Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 286: Kịch Chiến
Trại chủ hai tay thủ ấn biến đổi năng lượng huyết hồng không ngừng biến ảo.
Năng lượng ngưng tụ thành một con huyết long, giương nanh múa vuốt chụp tới Cơ Huyền.
Cơ Huyền ngay tức khắc hóa hành hỏa diễm nhân, hỏa diễm cường đại ngưng tụ ra một đầu cự mãng lập tức cùng đầu huyết long quần ẩu thành một vòng.
“ Ầm ầm ”, hai đầu dị thú quấn lấy nhau trực tiếp nghiền ép lên không gian, làm cho nó biến dạng.
Dị hỏa mang tích khắc chế tuyệt đối với âm sát chi khí đem đầu huyết long áp chế xuống.
Huyết khí không ngừng bị thiêu đốt tới mơ hồ nhưng nó vẫn cường ngạnh cắn chặt lấy cự xà.
Trại chủ sắc mặt biến ảo, chớp mắt Cơ Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng trại chủ, thủ ấn ngưng tụ thành năm thanh hắc sắc kiếm khí, đồng loạt trảm về phía trại chủ.
– Muốn chết! Huyết Ngưng Tỏa!
Một tiếng hét lớn một tiếng, tên trại chủ hóa rất nhanh bắt đầu khởi động, trên tay của hắn như là quấn một sợi dây huyết sắc vậy, bàn tay vung lên, sợi dây huyết sắc hướng về phía năm thanh kiến hắc sắc quấn lấy, kiếm khí không thể xuyên thủng sợi dây máu đó.
Cơ Huyền thuận thế lao tới nắm quyền ngưng tụ đấu khí hung bạo, đánh thẳng tới lồng ngực trại chủ phát ra một tiếng thanh âm ‘ầm ầm’.
Khi nắm quyền tiếp xúc vào thân thể trại chủ, trong lòng cậu trầm xuống, sau khi nội kình tiếp xúc vào thân thể trại chủ, nhưng lại gặp phải sự cản trở, không thể nào xâm nhập vào trong thân thể.
– Hự…..
Tuy không đấu khí nội kình mặc dù không có thể xâm nhập vào trong thân thể trại chủ, nhưng mà loại năng lượng cường hãn này cũng đem hắn đánh lui một hồi.
Sau khi tên trại chủ bị kêu đau lên một hồi sau đó nó cũng khôi phục lại bình thường, ngay lập tức hắn vung vẩy móng vuốt, tạo thành vài đạo quang nhận huyết sắc hướng về phía Cơ Huyền công kích tới.
– Hoàng Ngọc Hỏa Diễm… Hiện
Cơ Huyền hét lớn một tiếng, cánh tay còn lại tạo thành hỏa diễm, đạo hỏa diễm này cháy bùng lên va chạm với đạo huyết quang, ngay lập tức đốt nó thành mây khói.
– Đi chết đi….
Huyết Hải Vô Nhai!
Trại chủ miệng mở lớn ra, vô số năng lượng huyết hồng sắc bắn ra từ nội thể bao quanh lấy thân thể hắn.
Cùng tiếng hét lớn nguồn năng lượng huyết hồng sắc càng lớn! Sau cùng, trước mặt Cơ Huyền hoàn toàn là một màu hồng.
Tuy không thể dùng hình ảnh đại hải để hình dung nhưng phạm vi huyết hồng sắc kia cũng rất lớn!
– Rốt cuộc huyết khí tên khốn này ra gì vậy.
Dị hỏa cũng không thể hoàn toàn thiêu đốt.
Hoàng Ngọc hỏa diễm đều động điên cuồng bao bọc thân thể của Cơ Huyền, hỏa diễm xuyên thấu biển máu, liên tục phát ra những tiếng nổ nhỏ, những tia lửa bắn ra, giống như từng đốm hoa nhỏ nở rộ trong biển máu, cục diện vô cùng quỷ dị, thê lương nhưng đẹp đẽ.
Đối với công kích của dị hỏa mà biển máu bị co lại một nửa, nhưng một nửa sau vô cùng ngoan cường dị hỏa cùng không thể làm gì nó.
Huyết hải bắt đầu xoay tròn, hướng về phía Cơ Huyền đánh tới, dị hỏa lần lượt bị ép tới một trượng xung quanh Cơ Huyền.
Rất nhanh, Cơ Huyền đã bị một biển máu bao quanh, những năng lượng huyết sắc, không ngừng công kích thân thể cậu.
Toàn thân cậu hóa thành dị hỏa hình người bao bọc thân thể, những nơi mà huyết sắc tấn công đều, đều tràn ngập hỏa diễm, miễn cưỡng bảo vệ thân thể.
Mà tên trại chủ sau dùng chiêu kia, mặt mũi vốn không có bao nhiêu thần sắc càng trở nên tái nhợt, không giống người không giống quỷ.
– Khạc khạc, dị hỏa dù lợi hại thế nào….
Bổn nguyên huyết khí của ta đã trích ra, muốn thiêu đốt nó không dễ dàng thế đâu.
Biển máu bao quanh Cơ Huyền thành một khối cầu khép kín.
Trại chủ dường như với cái gọi là bổn nguyên huyết khí phi thường tự tin rằng dị hỏa không thể phá được nó.
– Rốt cuộc biển máu này là cái gì vậy!
Cơ Huyền khuôn mặt âm trầm, một bên tránh né công kích của huyết khí, một bên công kích xung quanh biển máu nhưng không thể đâm thủng được.
Dị hỏa cũng bị nó chôn vùi! Cậu hỏi hệ thống thì nhận được đáp án:
– Tinh.
Dị hỏa đối với âm tà chi khí quả thực mang tính khắc chế rất lớn… Nhưng biển máu này còn trộn lẫn Huyết khí tinh thuần, mực độ tinh thuần này vượt xa những kẻ kí chủ từng biết.
Nên mức độ khắc chế giảm đi nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Huyết khí tinh thuần thoát khỏi sự khắc chế của dị hỏa là mức độ gì Cơ Huyền không hiểu lắm.
Có lẽ giống như hỏa diễm mà người thường ngưng tụ ra, với thú hỏa và dị hỏa khắc chế chăng.
Cơ Huyền đối với biển máu có chút bất lực, như nghĩ ra cái gì đó cậu cười lạnh.
Đột nhiên hỏa diễm toàn thân thể cho lại, chỉ còn một đóa hỏa diễm Hoàng Ngọc trong lòng bàn tay Cơ Huyền.
Hỏa diễm ba động, chợt phân tách ra làm hai vô hình hỏa diễm và hoàng ngân hỏa diễm.
Vô hình hỏa diễm ba động mạnh mẽ, tạo ra từng đợt sóng xung kích vô hình đánh xuyên qua lớp biển máu.
Trại chủ bên ngoài đang ngông cuồng nhưng thân thể thì khe khẽ run lên.
Đấu khí đang bao phủ trên thân thể hắn bỗng nhộn nhạo cả lên, hắn đưa tay chận ngang ngực cố gắn áp chế sự hỗn loạn kia ánh mắt chứa một chút hoảng loạn.
Hắn cảm thấy trong nội thể có một thứ gì vô hình đang điên cuồng chạy phá thiêu đốt.
– Khốn kiếp….
Là thủ đoạn của dị hỏa.
Trên trại chủ cắn răng nói, nhục thể là nơi yếu nhược nhất, chỉ cần một chút nội thương trong tâm tạng e rằng sẽ dẫn đến việc suy giảm thực lực không nhỏ.
Nên khi Tâm Hỏa kia được Cơ Huyền triệu hồi ra, trại chủ càng thêm cấp tốc tăng cường thêm đấu khí để chống lại sức nóng của nó ảnh hưởng tới nội tạng bên trong cơ thể.
Khi Cơ Huyền thúc động vô hình hỏa diễm, huyết khí trong biển máu không ngừng tập kích.
Hỏa diễm hoàng ngân như có linh trí, phát ra uy năng lôi – phong hộ chủ chặn đứng tất cả đòn tấn công huyết sắc.
Nhưng lượng tấn công dày đặc làm Hoàng Ngân hỏa diễm không thể ngăn cản nổi.
Đúng lúc này một thanh kiếm kì dị chợt xuất hiện trong tay Cơ Huyền, một đường quét qua, huyết khí lọt lưới biến mất một cách quỷ dị.
Một cỗ hấp lực dũng mạnh đem hoàng ngân hỏa diễm đang huyền phù trên không hút vào tay.
Thở mạnh một hơi, vận khởi đấu khí trong cơ thể dâng trào ra quán chú vào thanh kiếm kì dị kia.
Thân Huyết kiếm cũng từ từ chuyển sang màu vàng ngọc biết theo từng luồng đấu khí quán nhập vào nó.
Hơn nữa nhiệt độ của cũng không ngừng tăng lên.
Đấu khí quán chú lên đến cực hạn rốt cuộc cũng dừng lại, trên thân kiếm diễm lệ đó đang tỏa ra không cùng lực lượng khiến không gian quanh nó không ngừng vặn vẹo biến ảo.
Huyết kiếm bao bọc hỏa diễm, Cơ Huyền nhấc trường kiếm lên cao đột ngột phóng mạnh về phía trước, trực tiếp phóng vũ khí của mình ra! Huyết kiếm như xé rách cả không gian, vẽ ra một đường ánh sáng rực rỡ như sao băng, vừa rời khỏi tay lại phát ra một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, ngay mũi thương cũng đột nhiên xuất hiện một cái đầu hỏa long đang há cái miệng đỏ lòm như chậu máu.
Miệng rồng đang há rộng trong tích tắc đã va chạm vào biển máu.
– Bành!
Ngay khoảng khắc tiếp xúc nhau, một tiếng nổ đáng sợ tựa như sấm động vang lên kèm theo từng đợt sóng năng lượng bạo cuồng trên không trung nhanh chóng bao phủ cả bầu trời.
Toàn bộ trời đất như lâm vào cảnh yên tĩnh, năng lượng cuồng bạo sóng nhiệt tràng lan che phủ cả thiên địa.
Trại chủ ở bên ngoài sắc mặt chợt trở nên kinh hoàng.
Thấy biển máu tinh thuần của hắn ngưng tụ ra lần lượt xuất hiện….
một vết, hai vết, ba vết…..
Vô số vết nứt như mạng nhện lan tỏa cả khối cầu máu đó.
– Ầm… Ầm.
Khối cầu tưởng chừng như vững chắc của trại chủ lập tức bị đánh xuyên thủng, một áp lực khổng lồ áp tới tên trại chủ.
Trước mắt chỉ thấy một đường ánh sáng rực rỡ như sao băng lao tới phía mình.
Hắn cảm thấy một một cơn cuồng phong ập vào mặt thổi đến cả mặt cũng phải đau rát.
– Không thể đón đỡ… Phải chạy….
Đây chính là suy nghĩ của tên trại chủ trong lúc này.
Hắn cắn răng trong tay ấn kết rồi đột nhiên biến đổi, chợt một ngụm máu tươi trong miệng phun ra, mà theo máu tươi phân tán ra, thân hình của trại chủ liền là biến mất tại chỗ.
Huyết kiếm đâm xuyên của bóng hình mở ảo lao xuống dưới dãy núi cốc bên dưới.
Phát ra tiếng nổ vô cùng to lớn, trực tiếp đem ngọn núi đó đánh sập hoàn toàn, không còn chút tung tích gì cả.
Ở một chỗ phía trên sơn trại khoảng trăm thước, không gian đột nhiên dao động chập chờn, một đạo huyết ảnh hiện lên, trại chủ sắc mặt trắng bệch hiện ra nhìn biển máu hắn ngưng tụ từ bổn nguyên tinh huyết tan rã.
Cơ Huyền khẽ vẩy tay một cái, từ trong dãy sơn đã sụp mất một nửa.
thanh trường kiếm xoẹt một cái đã bay trở ra.
bị cậu cầm trên tay, trường kiếm vung nhẹ biển máu xung quanh vốn đang bị phân rã bị hấp thụ.
Ánh mắt tên trại chủ không thể tin được, nhìn trường kiếm không hề dính lại một xíu máu cứ như bổn nguyên tinh huyết của hắn không cánh mà bay hết.
Trước khi biển máu tan rã hết, Cơ Huyền dùng hấp lực lớn tóm hết huyết khí vào trong tay, may mắn thu được một tiểu huyết cầu, đưa vào trong Ẩm Huyết kiếm trên thân trường kiếm phát ra xích quang rực đỏ.
– Đúng là đồ tốt….
Máu của Đấu Tông cường giả cũng không hơn gì cái này… Đúng là đồ tốt.
Cơ Huyền cười cười nói, sắc mặc người không ra người quỷ không ra quỷ của trại chủ trở nên phẫn nộ vô cùng.
– Là nó….
Thanh quái kiếm kia hấp thụ hết máu của ta! Khốn nạn….
Tiểu nhân bỉ ổi.
— QUẢNG CÁO —
Trại chủ nhìn máu tinh thuần của mình thoáng chốc bị Ẩm Huyết kiếm trong tay Cơ Huyền hấp thụ hết vào trong, lòng đau như cắt.
Huyết khí tinh thuần như thế chính là tốn vô số thời gian mới tinh luyện được ra, nay bị đoạt mất ai mà không tức giận cho được.
– Ngươi đau xót tới vậy sao! Vậy thì bản thiếu trả cho lại cho ngươi này.
Cơ Huyền lần nữa vung tay, phi thanh Ẩm Huyết kiếm bay tới phía trại chủ.
Lần này không có giao động của đấu khí, không có dao động của dị hỏa, chỉ đơn thuần là Cơ Huyền phi thanh kiếm đó bay tới mà thôi.
Tên trại chủ đối với khả năng hấp thụ máu của Ẩm Huyết kiếm đã thấy rõ, hiện lên vẻ kiêng kị.
Trong người hắn lóe lên ánh vàng kim, một đầu đại ngư như hư như thực hiện ra, tiếng rống rung chuyển cả thiên địa, hóa thành tấm pháp thuẫn chắn ngang trước mặt trại chủ.
Ẩm Huyết kiếm đâm tới tên trại chủ bị tấm pháp thuẫn đầu trâu kia ngăn lại, đầu trâu hư ảnh phát ra hơi thở cường đại ép lên Ẩm Huyết kiếm khiến nó rung lên từng hồi.
Có vẻ pháp thuẫn kia phẩm cấp vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể nhìn ra Ẩm Huyết kiếm có vẻ không đấu lại nó được.
– Khạc khạc, đây là Kim Ngạc Thiên thuẫn, đừng nói là một thanh kiếm.
Dù là một Đấu Tông cường giả nó cũng có thể ngăn được một đòn toàn lực.
Thanh kiếm rách của ngươi sẽ bị phế.
Tên trại chủ ánh lên vẻ điên cuồng, có vẻ hắn muốn phá Ẩm Huyết kiếm giải vừa tỏa nỗi hận trong lòng, vừa giải tỏa nỗi lo.
Ẩm Huyết kiếm có khả năng khấp huyết, với kẻ tu luyện huyết công chính là thiên địch, phá hủy đi nó thì ít hơn một cái kiêng kị.
Lúc trại chủ đắc ý đột nhiên biến sắc vì một viên huyết châu đột nhiên từ mũi Ẩm Huyết kiếm thấm ra thấm ra, Kim Ngạc Thiên thuẫn hắn vừa khoe khoang trước mặt hắn lập tức bị đánh vỡ!
Trong tích tắc đó, tay hắn ánh lên quang hoa như huyết sắc tinh, chụp lấy huyết châu.
Tiếng vang đột ngột vang lên, chớp mắt tay phải tên trại chủ tan biến.
Tròng mắt hắn co rút lại, bản thân hắn cảm nhận được uy năng của huyết châu này chính là huyết khí tinh thuần của hắn.
Hắn bị chính máu của mình hủy diệt cánh tay.
Huyết châu giáng vào ngực trại chủ.
Ngực tên trại chủ tóe máu, thủng một lỗ bằng miệng bát.
– A!
Ngực tên trại chủ bị khoét thủng một lỗ nhưng chưa chết, hắn há miệng bắn ra từng viên châu hai màu đỏ đen giao nhau hướng về phía Cơ Huyền.
Tốc độ so với sự đột ngột của liên châu kia còn nhanh hơn.
Nguồn năng lượng kia nỗ tung uy lực thật không nhỏ tí nào!
Cơ Huyền không có bị đần mà cường đón mấy hạt châu kia, song dực vỗ mạnh chuẩn bị chạy.
– Huyết hải, giảo sát!
Trại chủ với cái lỗ to trước ngực vung tay lên, nhưng đạo huyết sắc vốn trôi nổi trong không khí huyết sắc năng lượng hóa thành từng đạo dây thừng, quấn chặt lấy thân thể của Cơ Huyền..
Quả nhiên là còn có con bài ẩn dấu.
– Đi chết đi.
Cơ Huyền kinh ngạc, ngực thủng một cái lỗ to như vậy còn chưa chết, còn phản công lại.
Dị hỏa cấp tốc khởi động, đem từng sợi tơ huyết thiêu đốt sạch.
Nhìn chín viên châu chuẩn bị nổ tung, hệ thống cảnh cáo:
– Tinh.
Tính toán mức độ sát thương…..
Dù kí chủ có mặc Huyễn Kình giáp thì không dễ chịu đâu.
Hệ thống vừa dứt lời, chín viên liên châu nổ tung.
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa không thể khống chế, ở trên hư không trên nổ vang ra…
– Ầm!
Năng lượng hủy diệt, từ hư không khuếch tán ra, không gian hư vô, trong khoảnh khắc nổi lên trận trận rung động, một ngọn núi cao chót vót tận mây cách đó không xa, rung động khuếch tán qua, ngọn núi ầm ầm bạo liệt, vỡ tan, phẳng như mặt gương.
……
— QUẢNG CÁO —
Thanh Mang Sơn, lúc này những tên đạo tặc đều bị giết chết hết, trong sơm trại khắp nơi đều là thi thể.
– U Nguyệt hay là chúng ta về trước đi! Còn lại cứ giao cho Cơ huynh là được.
Thực lực chúng ta hiện tại không thể giải quyết được người còn lại.
Nhìn những binh lính đã thu thập hết những thi thể lại một chỗ, Minh Vương đi tới, nói với U Nguyệt.
– Ta nghĩ chờ thêm một lúc nữa đi!
U Nguyệt hướng mắt nhìn về phía xa.
– Không cần thiết, chủ nhân đã dặn xử lí xong đám râu ria thì rút.
Chủ thực lực vô cùng mạnh, dù tên trại chủ ở đây có là Đấu Hoàng thì cũng sẽ chết mà thôi.
Nguyệt Mị đi tới cười nói.
Vừa nãy nàng cảm nhận được ba động mạnh mẽ có lẽ Cơ Huyền đang chiến đấu cùng một tên cường giả khác.
Hắn từng nói chỉ cần xử lí xong Thanh Mang trại thì lập tức rút, bọn họ ở đấy cũng chỉ vướng tay như lời Minh Vương nói.
Rất nhanh, một đội binh sĩ đã kéo theo mấy cái tương đặt lên trên xe ngựa.
– Minh Vương thiếu gia, U Nguyệt tiểu thư, Nguyệt Mị tiểu thư, những cái rương này xem như là chiến lợi phẩm của chúng ta hôm nay.
Điện hạ sớm đã dặn dò, tiêu diệt được Thanh Mang Sơn, tất cả những chiến lợi phẩm đều phải chia phân nửa cho Cơ thiếu gia.
Như vậy đi, chúng tôi áp giải những thứ này quay về phủ Cơ thiếu gia trước, Mị Nguyệt tiểu thư cũng có thể tiến hành kiểm kê sơ qua một lượt!
A Bố rút hết đồ của Thanh Mang sơn tiến ra nói.
Nguyệt Mị nhìn chồng đồ khổng lổ, chỉ sang Minh Vương nói:
– Chủ nhân dặn mọi đồ vật cứ đưa về Thiết Huyết dong binh trước đi.
Ngươi không có vấn đề gì chứ?
Nếu bây giờ mà quay lại đế đô thì nàng sẽ không thể trở ra được nữa, đồ vật cứ gửi cho Minh Vương trước, chắc hắn không dám ăn quỵt của Cơ Huyền đâu.
– Không có vấn đề….
Vậy mấy người chúng ta rút trước.
Minh Vương vỗ ngực nói, trong lòng nhìn vô số chiến lợi phẩm trong lòng thầm nghĩ, toàn đồ tốt cả, Thanh Mang trại này không hổ toàn cướp đồ tốt của các thế lực lớn.
Hắc, tí gặp Cơ Huyền huynh đệ nên bàn bạc lại một chút, lần này tuy xuất đầu vì U Nguyệt nhưng không có công cũng có cán… Có thể chia một chén cạnh thì Thiết Huyết dong binh sẽ tăng ít nhiều thực lực.
– Đem những thi thể của những tên đạo tặc này bỏ vào phòng dùng lửa thiêu cháy toàn bộ Thanh Phong Sơn đi!
A Bố ra lệnh, rất nhanh, những binh sĩ kia liền chấp hành mệnh lệnh.
Đối với Lạc Nhạn quốc tuyệt đối không muốn có bất cứ ai một lần nữa thành lập nên sớm trại trên Thanh Mang trại này!
Dưới sự chiếu rọi của một biển lửa khổng lồ, đoàn quân binh dài dằng dặc, kéo theo những chiếc xe ngựa chiến lợi phẩm xuống núi.
Khi bọn họ vừa rời khỏi phạm vi Thanh Mạng trại vừa vặt một tiếng nổ động trời vang lên, huyết vân trong nháy mắt, cuộn khắp bầu trời, làm cho cả phiến thiên địa chợt lạnh đi rất nhiều.
Đám người U Nguyệt, Minh Vương , Nguyệt Mị, A Bố…..
vô cùng kinh hãi, đồng thời trong lòng dấy lên bất an và lo lắng cho Cơ Huyền..