn nhân, cho tới bây giờ đều chỉ có một trượng phu, người khác có thê tử chưa hẳn đã trung trinh, còn chuyện cùng nhiều nữ tử khác cấu kết thông gian, xin hỏi vì sao không đem nam nhân đó trầm đường? Nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt là phong lưu, nữ tử lại phải mặc cho bị hưu ly giẫm đạp, còn nên vì loại nam nhân này từ đầu tới cuối thủ thân như ngọc, nếu không chính là dâm đãng, chính là hạ tiện, phải bị trầm đường? Đây là lối đạo lý gì? Nam tử là người, nữ tử thì không phải là người sao? Hà tứ công tử, ngươi cũng là nương sinh nương dưỡng (mẹ sinh mẹ nuôi), nương ngươi trải qua những ngày thế nào, ngươi còn không rõ ràng sao?”
“Nương ta há lại có thể so sánh với tiện nhân như ngươi?” Hà tứ giậm chân tức giận mắng.
“Hà tứ công tử, nói thêm gì đi nữa Thanh La cũng chính là chanh chua cay nghiệt, chiếu theo lời của ngươi nói, nương ngươi chẳng phải là sớm nên bị trầm đường, trầm nghìn lần, vạn lần.” Vân Thanh La khinh bỉ trả lời.
Chi Nhi đã nhịn không nổi, ở bên lên tiếng phụ họa mắng: “Cái thứ không biết xấu hổ, nhi tử của kỹ nữ sinh mà cũng dám nói người trong sạch như nữ nhi chúng ta! Ngươi mới vô sỉ, nương ngươi mới hạ tiện, toàn gia ngươi đều nên trầm đường!”
Thì ra Hà gia lão gia trời sanh tính tình cũng rất là phong lưu, nạp rất nhiều thiếp, trong đó nương của Hà tứ công tử chính là thẻ đỏ từ thanh lâu chuộc ra, khi chuộc thân đã sớm không còn là tấm thân hoàn bích (còn trinh).
Hà tứ vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt sung huyết đến giống màu gan heo, chỉ liên tục lập đi lập lại mắng “Tiện nhân, vô sỉ.”
Nguyên Tu Chi liếc mắt ra hiệu, hai gia đinh dáng người khôi ngô lập tức đẩy Hà tứ sang một bên, thấy hắn còn không ngừng chửi rủa, một người vung cho hắn một cái tát vang dội, tên còn lại dứt khoát nhét chiếc khăn vào trong miệng hắn, rồi đạp hắn một cước, quát lên: “Còn không đàng hoàng lập tức loạn côn đánh chết! Chúng ta là thánh chỉ tứ hôn, xem ai còn dám quấy rối?”
Hai người này trước mặt mọi người hành hung, Hà Hướng Nam không nhịn được muốn tiến lên tranh luận, nhưng bị người của công chúa giữ lại, người nọ nhìn hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Trong cung và người của triều đình đều biết, ai cũng có thể đắc tội, chính là đừng đắc tội Nguyên Tu Chi, người này hung hăng càn quấy đến đối diện hoàng đế cũng dám trở mặt, âm trầm nhưng lại có thể giết người trong vô hình, làm cho người ta thần không biết quỷ không hay phải đi gặp Diêm Vương.
Công chúa vốn là âm thầm xúi giục Hà tứ, muốn nhục nhã Vân Thanh La một phen, nhưng không nghĩ Vân Thanh La không phải nhân vật mềm yếu có thể khi dễ, nàng xảo ngôn giỏi tranh cài, không lý lẽ cũng bị nàng nói đến đạo lý rõ ràng, thật sự đáng giận.
Đáng giận hơn chính là Nguyên Tu Chi lại có thể công khai che chở tiện nhân thủy tính dương hoa này (đại khái là lẳng lơ), thật sự không thể nhịn được nữa.
Trưởng công chúa Kim Dương dứt khoát bước ra Phượng loan, giơ tay xốc lên khăn voan đỏ thêu kim phượng hoàng (chim phượng màu vàng), lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn Nguyên Tu Chi.
Hôm nay Nguyên Tu Chi một thân trang phục tân lang, áo choàng hỉ khánh đỏ thẫm, áp sát cánh chụp mũ, trên mũ còn cài trâm hồng hoa, tơ lụa đỏ thẫm kết thành bông hoa trước ngực, đang cưỡi trên tuấn mã màu mận chín.
Lối ăn mặc này, nếu như mặc ở trên người nam nhân dung mạo khí chất bình thường, khắp nơi sẽ có vẻ vừa ngốc vừa khô khan, dáng vẻ quê mùa buồn cười, nhưng là Nguyên Tu Chi mặc, thì quả thực để cho người ta chỉ cảm thấy tuấn mỹ bức người.
Nhìn ra được hắn thật sự rất cao hứng, vui sướng đã tràn ra đáy mắt thâm thúy của hắn, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giương lên.
Từ nhỏ nhìn đến lớn, Kim Dương chưa bao giờ thấy qua vui mừng hiện rõ trên nét mặt Nguyên Tu Chi như vậy, hạnh phúc đến đã không đè nén được.
Lòng của Kim Dương bắt đầu ê ẩm, tức giận càng thêm tăng lên, nàng từ nhỏ đến lớn ưu ái có một nam nhân, nhưng hắn lại cứ cố tình coi trọng đồ đê tiện hạ lưu Vân Thanh La, điều này có thể làm cho nàng nén giận khóc không ra tiếng?
Hà Hướng Nam vẫn luôn theo đuổi trưởng công chúa Kim Dương, nhưng mà Kim Dương thì luôn đối với Nguyên Tu Chi một lòng chung tình, chỉ tiếc Nguyên Tu Chi từ trước đến giờ đều không yêu thích nàng, cũng đã từng thẳng thừng cự tuyệt ân tứ gả nàng đi qua, điều này làm cho trưởng công chúa Kim Dương ngạo mạn vẫn thầm hận trong lòng.
Sau này Kim Dương đi theo trong lúc vô ý biết được, Nguyên Tu Chi đã từng ngưỡng mộ trong lòng một nữ nhân, vừa khéo là thê tử Vân Thanh La mới cưới của Hà Hướng Nam, không chiếm được Nguyên Tu Chi Kim Dương một lòng muốn báo thù, vì vậy đem hận ý trút hết trên người Vân Thanh La.
Nàng muốn cướp đoạt trượng phu Vân Thanh La, làm cho nàng bị trượng phu hưu khí (vứt bỏ) vô cùng bi thảm.
Chỉ tiếc Kim Dương tuyệt đối không nghĩ tới, nàng âm thầm phá hư như vậy, ngược lại thành toàn Nguyên Tu Chi cùng tiện nhân Vân Thanh La kia.
Nàng quả thật không thể nào tưởng tượng, danh môn thế gia Nguyên gia, làm sao có thể hoang đường đồng ý cho trưởng tử lấy một người bị chồng ruồng bỏ?
Kim Dương nước mắt lưng tròng mà nói với Nguyên Tu Chi: “Tu Chi biểu ca, xem như phần tình cảm của ta và ngươi trước đây, ngươi hôm nay cũng không thể nhường lối cho ta?”
Nàng nói một câu này, khiến hai người khác đột nhiên biến sắc ── Hà Hướng Nam ngồi trên lưng ngựa cùng Vân Thanh La ngồi ở trong kiệu.
Hà Hướng Nam vốn chỉ biết trưởng công chúa Kim Dương phong lưu, hóa ra nàng còn có liên quan đến Nguyên Tu Chi?
Mà trong lòng Vân Thanh La càng thêm ngũ vị tạp trần, nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng trong lồng ngực sầu muộn nhiều hơn vài phần.
Nguyên Tu Chi lại nói: “Trưởng công chúa, giọng điệu ngươi yêu cầu lần này, thật sự dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Tình cảm ta và ngươi ngày xưa bất quá cũng chỉ là khi còn bé ở Ngự Thư Phòng cùng nhau đọc sách hai ngày, sau đó tiên hoàng cho rằng nam nữ có khác biệt nên bảo công chúa cách ly, ta và ngươi cũng không còn tự ý gặp mặt.”
“Nguyên Tu Chi! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Kim Dương nâng chân nhỏ giẫm thật mạnh, tức giận không thể đè nén.
“Phủ đệ công chúa ở kinh thành phía Tây, ra khỏi hoàng cung vốn là không cần đi con đường này, không biết vì sao cùng chúng ta gặp nhau? Công chúa tự trở về đường cũ thì có thể về nhà, chúng ta cũng không có lui về phía sau nửa bước. Rước dâu nửa đường trở về, là chuyện lớn không may. Những chuyện khác, vi thần đều có thể nhường cho, chuyện lớn hạnh phúc cả đời vi thần chỉ có lần này, tuyệt không thể nhường.”
Mặt Kim Dương đỏ lên, hôm nay nàng căn dặn đội ngũ rước dâu đặc biệt ở chỗ này chận đường Nguyên Tu Chi, chính là vì làm khó dễ, lời này cũng không có thể thể nói.
“Ngươi thật sự không nhường?” Kim Dương lại hỏi.
“Không nhường.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Kim Dương hất lên, nũng nịu nói: “Vậy ta cũng tuyệt không lui!”
Sắc mặt Nguyên Tu Chi trầm xuống.
“Nếu đã thế, vậy thì đừng trách vi thần vô lễ.”
Gia tướng thủ hạ Nguyên Tu Chi nhanh nhẹn dũng mãnh lập tức lặng yên không một tiếng động tiến lên trước uy hiếp, thấy Kim Dương không lui về phía sau, liền vững vàng đánh ra một chiêu thức tâm huyết.
Kim Dương vừa hoảng sợ vừa nóng vội, giận dữ hét: “Nguyên Tu Chi, người đây là phạm thượng! Xâm phạm hoàng thất, ngươi muốn tạo phản sao?”
Nguyên Tu Chi cười nhạt một tiếng, “Thuộc hạ công chúa vô năng, làm việc hồ đồ, vi thần chỉ là thay thế dạy dỗ một chút, sao dám phạm thượng đây?”
“Nguyên Tu Chi, ngươi dám động người của ta một đầu ngón tay, ta sẽ đến chỗ hoàng đế tố cáo, đem ngươi lăng trì xử tử!” Kim Dương thét chói tai.
Nguyên Tu Chi quay đầu lại nói với hạ nhân: “Nghe thấy không? Trừ bỏ đầu ngón tay, chỗ khác đều có thể đánh. “
Kim Dương rốt cuộc bị tức giận phát khóc.
Nguyên Tu Chi liếc nàng một cái, nhíu mày ra lệnh đại cung nữ ở phía sau chờ đợi công chúa: “Còn không dìu công chúa vào trong loan kiệu?”
Hai cung nữ như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng không để ý công chúa giãy giụa cố ép nàng trở về trong kiệu hoa.
“Trưởng công chúa, hai đội gặp nhau giành đường, thậm chí tranh cãi đánh nhau đều là chuyện của nam nhân, nam nhân của ngươi cũng không ra mặt, ngươi lại tranh cái gì đây?” Nguyên Tu Chi nói.
Bên trong kiệu, Vân Thanh La không nhịn được nhếch miệng vui vẻ, trong lòng thầm mắng một tiếng: Lời này thật làm tổn thương người!
Một đại đội trước đó tranh cãi mãnh liệt, thậm chí động tay động chân, cũng không bằng một câu nói thâm độc này.
Nữ nhân cả đời trông cậy vào là cái gì? Còn không phải là hi vọng gả một nam nhân tốt có thể che gió che mưa để cho nàng dựa vào?
Cho dù là công chúa Kim Chi Ngọc Diệp thì thế nào?
Nguyên Tu Chi lời này thật ngoan độc, một câu đâm trúng tử huyệt trưởng công chúa Kim Dương.
Nhìn thấy Hà Hướng Nam dáng vẻ uất ức vẫn trầm mặc không nói, Kim Dương không thể làm gì khác hơn hổn hển mà quát: “Tất cả tránh ra cho ta, nhường đường cho Nguyên đại nhân!”
Tân Phò Mã Hà Hướng Nam bị mọi người dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá, ánh mắt thâm sâu thoáng qua một chút ánh sáng quỷ quyệt tàn nhẫn, ngay sau đó cúi đầu tiếp tục đóng vai yếu đuối si tình.
Trừ bỏ phụ thân, không có ai biết tâm sự chân chính sâu nặng của hắn.
Hắn thật ra thì một chút cũng không yêu thích trưởng công chúa Kim Dương kiêu căng ương ngạnh kia, nhưng mà Kim Dương chính là một bậc thang để hắn lại lần nữa trèo cao lên địa vị, hắn luôn luôn ghi nhớ Hà gia đã từng vinh quang, hắn muốn dựng lại uy danh Hà gia, thậm chí đoạt quyền!
Hắn cố tình cưới Vân Thanh La, cũng cố tính không chung phòng với Vân Thanh La, biểu hiện được mối tình thắm thiết đối với Kim Dương. Cũng là hắn vụng trộm phái người giựt dây, đem tin tức Nguyên Tu Chi đã từng chung tình Vân Thanh La, âm thầm tiết lộ cho Kim Dương.
Sau đó, hắn quả nhiên đã được như mong muốn trở thành Phò Mã của trưởng công chúa Kim Dương.
Hắn thành công rồi, không phải sao?
Đến lúc đó, hắn sẽ đem tất cả người hiện tại xem thường hắn đều giẫm nát dưới chân.
Tổn thất một Vân Thanh La, thì có tính là cái gì đâu?