Bạn đang đọc Đau Thương Hóa Yêu Thương – Chương 33: Tần Thư Hàn Thật Sự Tới Hạ
Lúc này cô chỉ ước Tần Thư Hàn kia đừng tới đây, bởi vì bọn người kia đã giăng sẵn một cái bẫy chỉ chờ hắn xuất hiện và bắt mà thôi.
Ánh sáng phía trên chiếu thẳng vào mặt Thâm Tình, cô muốn đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán, nhưng hai tay bị trói nên không thể làm gì.
Bụng có thật sự rất đau, ngay cả khi bà dì đến cô cũng không đau tới như vậy.
Cô thầm mắng Tần Thư Hàn ngàn vạn lần, không phải hắn từng hứa rằng hắn sẽ không để cuộc sống của cô bị liên lụy hay sao, giờ nhìn xem cô vì hắn mà bị người ta đánh.
Không biết qua bao nhiêu lâu, khi cô không thể chống đỡ được thì bệnh cạnh có một người đàn ông lớn tiếng vang lên, hắn nói: “Phương Lão Gia, người đến rồi!”
Phương Giang nhìn cô cười nói: “bác sĩ Thâm, Tần Thư Hàn thực sự tới vì cô kìa, không sao, hôm nay tôi sẽ để cho hắn nói rõ ràng trước mặt cô nhé! Chắc chắn
sẽ rất thú vị đấy!”
Thâm Tình lắc đầu không muốn.
Nhưng bụng cô rất đau, cô không thể đứng dậy được.
Chỉ có thể ngồi đó nhìn ông ta tự đắc ý.
Thâm Tình nhìn thấy người đàn ông nhảy từ một con thuyền nhỏ sang con thuyền to này.
Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen đến đầu gối, những cơn gió lớn khiến quần áo của hắn bay qua bay lại vô cùng sinh động.
Mùi hương trên cơ thể của hắn cứ thể bay vào mũi cô, mùi hương mà lâu lắm rồi cô mới được gửi lại đó.
Tần Thư Hàn đến bên cạnh Phương Giang, hắn không hề nhìn cô lấy một cái, ngồi xuống đối diện Phương Giang.
“Phương Lão Gia hôm nay rảnh rỗi mời tôi tới đây uống rượu sao? Woa, là rượu quý đấy nhé, tôi rất thích loại này nha!”.
Phương Giang nhìn Tần Thư Hàn, ông ta muốn nắm bắt được thứ gì đó ở trong mắt hắn, nhưng nhìn mãi vẫn không ra được thứ gì.
Phương Giang cười.
“Đúng vậy, hôm nay trời đẹp, lại có kịch hay để xem, hôm nay tôi mời cậu tới đây xem kịch đó.
Tam Gia này, đây có phải là lần đầu tiên cậu nể mặt tôi mà tới đây đúng không nhỉ? Tôi nhớ tôi từng mời cậu rất nhiều lần, nhưng cậu đều từ chối thẳng thừng, cậu cũng thật là quá đáng đấy.
Tần Thư Hàn nhìn cô gái bên cạnh ông ta cười, lại nhìn về gương mặt của ông ta.
“Đúng vậy nha! Có lẽ hôm nay vì vở kịch nào đó của ông nên tôi mới tới đây đó.” Phương Giang bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
“Haha, tôi thích câu nói này của cậu.
Kia, nhìn đi, đây chính là vở kịch tôi muốn cho cậu xem.
Cô gái này và con gái tôi có hiềm khích, con gái tôi là cô con gái rượu luôn được tôi yêu quý.
Nhưng cô ta lại đi cướp người yêu của nó, nên tôi bắt cô ta tới đây và mời cậu tới đây để xem kịch.
À không, phải nói là mời cậu tới đây giúp tôi giải quyết”
Tần Thư Hàn nhếch môi mỏng, anh quay người lại nhìn Thâm Tình đang ngồi dưới đất bằng nửa ảnh mắt, chỉ là thoáng qua sau đó liền nhìn về phía Phương Giang.
“Phương Lão Gia cũng thích xem loại kịch như vậy hay sao? Thật ra tôi cũng thích, tôi vốn thích chơi đùa với người khác, cách này của ông vừa đúng ý của tôi.
Nào ông muốn nào gì cô ta vậy?”
Bàn tay cầm rượu của Phương Giang bỗng nhiên cứng lên, ông ta nhìn Tần Thư Hàn bằng một ánh mắt khó hiểu.
Nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó là một nụ cười xấu xa.
“Tôi muốn mời cậu làm nhân vật chính trong vở kịch, còn cô gái kia sẽ là nhân vật phụ.
Cậu thấy thế nào?” “Ồ, Phương Lão Gia đừng nói sẽ để cho tôi và cô ta cùng nhau lên giường đó nhé! Ông quên rằng tôi không thích phụ nữ sao chứ? Ông tặng cô ta cho tôi thì thật uổng phí đó, chi bằng giữ lại cho ông tôi nghĩ sẽ thích hợp hơn” Tần Thư Hàn
cười nói.
Phương Giang nhìn hắn cười như không cười nói: “Đúng vậy, tôi lại không nghĩ ra sớm đó.
Cậu nhìn đi, già hết rồi, đầu óc cũng không còn nhớ rõ nữa đây.
Nhưng tôi thích những cô gái mới còn nguyên trinh, cô ta nhìn qua giống như hàng cũ rồi.
Nếu cậu không thích thôi vậy, tôi sẽ để cho mấy tên đàn em của mình hưởng thụ cô ta.” Giọng nói của Tần Thư Hàn không nhẹ không chậm vang lên.
“Phương Lão Gia cũng thật là biết nói chuyện, vừa rồi ông bảo cô ta là hàng cũng không còn nguyên lại đi tặng cho tôi? Như thế này là nghĩ tôi cũng giống như ai, cũng có thể ăn tạp như những người khác?”.
Thâm Tình ngước mắt lên muốn nắm bắt được ánh mắt của Tần Thư Hàn, nhưng lúc này hắn đang đưa lưng về phía cô lên cô không thể nhìn thấy được gì.
Cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng của hắn mà thôi, lời nói ra cũng thật độc ác quá đi, dù hắn không thích cô thì cũng không nên nói mấy lời quá đáng như vậy chứ.
Bàn tay của Tần Thư Hàn ở dưới bàn nắm chặt lại thành nắm đấm, những gân tay trên mu đều nổi hết lên.
Hắn nhìn về phía Phương Giang không rời.
“Haha.
Đúng, đúng là tôi sai rồi.
Nếu cậu không thích thì tôi cũng không ép cậu được.
Nào, cùng uống với tôi một ly nhé! Dù sao hôm nay cậu cũng vượt ngàn dặm xa xôi để đến nơi này.”
“Đương nhiên phải uống rồi, rượu của Phương Lão Gia đương nhiên là hơn những loại rượu quý hiếm ở bên ngoài chứ.
Nào tôi mời ông một ly” Tần Thư Hàn cười uống hết ly rượu vào bụng, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu mà có cảm giác đau rát trong lòng như thế này.
Tại sao hắn lại có cảm giác như thế này được cơ chứ, chẳng lẽ là vì người phụ nữ phía sau?
Phương Giang đương nhiên không nghĩ Tần Thư Hàn sẽ nói như vậy, ông ta thật sự không nghĩ tới.
Vốn nghĩ hôm nay kéo được Tần Thư Hàn tới đây là một chuyện vui, để người phụ nữ hắn yêu chịu đau khổ, và hắn sẽ làm những việc mà ông ta muốn, chỉ là không ngờ.
“Tiểu Khiêu, cậu kéo cô ta ra ngoài bắn chết cho tôi, cô ta ngồi ở nơi này thật khiến tôi chướng mắt mà.
Lúc di chuyển cẩn thận một chút, đừng để tôi nghe thấy cô ta phát ra một tiếng động gì đấy”.
Người đàn ông được gọi là Tiểu Khiêu bước tới, hắn ta kéo Thâm Tình đang ngồi
dưới đất đứng dậy.
Lực kéo rất mạnh, mà bụng của Thâm Tình đang đau nên lúc đứng dậy có chút khó khăn.
“Um…”
Giọng kêu lên đầy đau đớn của cô phát ra.
Thâm Tình ôm chặt bụng của mình, cô vội nhìn xuống chỗ mình ngồi ở đó đang có một vệt máu nhỏ, cô lại nhìn
xuống bàn tay vừa đặt ở bụng của mình cũng có máu.
Tại sao bụng của cô lại có máu, tại sao vừa rồi cô lại không biết chứ.
Cô vội nhìn về phía gương mặt của Tiểu Khiêu đứng bên cạnh mình, vừa rồi lúc hắn đấm vào bụng cô hẳn đã đâm một cây kim nhỏ hoặc mà thứ gì đó mà cô không nhìn thấy được.
Đúng là vô sỉ mà.
Thâm Tình hôm nay vẫn mặc chiếc áo trắng của bác sĩ của ngày hôm qua, nên khi cô đứng dậy liền thấy được vết máu ở bụng của cô, máu đang chảy ra rất nhiều.
Tần Thư Hàn nhìn cô, lúc này cô bước đi rất khó khăn, mà tay luôn ôm bụng gương mặt xanh xao đáng sợ.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên thay đổi trở nên lạnh lùng.
Phương Giang nhìn thấy được sự chuyển động ở trong mắt hắn.
Ông ta bật cười và nói: “Phụ nữ giống như cô ta bây giờ tìm rất khó, vừa xinh đẹp, thông minh lại giỏi ăn nói.
Nhưng đáng tiếc tôi có quá nhiều người phụ nữ bên cạnh, nếu không tôi sẽ giữ cô lại thật chặt”.