Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 297: Thăm Dò
Tiếp theo, âm nhạc trong điện lại vang lên, theo tiếng nhạc, những vũ nữ càng nhảy càng thêm phong tình vạn chủng.
Nhìn xuống phía dưới rất nhiều người bộ dáng mặt đỏ.
Lạc Phá Thiên tâm trạng tốt nói:
– Các vị không nên nóng lòng, để cho yến hội chấm dứt, những vũ nữ này đều đưa cho các vị.
Mỗi người ở đây đều là tuyển trọn kĩ lưỡng ngàn người có một, ai cũng còn mang tấm thân trong trắng muốn tìm một bến bờ tốt để đậu lại, hôm nay có lẽ là cơ hội của họ đấy.
Nghe thấy Lạc Phá Thiên nói vậy, mọi người đều có tâm tình hưng phấn.
Cơ Huyền cười nhạt, quả nhiên cách lôi kéo tốt nhất là tiền, quyền và mỹ nhân không chỉ quan trường mà vô số thế lực lớn nhỏ đều vậy.
– Vân huynh đệ, chúng ta cụng ly!
Nhìn thấy Lạc Phá Thiên hạ lớn tiếng nói.
– Tốt! Tại hạ chúc điện hạ dũng mãnh uy vũ, chúc Dung phi vĩnh viễn xinh đẹp động lòng người! Chúc hai vị bách niên giai lão.
Cơ Huyền cũng lớn tiếng nói, giơ lên chén rượu trong tay, một ngụm uống cạn.
– Hay cho câu Bách niên giai lão.
Quả thực Vân huynh đệ không chỉ thực lực cường đại mà còn xuất khẩu thành thơ đúng là một bậc anh tài.
– Không dám, không dám.
Cơ Huyền cùng Lạc Phá Thiên khách khách khí khí một hồi.
Đúng lúc bên ngoài truyền tới tiếng vang lớn.
– Điện hạ, chúc mừng sinh nhật Dung phi, làm sao không mời lão phu?
Người vừa đi đến, lập tức lớn tiếng nói.
Cơ Huyền nhìn người này cảm thấy có chút quen mắt nha.
– Khố Lợi A Tế, bản Điện hạ không có mời ngươi, ngươi tới làm cái gì?
Nhìn thấy người kia đột nhiên xuất hiện, Lạc Phá Thiên sắc mặt không tốt nói.
– Điện hạ chớ nóng giận, hôm nay là ngày vui của Dung phi không nên như vậy chứ.
Bản gia chủ đến đây để tặng quà mà
Khố Lợi A Tế nhìn thấy Lạc Phá Thiên có chút tức giận, nhưng căn bản không để trong lòng, ngược lại tùy ý trêu chọc.
– Ngươi thực coi Lạc cung của ta là chốn không người tự ý đi vào.
Lạc Phá Thiên sắc mặt lãnh đạm liếc Khố Lợi A Tế.
Trong phòng thoáng chốc có vô số con mắt ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Khố Lợi A Tế như tùy thời có thể động thủ.
Không khí chớp mắt căng như dây đàn.
Cơ Huyền nghe được tên của Khố Lợi A Tế liền hiểu ra, thì ra là cha của Khố Lợi Á bị cậu giết mất.
Có điều cậu nhớ rằng Lạc Vô Song từng bảo Khố Lợi gia tộc rất thân thiết với Lạc Phá Thiên mà, sao lại thành tình hình như thế này?
Thực ra vốn Khố Lợi gia tộc cùng Lạc Phá Thiên trước kia không có căng thẳng như vậy, vốn cũng chính là rất hòa nhã.
Khố Lợi Á trước kia còn cùng Lạc Phá Thiên hắn giao hảo, không ngờ tới lần khám phá cổ mộ kia, Khố Lợi gia tộc mất đi Khố Lợi Á thêm cả vụ Cơ Huyền giết luôn tên Khố Lợi Tê khiến trong thời gian ngắn Khố Lợi A Tế mất đi hai người con trai.
Khố Lợi A Tế biết Lạc Phá Thiên cùng Lạc Vô Song tranh đoạt âm thầm, việc con trai mình chết chín thành liên quan tới Lạc Vô Song, lão từng xin Lạc Phá Thiên trả thù cho con trai mình nhưng nhất mực bị hắn từ chối.
Khố Lợi A Tế nghĩ chính là hoàng thất bao che, điều này khiến cho mối quan hệ một trong tứ đại tộc cùng hoàng thất xấu đi rất nhiều.
Nguyên bản Thanh Mang trại chính là địa điểm Kim Nhạn tông đặt ở đó âm thầm giám sát phía Lạc Nhạn hoàng thất, khi biết tin sự rạn nứt mối quan hệ giữa hai phe này Kim Nhạn tông liền chen chân vào làm kẻ thứ ba.
Lợi dụng Khố Lợi gia tộc làm việc cho mình.
Ai ngờ Lạc Phá Thiên là quỷ tinh minh nắm được tin Kim Nhạn tông hợp tác với Khố Lợi gia tộc liền ra tay trước trực mượn Cơ Huyền diệt Thanh Mang trại còn hủy luôn Thất Tinh lão quái của Kim Nhạn tông.
Làm Khố Lợi gia tộc chưa có trái ngọt đã phải ăn trái đắng.
Nếu người khác biết sẽ rất khó hiểu, nếu Lạc Phá Thiên đồng ý với Khố Lợi A Tế tìm cách tiêu diệt Lạc Vô Song thì sẽ chiếm được sự ủng hộ của Khố Lợi gia tộc tạo thêm cơ hội đăng quang hoàng vị tại sao lại từ chối cơ hội tốt như vậy.
Chỉ có Lạc Phá Thiên hiểu, dù hắn với Lạc Vô Song – bọn họ tranh tới mức nào đều sẽ không đoạt mạng đối phương, lưu lại cho đối phương một con đường sống.
Đấy là lời hứa thiêng liêng của hai người với người đó, có thể đăng quang đế vị quan trọng, nhưng với Lạc Phá Thiên lời hứa đó còn nặng hơn đế vị một bậc.
– Điện hạ đừng nóng giận, lão phu đã nói lần này tới tặng quà cho Dung phi mà….
Quà đâu, mang vào.
Theo lời Khố Lợi A Tê một nữ tử xinh đẹp e lệ bước vào.
Dáng người tinh xảo tới cực điểm, không quá lớn cũng không quá nhỏ, cái gì cần lồi thì lồi, cái gì cần lõm thì lõm, cái gì gọi là nhẹ nhàng nắm chặt, cái gì gọi là theo gió bày liễu, cô gái này dáng người hoàn toàn có thể đem những danh từ kia diễn giải hoàn mỹ nhất.
Dáng người như vậy làm cho người ta nhìn đã nghĩ muốn phạm tội, phối với gương mặt thì rất thuần khiết, trắng nõn, cặp mắt như cặp mắt trẻ con sáng ngời, bên trong không có một tia tạp niệm, ánh mắt như vậy, chính là vì trường kỳ tập luyện vũ đạo, mới có thể bồi dưỡng ra.
– Đây là món quà của lão phu.
Lão phu phải đặc biệt tuyển ra ừ vạn người vũ nữ mới tìm được cực phẩm nhân gian này đó.
Không chỉ biết thi từ ca múa, nói đến hầu hạ cũng được đào tạo bài bản nhưng ngài yên tâm vẫn còn trinh nguyên.
Hi vọng tương lai có thể giúp Điện hạ đẻ ra tiểu hoàng tử san sẻ được gánh nặng với Dung phi Mong Điện hạ và Dung phi sẽ thích.
Dung phi nghe được sắc mặt hơi tái nhợt, cánh tay vô thức che xuống bụng, ánh mắt có chút ảm đạm buồn bã.
Nghe được lời của Khố Lợi A Tế đám người trong phòng thầm nuốt nước bọt.
Trong lòng đối với Khố Lợi A Tế thầm lắc đầu, vì lão ta đã chọc tới nỗi đau của Lạc Phá Thiên và Dung phi.
Thấy sắc mặt của mọi người không đúng Cơ Huyền truyền âm cho Kiếm Hoàng hỏi:
– Có việc gì sao?
Kiếm Hoàng biết là Cơ Huyền là người ở ngoài, liền kể lại cho cậu.
Có một đều mà tất cả mọi người trong phòng trừ Cơ Huyền đều biết là Lạc Phá Thiên từng thể cả đời không hề có nạp phi tần, chỉ có một mình Dung phi là chính cung.
Vì sao ư! Vì nhiều năm về trước Dung phi và Lạc Phá Thiên là thanh mai trúc mã.
Đến năm mười bảy tuổi dùng mạng mình cứu Lạc Phá Thiên một mệnh, khi đó Lạc Phá Thiên bị người ta ám sát khi xuất hành Dung phi vì bảo hộ hắn mà cửu tử nhất sinh.
Sau đó tuy cứu lại được tính mạng nhưng tử cung đã mất, đan dược ngũ phẩm cũng không thể vãn hồi, một người phụ nữ mất đi khả năng làm mẹ là bao nhiêu uất ức, bao nhiêu thống khổ, đặc biệt là vợ của điện hạ.
Hầu hết mọi người cũng nghĩ lần này Dung phi xong rồi, dù có công cứu điện hạ nhưng không thể sinh con thì thất sủng chỉ là sớm muộn.
Có nhiều người nhân cơ hội muốn lợi dụng con gái mình thay thế vị trí của Dung phi làm vương phi sau đó làm vương hậu.
Đi ngược lại với dự đoán của mọi người, Lạc Phá Thiên hướng tới toàn bộ đế đô tuyên bố cả đời này không nạp thiếp, chỉ có duy nhất Dung phi là chính cung.
Hành động này trực tiếp chặt đứt ý định rục rịch của nhiều người.
Về sau Lạc Phá Thiên gánh rất nhiều áp lực từ đám quan lại, đến Hoàng đế Lạc Nhạn cũng hướng hắn tạo áp lực, chỉ là tất cả đều không hiệu quả.
Lạc Phá Thiên vẫn chỉ duy gì Dung phi là chính cung.
Một mực sủng mịch Dung phi tới nay gần mười năm.
Chuyện này truyền sau khi truyền đi danh tiếng Lạc Phá Thiên trong lòng nhiều người nâng cao thêm một bậc.
Đặc biệt là phái nữ coi hắn ta làm si tình chi nhân, ngưỡng vọng không thôi.
Cơ Huyền nghe song cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới trong hoàng tộc vẫn tồn tại loại nam nhân cực hiếm này.
Đến thế giới cũ của hắn có luật hôn nhân và gia đình ràng buộc mà vẫn có vợ lớn vợ nhỏ khiến cậu cũng không cảm thấy nam nhân chung tình tới mức nào.
Biết được câu truyện của Lạc Phá Thiên thì đối với hắn cũng có sự khâm phục.
– Khối Lợi A Tế… Ngươi đừng có quá phận.
Lạc Phá Thiên quả nhiên tức giận, tay đập bàn vô cùng mạnh, vang lên một tiếng thanh âm nặng nề, hai bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.
Hai người kia Cơ Huyền cũng nhận ra, đó là hai người ngày ở Tổng bộ Dong binh đoàn Thiết Huyết, là hai tùy tùng luôn đi theo bên Lạc Phá Thiên, cũng là kẻ luôn nhìn chằm chằm vào những người đi vào đây.
– Điện hạ, ta cũng chỉ ngài mà thôi, ngài cần gì phải nóng giận vậy.
Còn gọi cả hai vị cao thủ này ra ngoài…
Khố Lợi A Tế không sợ mình bị giết, hiện tại lão là gia chủ Khố Lợi gia tộc, nếu Lạc Phá Thiên dám ra tay thì đảm bảo tương lai hắn sẽ thân bại danh liệt.
– Haha, điện hạ không cần chấp nhất với người già.
Trong đại sảnh không khí căng thẳng, chợt Cơ Huyền lên tiếng.
– Thực ra việc sinh con hay không cũng không quan trọng lắm.
Giống như một số người sinh được con nhưng không biết dạy, cuối cùng vì tranh đoạt một người kĩ nữ với kẻ khác mà bị đánh cho chết.
Cái này mới gọi là thống khổ, là đau lòng.
Lời Cơ Huyền mười phần trâm chọc nói:
– Một cái phế thanh, thực lực không có, tâm tính cũng không, đến cuối cùng chết cũng khiến người đời cười chê, gia tộc mất hết mặt mũi.
– Như vậy tính ra, không có con cái cũng không đến nỗi tệ.
Tận hưởng thế giới hai người không phải tốt sao! Mà tương lai là vô định, hai người còn rất trẻ không thể thế nói trước điều gì.
Lời ở đây mọi người đều hiểu là đang châm trọc Khố Lợi A Tế, sự tình Khố Lợi Tê bị Vạn gia đánh chết ở Vân thành sớm đã truyền khắp Lạc Nhạn.
Đa số chỉ cười thầm, không ngờ tới có người dám khơi ra.
Khố Lợi A Tế sắc mặt trầm xuống nhìn Cơ Huyền lạnh lùng nói:
– Người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, điện hạ không biết dạy chó của mình không nên sủa bậy ở đây chăng?
– Chó, chó đang nói với ai ở trong này đây?
Cơ Huyền không nổi nóng cười nói.
– Chó đương nhiên nói với ngươi rồi.
– Đúng là tự hiểu lấy mình.
Cơ Huyền cười đáp.
Ở trong điện mọi người cố nén cười, Khố Lợi A Tế bây giờ mới hiểu ra vừa rồi Cơ Huyền chửi xéo lão.
Lão đấu khí tăng mạnh, cười lạnh nói:
– Đúng là nghé con không sợ hổ, điện hạ không dạy được chó của mình thì để lão phu dạy.
Đúng lúc một đạo kiếm khí bắn tới chân của Khối Lợi A Tế, Kiếm Hoàng đứng thẳng giọng nói ý tứ cảnh cáo:
– Khối Lợi A Tế, ngươi thực sự muốn động thủ ở đây.
Ngươi cảm thấy mình ngươi có thể đánh ngang tay với chúng ta.
– Minh Dương, ngươi có ý gì?
Nhìn thấy Kiếm Hoàng ra tay, Khố Lợi Tê sắc mặt biến đổi lớn.
Đánh với Kiếm Hoàng, chạy khắp Lạc Nhạn đế quốc chắc không tìm ra đủ mấy người.
Kiếm Hoàng phi thường nổi danh là sức chiến đấu cực kỳ cường hãn.
Kiếm Hoàng là loại nhân vật gặp mạnh càng mạnh, càng đánh càng hăng.
– Lão tử chỉ là nhìn không vừa mắt mà thôi.
Hải Kim, ngươi gặp lão tử ở trong này, cũng không cùng lão tử chào hỏi, trước mặt lão tử còn muốn động thủ đả thương người, ngươi coi lão tử không tồn tại hay sao?
Kiếm Hoàng một tay nhấc thiết kiếm, hùng hổ nói.
– Ta cũng thực muốn xem, trong mấy năm vừa rồi thực lực của ngươi tăng được tới mức nào.
Lợi hại hơn ta không?
Đao Hoàng cũng gật gù nói:
– Đúng đúng, lão Kiếm nói đúng, ta thấy ngươi không lễ phép chút nào.
Nhìn trong phòng có tới bốn người Đấu Hoàng, mỗi tên này Khố Lợi A Tế mới miễn cưỡng ứng phó.
Lão biết vừa rồi lão có chút nóng giận, hừ lạnh phất ống tay nói:
– Ta vốn muốn chia phân ưu với điện hạ, nếu các vị không hoan nghênh lão phu thì lão phu sẽ đi, tránh cho mặt nóng dán vào mông lạnh.
– Khoan đã, mang the cả vũ nữ kia đi.
Bằng không bản vương đảm bảo khiến cho nàng ta sống không được chết không xong.
Lạc Phá Thiên lạnh lùng cảnh báo, người vũ nữ kia bị dọa tới rung hoa thất sắc, vốn tưởng sẽ được leo lên cành cao ai ngờ vướng vào thế cục chết người.
– – Tùy điện hạ.
Khố Lợi A Tế mới không thèm quan tâm tới một vũ nữ nhỏ nhoi, lão nhìn chằm chằm Cơ Huyền như độc xà nói:
– Người trẻ tuổi, lão phu nhớ kĩ gương mặt của ngươi rồi.
Hi vọng ra đường cẩn thận một chút, bằng không sẽ rất dễ sảy ra chuyện.
– Vậy phải xem kẻ gây rối với ta là ai đã, trước giờ kẻ nói với ta câu đó đều chết mất xác rồi.
Cơ Huyền hừ lạnh đáp trả.
Khố Lợi A Tế xoay rời rời khỏi quả thực mặc kể cái nữ nhân kia ở lại nơi này.
Còn Cơ Huyền trong đầu hỏi hệ thống:
– Vừa rồi có nắm bắt được không.
– Tinh.
Trên người lão có khí tức, huyết khí, giống với nguồn năng lượng mà tấm tàn đồ đó phát ra.
Có lẽ là hắn sở hữu tàn đồ.
Cơ Huyền cười cười, không hổ phải tốn công chọc giận Khố Lợi A Tế.