Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 293
Cơ Huyền bây giờ đã ở bên ngoài viện phòng của mình, tất cả mọi thứ trong ám thất cũng không có gì thay đổi, giống hệt lúc cậu chưa tiến vào Huyết Ngục.
Cầm cái Huyết Nhãn lên ngắm nghía, cậu nghĩ ngợi, đột nhiên tâm tư vừa động, nhất thời chỉ thấy Huyết Ngục đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Huyết Ngục chợt biến ảo hóa thành chiếc nhẫn phổ thông rơi bộp xuống dưới đất.
– Đúng là đồ chơi tốt.
Thả nào tên trại chủ có thể đưa huyết nhãn giấu vào mi tâm.
– Đúng rồi, kiểm kê thu hoạch từ con gián Thương Minh đã.
Vỗ cái đầu, Cơ Huyền lấy ra nhẫn trữ vật của hắc y nhân.
Bề ngoài vô cùng phổ thông, chắc tránh cho kẻ khác đánh chủ ý vào.
Loại đồ vậy này quả thực tiện nghi cho Cơ Huyền.
Chỉ cần dùng linh hồn lực bức ép, liền đem ấn kí trên nhẫn xóa sạch đi sau đó thong thả mở ra.
– Bên trong có một bình đan dược, hai mảnh ngọc phù và mấy viên ngọc to bằng năm tay.
– Mẹ nó, thật giàu.
Lần này đúng là tiện nghi cho ta rồi….
Hahaha.
Cơ Huyền nhìn một cái không nén được chửi thề, tâm trạng vô cùng kích động, mắt còn muốn lồi cả ra.
Hai mảnh ngọc phù này so với cái là hắc bào nhân sử dụng đồng dạng một loại, vô cùng giống nhau.
Cơ Huyền nhờ hệ thống kiểm tra xem trong đó ẩn chứa năng lượng Đấu Tông không.
– Tinh.
Trong mảnh ngọc tồn tại lực lượng cường hãn của Đấu Tông cường giả.
Chỉ cần bóp nát năng lượng sẽ quán chú vào bàn tay để kí chủ tùy tâm sử dụng một lần.
Nghe được hệ thống giải thích, Cơ Huyền cười không nhặt được mồm.
Từ khi hai con ma thú Đấu Tông tiến giai, bản thân như bị bó lại tay chân.
Làm gì cũng khó khăn vô cùng, giờ thì tốn rồi, thu lại được hai quyền toàn lực của Đấu Tông, đi ngang vùng Tây Bắc này cũng không sao.
Mấy viên ngọc to bằng nắm tay đó chính là Cửu Châu Liên Bạo, uy năng của nó không nói cũng biết.
Cuối cùng là bình đan dược, Cơ Huyền cầm lấy kiểm tra, trong một viên đan dược bạch sắc, trên mình có các ân văn quái dị.
Trên mình nó tỏa ra mùi hương thơm phức.
– Vương Cực đan! Thương Minh lão quỷ này đúng là giàu có mà.
Là luyện dược sư Cơ Huyền đương nhiên biết nó là loại đan dược gì.
Vương Cực đan nó có thể khiến cường giả Đấu Vương cao giai khi đột phá Đấu Hoàng sẽ gia tăng thêm ba thành tỷ lệ đột phá, hơn nữa cho dù đột phá thất bại thì cảnh giới của cường giả cũng sẽ không có bất luận tổn hại gì.
Hiện tại Cơ Huyền thu được tương đối nhiều đồ tốt cộng thêm tu vi đột phá thương nhiên là hài lòng rồi nên vô cùng thoải mái.
Cảm thấy mặt trời đã chiếu qua mông rồi, cậu đứng dậy tiến ra bên ngoài, bên ngoài không đã không còn dáng vẻ đông đúc, xem ra là tiểu tử Tiểu Vũ đã chỉ đạo xong rồi.
Vừa nghĩ xong Tiểu Vũ đi vào trong nhà ánh mắt có chút mệt nhọc.
Cậu chợt nhớ mình hứa dạy Tiểu Vũ luyện đan, nói:
– Ngươi có biết ở đâu bán dược liệu không?
– Ngài muốn luyện đan sao? Tôi có biết địa phương bán dược liệu rẻ.
Tiểu Vũ dáng vẻ vốn mệt mỏi nhưng nghe thấy hai chữ dược liệu thì vội tỉnh táo lại hưng phấn, khoa tay múa chân nói.
– Ngươi không mệt sao? Đi vào nghỉ ngơi đi.
Không cần phải đi theo đâu, chỉ cần chỉ đường cho ta là được rồi.
– Không mệt, không mệt.
Tôi muốn đi theo đại nhân học hỏi.
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Vũ như vậy, Cơ Huyền không đành từ chối.
Cậu để Tiểu Vũ đi trước dẫn đường.
Mà Tiểu Vũ trên đường lớn, đối với đế đô vô cùng quen thuộc, Tiểu Vũ lập tức hướng về một khu chợ lớn.
Trong chợ người người tấp nập, các tiếng rao bán quát tháo to nhỏ đủ loại truyền đến tai Cơ Huyền, nhưng địa điểm của họ không phải ở đây.
Hai người tiếp tục di chuyển xuyên qua chợ, tiếp tục đi qua mấy con đường, tiến vào một ngõ nhỏ đi tiếp đến một lối ra khác, đây chính là nơi mà buôn bán chui mà nhiều người tụ tập.
Người đến nơi này tham quan phần lớn là các nam nữ một thân huyết khí.
Những người này trên người phần lớn đều mặt khô giáp tinh xảo hoặc kém tinh xảo, mà đeo phía sau cũng là vũ khí của bản thân họ.
Chính là một số người kiếm tiền trên lưỡi kiếm, hay chính là một số dong binh.
Còn có cả dong binh của Thiết Huyết cũng vào đây.
Đây là một con đường rộng lớn, trên đường kẻ qua người lại hối hả, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng, qua sát cửa hàng hai bên đường có thể dễ dàng nhận thấy đây đều là những của hàng bán dược liệu, binh khí và đan dược.
Những cửa hàng trên con đường này xa hoa hơn rất nhiều so với khu vực chợ bên ngoài.
Trong những của hàng này, chỉ cần tùy tiện lấy ra một loại dược liệu cũng có giá trị bằng lương thực một gia đình bình thường năm miệng ăn dùng trong nửa năm.
Trên đường, Cơ Huyền đứng từ xa nhìn đã có thể thấy một cửa hàng bán dược liệu Cửa hàng được bài trí vô cùng xa hoa, tại cửa ra vào còn có hai vị đỉnh phong Đấu Sư đứng canh gác.
– Thiên Bảo Môn.
Không hề do dự, Cơ Huyền trực tiếp đi vào Thiên Bảo Môn, hiệu buôn này lớn như vậy, những thứ mình cần mua chắc chắn sẽ có đủ.
– Đại nhân, người đang làm gì vậy? Chúng ta vào Thiên Bảo Môn làm gì?
Tiểu Vũ rụt rè đứng sau lưng Cơ Huyền.
Người tiến vào Thiên Bảo Môn không phải nhà giàu chính là một cao thủ Đại Đấu sư hay Đấu Linh, một người hầu như hắn còn chưa từng được đi vào nơi xa hoa như thế này.
– Ngươi đến Huyền Thiên thương hội cao cấp như vậy còn từng đi vào, nơi nhị lưu tam lưu ở đây cần gì phải xấu hổ.
Không phải còn có ta ở đây sao?
Cơ Huyền cười nói.
– Vị thiếu gia này, ngài muốn mua thứ gì sao?
Ngay lúc Cơ Huyền đi qua cửa lớn Thiên Bảo Môn thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Nghe âm thanh cậu quay lại thì thấy hai đại hán ăn mặc giống nhau, mà người vừa nói dường như là đại hán bên trái.
Hai đại hán này nhìn Cơ Huyền, ánh mắt vô cùng tôn kính, những người làm ở đây ai cũng có một bí kĩ cảm ứng, mà bọn họ không cảm tri được khí tức của Cơ Huyền.
Mà dáng vẻ quần áo của cậu vô cùng trang trọng, lại có Tiểu Vũ đi theo.
Vậy nên khi người ngoài nhìn vào thì vừa vặn thấy một chủ một tớ, Cơ Huyền cũng vô tình trở thành thiếu gia.
– Ta muốn mua một số dược liệu luyện đan.
Cơ Huyền nói.
– Bên này, xin mời.
Một đại hán lập tức cung kính dẫn Cơ Huyền và Tiểu Vũ đi về phía trước.
Tiểu Vũ ngơ ngác theo sau, nhìn kiến trúc xa hoa trong Thiên Bảo Môn mà nói không ra lời.
Cơ Huyền đánh giá Thiên Bảo Môn, diện tích của cửa hàng này đúng là không nhỏ, chỉ sợ phải lên đến hơn ngàn thước vuông, đồ vật trưng bày bên trong muôn màu muôn sắc, nhìn bên trên, cậu có thể nhận ra một số binh khí, áo giáp,..
đều là đồ không tệ.
Hôm nay trong Thiên Bảo Môn cũng có không ít người đang lựa chọn vật phẩm.
– Chính là chỗ này, Vũ chấp sự, vị thiếu gia này muốn chế đan dược dược liệu, ngươi đón tiếp đi.
Đi qua mấy quầy hàng thật dài, người dẫn đường để Cơ Huyền với một lão già khoảng năm mươi tuổi, sau đó lui xuống.
– Vị thiếu gia này, cần mua dược liệu phải không?
Vũ chấp sự là một lão giả mặc cổ phục, trong mắt lóe ra vài phần khôn khéo, chăm chú nhìn Cơ Huyền hỏi.
– Ta cần Ngưng Huyết Thảo năm mươi cây, Tam Tinh Thảo ba mươi cây, Ngũ Diệp Liên ba mươi cây, Hoạt khí quả mười hộp…
Cơ Huyền nhàn nhạt phân phó, nói ra từng cái dược liệu.
– Ngoài ra cần một loại dược đỉnh cấp hai.
Nghe hết những yêu cầu này Vũ chấp sự ở một bên thiếu điều thì nhảy dựng lên, riêng dược đỉnh cấp một cũng đáng giá mười vạn kim tệ, dược liệu sau này thì mặc dù không có gì quá đặc biệt nhưng số lượng như vậy cho dù là mười vạn kim tệ cũng chưa chắc đã đủ mua.
Vũ chấp sự có chút khó xử:
– Việc này….
– Không cần lo ta có….
Cơ Huyền chợt nhớ ra hiện tại mình không còn nhiều tiền mặt lắm, chắc đại khái còn năm mươi vạn kim tệ.
Kệ đi, cùng lắm đi luyện thêm chút đan dược bán là tiền rồi.
Đưa toàn bộ kim tệ trong tinh nạp cho Vũ chấp sự.
Vũ chấp sự nhìn tấm tinh nạp này, là so với những người tôn quý mới có thể sự dụng.
Ông ta đương nhiên vội càng cung kính nhận lấy tấm tinh nạp, miệng cười tươi rói dẫn dắt:
– Có, chúng ta vừa lấy được một kiện dược đỉnh chế tạo từ Viêm Hỏa Tinh, chiếc đỉnh này do đại sư nổi tiếng của Lạc Nhạn đế quốc chế tạo ra, không chỉ đối với hỏa diễm cùng đấu khí có phần tăng thêm, mà trong đó còn pha lẫn thêm một ít kim chúc, có thể đề cao tỷ lệ luyện dược thành công.
Đây là loại dược đỉnh thuộc loại cao cấp nhất, rất được các luyện dược sư của đế quốc yêu thích.
Giá trị chỉ có hai mươi lăm vạn kim tệ.
– Tổng cộng là ba mươi lăm vạn kim tệ.
Vũ chấp sự lấy kim tệ trong tinh nạp rồi đưa lại cho Cơ Huyền nói:
– Vì thiếu gia là lần đầu mua ở Thiên Bảo môn chúng tôi, thêm cả giá trị mua không nhỏ nên chúng tôi đây là lệnh bài khách quý của Thiên Bảo môn, hãy cầm lấy, lần sau mà ngài cần mua dược liệu gì chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì nhất định sẽ ưu đãi cho ngài.
Một vị thị nữ xinh đẹp ấy ra một cái ngọc bài, mặt trên có ghi ba chữ Thiên Bảo môn cung kính đưa ra.
– Tiểu Vũ, nhận lấy nó đi.
Cơ Huyền không khách khí bảo Tiểu Vũ, cậu không thiếu chút ưu đãi này nên cậu tặng lại cho Tiểu Vũ, dù sao tương hắn cũng là luyện dược sư sẽ hữu ích.
– Cáo từ.
Sau đó Cơ Huyền khẽ gật đầu, đi ra ngoài.
Tiểu Vũ mặt hơi đỏ tạm biệt với cô thị nữ này.
Khi đi rồi, trong đôi mắt Vũ chấp sự lộ ra vài tia sáng lấp lánh hướng tới cô thị nữ nói:
– Có cần điều tra thân phận người này không?
– Không cần thiết, có lẽ hắn chỉ là luyện dược sư nhất phẩm, nhị phẩm thôi.
Không cần quá chú tâm vào những kẻ như vậy, chủ tử muốn cần tin tức liên quan tới người đó mà thôi.
Cô thị nữ chỉ lạnh lùng nói, bộ dáng bối cảnh so với quản sự ở đây chắc phải cao hơn nhiều hơn rất nhiều.
May nắm là Cơ Huyền chỉ mua một ít loại dược nhị phẩm về cho Tiểu Vũ luyện thử, chắc cũng không ai nghĩ tới người luyện lại là một tên nô tài, chính vì vậy bớt được không ít phiền phức đưa tới.
…..
Khi Cơ Huyền và Tiểu Vũ quay về nhìn thấy một đám người tụ tập trước mặt cửa phủ mình xếp thành hàng chiếm dụng nguyên con đường, thế mà không ai dám ý kiến gì.
– Vân công tử, tại hạ là tổng quản của điện hạ trong nội cung, điện hạ công vụ bề bộn, không thể tự mình đến tiếp Vân cô tử, mong rằng công tử bỏ qua!
Nhìn thấy Cơ Huyền đi về, một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi vội vàng cao giọng kêu lên.
Nghe người này cao giọng kêu, nhìn thân nam nhân hùng hậu năng lượng, Cơ Huyền liếc một cái là có thể nhận ra, người này là Đấu Vương cường giả.
Tên Lạc Phá Thiên này đúng là không đơn giản.
Nhìn người này mặt trắng không râu, có vẻ mặt tinh anh, Cơ Huyền trong nội tâm suy nghĩ, vị Tổng quản của Lạc Phá Thiên, có phải là thái giám trong truyền thuyết? Kiếp trước nghe nói qua thái giám, nhưng lại chưa từng có nhìn thấy, chẳng lẽ hiện tại, nhân vật này chính là thái giám trong truyền thuyết?
Cơ Huyền nghĩ ở trong lòng, nhưng trên mặt tự nhiên cũng không có biểu hiện ra.
Chỉ là bộ dáng này dễ để người ta hiểu nhầm.
Vị tổng quản nhìn thấy Cơ Huyền nhìn mình chằm chằm như vậy, trong nội tâm cảm thấy sững sờ.
Vị công tử này, làm sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn mình? Chẳng lẽ, Vân công tử này có chút không bình thường sao? Cũng yêu thích những cái không bình thường?
Trong nội tâm mặc dù đang suy nghĩ một ít xấu xa gì đó, nhưng vị tổng quản của Lạc Phá Thiên lúc này có vẻ mặt cung kính.
Điện hạ có ý muốn lôi kéo vị nhân vật này, Đến Kiếm Hoàng với Vân công tử này còn thưởng thức không ngớt, ai mới có thể khiến Đấu Hoàng cường giả thưởng thức, cũng phải là Đấu Hoàng cường giả, tuyệt đối là nhân vật mà hắn phải cung kính.
– Ha ha, không biết xưng hô Tổng quản đại nhân như thế nào?
Nhìn thấy vị tổng quản này, Cơ Huyền rất nhanh đi tới trước mặt hắn.
– Tại hạ tên là Thống, xin tham kiến Vân công tử.
Thấy Cơ Huyền hỏi tên của mình, Thống tổng quản lập tức báo danh.
– Nguyên lai là Thống tổng quản, Vân Huyền hữu lễ.
Cơ Huyền hướng Thống tổng quản thi lễ.
– Không dám nhận, không dám nhận!
Thống tổng quản lập tức có điểm luống cuống tay chân, mặc dù mình thân là tổng quản của điện hạ, tuy không thật sự là chức quan, nhưng mà các đại thần trong triều nhìn thấy hắn, đều muốn nhượng lễ ba phần.
Điện hạ, là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế của Đế quốc Lạc Nhạn.
Nhưng Thống tổng quản cũng không thể nhận lễ của Đấu Hoàng cường giả.
Đối với Đấu Hoàng cường giả, khi đạt được cảnh giới Đấu Hoàng, đã không còn ở trong phạm trù quyền lực ở thế tục, dù cho nhìn thấy Hoàng đế – họ cũng không cần đa lễ.
– Vân công tử, đây là chiến lợi phẩm mà ngài cùng Uy Vũ Quân quét sạch sơn trại Thanh Mang trại.
Xà nô của Vân công tử đã lựa chọn các món đồ cần thiết, điện hạ phân phó ta đem một nửa đưa đến cho ngài.
Thống tổng quản chỉ vào năm chiếc xe ngựa sau lưng mình nói.
– Thanh Mang trại gia sản không ít a!
Nhìn chiến lợi phẩm chất đầy năm xe thùng xe ngựa, Cơ Huyền có chút kinh ngạc nói.
– Vân công tử có chỗ không biết, Thanh Mang trại trong vài chục năm nay, dưới tay có mấy trăm cao thủ, bắt người cướp của, việc ác gì cũng làm, theo đánh giá sơ lược, giá trị chiến lợi phẩm tại Thanh Mang trại tổng cộng khoảng ngàn vạn kim tệ.
Thống tổng quản vừa cười vừa nói.
– Còn có không ít dược liệu quý, cũng có không ít công pháp đấu kỹ bí tịch, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, có một ít bảo vật hiếm thấy… trong vài chục năm cất chứa.
– Nhiều như vậy!
Cơ Huyền cũng hơi kinh ngạc, trăm vạn, chia cho mình một nửa, thì những thứ kia giá trị khoảng mấy ngàn trăm vạn.
Bằng công mình luyện mấy viên lục phẩm rồi.
Đúng là kiếm tiền thật dễ nga.
Quét sạch Thanh Mang sơn, Lạc Phá Thiên chỉ loại bỏ cái gai trước mắt và lập công với lão hoàng đế, thật không ngờ bảo tàng lại phong phú như vậy, những chiến lợi phẩm chở về quý phủ, Lạc Phá Thiên cũng cao hứng phi thường, cũng thưởng cho Thống tổng quản không ít.
– Ha ha, nếu là như vậy, ta xin nhận, trở về thay ta hướng tới Điện hạ vấn an!
Có người đưa tới tiền tài, Cơ Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức tươi cười tiếp nhận.