Đọc truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh – Chương 264: Đến Huyền Thiên Thương Hội
– Ta không nghĩ có thể gặp lại Vân Huyền tiểu hữu ở đế đô của Lạc Nhạn này.
Xem ra tiểu hữu với thương hội chúng ta khá có duyên.
Thậm chí tên của hai bên đều có chữ Huyền đó.
Hàn Đan vô cùng thoải mái nói chuyện với Cơ Huyền giống như bằng hữu lâu năm vậy, mà Cơ Huyền thì chỉ có thể cười trừ với lão.
Chỉ cần không có dính líu tới bà chủ thiên sát cô tinh kia thì không có vấn đề gì cả.
Hai người đi một hồi thì gần tới Huyền Thiên thương hội tổng bộ.
Tổng bộ thương hội ở phía Nam đế đô, nơi này là nơi buôn bán sầm uất nhất.
Chưa đến nơi, nhưng nhìn từ xa có thể thấy một tòa nhà cao bảy tầng hiện ra trước mắt.
Trong Đế quốc Lạc Nhạn, một tòa nhà cao bảy tầng cũng đã có thể coi là một kiến trúc bậc cao, cả tòa nhà bao trùm một màu tím, tòa nhà không biết được sơn bằng gì, nhìn từ xa phát ra một sắc tím dịu.
– À, tiểu hữu muốn cầm đồ vật gì? Để ta trực tiếp đưa tới nơi đó luôn không phải tốn thời gian xử lý các thủ tục.
Hàn Đan nhìn Cơ Huyền cười ha hả hỏi.
– Một quyển Địa giai công pháp hỏa hệ.
Cơ Huyền nhàn nhạt nói ra mà không biết câu nói của mình có thể hù chết người.
Hàn Đan bị lời này khiến bản thân lão có chút đần ra, sau đó mau chóng khôi phục lại.
Lão vô vai cậu cười vô cùng to:
– Không tầm thường, không tầm thường nga.
Lão phu không nhìn sai mà.
Khi hai người tiến tới trước cửa mấy mỹ nữ ăn mặc chói mắt đứng đó đón khách, Cơ Huyền quan sát, những mỹ nữ này đã được đào tạo chuyên nghiệp, lúc cậu vừa bước đến gần công thương hội, mấy mỹ nữ mang theo động tác ưu nhã, khom lưng nói:
– Hoan nghênh quang lâm, mời đại gia vào trong!
– Khỏi nói mấy lời vô vị này, các ngươi phụ trách đưa vị tiểu hữu này tới phòng Giám Bảo cho ta….
Vân tiểu hữu, lão phu có chút việc đi trước sau đó gặp lại sau.
Hàn Đan phân phó với mấy người thị nữ sau đó vội vàng rời đi, không biết đi đâu.
Cuối cùng một vị tiểu mỹ nữ phụ trách đưa Cơ Huyền tới phòng Giám Bảo, vừa đi nàng ta vừa giới thiệu sơ qua về nơi này:
– Huyền Thiên thương hội mỗi tầng lầu dùng với mục đích riêng, tầng trệt là đại sảnh, tầng thứ hai loại trang sức và khoáng thạch, tầng thứ ba dành cho thẩm định vật phẩm đấu giá, tầng thứ tư và thứ năm là nơi bắt đầu đấu giá hội, tầng thứ sáu và bảy là nơi không mở cửa cho người ngoài.
Vừa đi Cơ Huyền Lvừa đánh giá, bên trong thương hội trang trí rất xa hoa, những đồ vật bài trí xung quanh, đầu nạm vàng trên tường treo những bức họa tao nhã.
Xung quanh đại sảnh có thể thấy những đại hán khỏe mạnh đứng đó.
Cơ Huyền nhìn ra, những đại hán này đều có thực lực Đại Đấu sư, xem ra Thiên Thần Thương Minh này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Lên tầng thứ hai, tầng hai là một phòng khách rộng trong phòng đặt rất nhiều bàn, những thứ vàng bạc và khoáng thạch thường gặp bày trên bàn.
Phần lớn này, đều là những nguyên liệu thông thường.
Cuối cùng cũng đến tầng giám định bảo vật, trước mặt hai người là cánh cửa to lớn màu đen, vị thị nữa kia quay lại mỉm cười nói:
– Tiên sinh, chỉ cần ngài đưa vật cần bán đấu giá cho đại sư trong kia đánh giá xem xét, sau đó có thể chiếu theo đẳng cấp và độ trân quý của vật cần bán sẽ có chỗ ngồi thích hợp.
Cơ Huyền khẽ gật đầu, đẩy nhẹ cửa gỗ màu đen đi vào.
Bên trong căn phòng rộng lớn này chỉ có một vị trung niên nhân dáng vẻ lười biến gác chân lên bàn đầu ngửa ra sau như nằm ngủ.
Xung quanh gian phòng có vô số các khay để đồ vật được phân chia rạch ròi, từ tầm thường tới quý hiểm, mấy món đồ vật này đủ khiến nhiều người động tâm.
Cơ Huyền chỉ liếc nhìn qua sau đó đi thẳng tới chỗ của vị trung niên nhân lười biếng kia.
– Mời ngồi….
Lấy vật ngươi cần bán đấu giá ra.
Vị trung niên nhân không hề mở mắt ra nhìn Cơ Huyền, giọng nói hờ hững.
Cơ Huyền không để ý tí nào, từ trong giới chỉ lấy ra một quyển trục đặt lên trên bàn.
Bỗng một trận dao động quét qua quyển trục mà Cơ Huyền.
Vị trung niên nhân lười biếng kia bỗng trượt chân cái ghế đổ ra đằng sau, cả người ngã xuống đất.
Nhưng vị trung niên nhân này không quan tâm, ngay lập tức bật dậy ngồi nhìn lại quyển trục trước mặt mình nuốt nước bọt.
Đây một quyển trục màu đỏ nhạt, tản ra nhiệt độ khiến xung quanh nóng rực.
Chăm chú ngắm quyển trục màu đỏ nhạt ấy, mơ hồ có thể thấy trên mặt có một dòng chữ:
– Cứu Trọng Phụng Hỏa Quyết, địa giai công pháp.
Mẹ nó, thực là địa giai công pháp.
Vị trung niên nhân ngày ngạc nhiên tới rớt cả tròng mắt.
Cho dù là hắn đã giám định qua vô số bảo vật, lúc này cũng không tránh được trái tim đập nhanh lên.
Trong ánh mắt tràn ngập rung động.
Quả thật có người đem loại đồ cấp bậc này đem ra đấu giá!
– Ừm!
Cơ Huyền khẽ gật đầu, giọng nói nhàn nhạt:
– Giúp ta tính toán giá ban đầu để đấu giá đi.
– Ta phải kiểm nghiệm trước một chút.
Vị trung niên, sau đó lấy ra những dụng cụ kỳ quái, loay hoay cả nửa ngày mới ngừng lại, ánh mắt thấm thoáng thêm vẻ kì dị, như có thâm ý nói:
– Đây đúng thực là địa giai công pháp hỏa hệ, thực không nghĩ ra thế lực nào phải sa đọa tới mức bán cả công pháp cấp độ này đi ta.
Quả thực là bại gia.
Thấy Cơ Huyền không nói gì, mà vì mặt nạ che đi khuôn mặt vì vậy hắn cũng không nhận ra.
Không tốn thời gian của đôi bên, vị trung niên nhân liền tính toán giá bán:
– Vốn giá trị của địa giai công pháp này giá trị khởi điểm sẽ là hai trăm vạn kim tệ.
Theo như quy củ của thương hội thì giá bán của món đồ sẽ được khấu trừ đi hai thành thủ tục và các loại phí.
Tiên sinh không có ý kiến gì chứ?
– Không có.
– Tiên sinh, giá trị chỗ vật phẩm ngài muốn bán đã đạt tới mức khách quý của Huyền Thiên thương hội chúng ta.
Đây là số ghế của ngài.
Khoảng sau một lúc nữa hội đấu giá chính thức bắt đầu, ngài ra ngoài đưa cho thị nữ tấm thẻ ngày thị nữ sẽ mời ngài đến ngồi đúng chỗ.
Vị trung niên cẩn thận cầm lấy quyển trục công pháp để trong một cái hộp, kết lại thủ ấn phong tỏa, sau đó lấy ra một tấm thẻ chế tạo từ ngọc phỉ thúy đưa cho Cơ Huyền.
Cơ Huyền gật đầu nhận tấm thẻ phỉ thúy, nói:
– Hiện tại ta có thể đi chưa?
– A a, xin tiên sinh tùy ý.
Vị trung niên nhân cười nói, thái độ của hắn đã tốt hơn một ít.
Nghe vậy Cơ Huyền không nói gì thêm, đi ra đến cửa, mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn cửa phòng chầm chậm đóng lại, rồi lại nghe bước chân dần dần đi xa, ngón tay vị trung niên gõ nhẹ trên mặt bàn, một lúc sau, cúi nhìn hộp vật, trong đôi mắt đục mờ lóe lên thần sắc kì dị.
– Rốt cuộc kẻ này là ai? Lại có thể xuất ra món đồ này.
Loại cấp bậc này, sợ là những thế lực được gọi là nhất lưu trên đại lục này cũng là vật được hết sức bảo vệ a.
Mà hiện giờ lại có kẻ đem nó ra bán.
– Có lẽ là một tên đần từ thế lực lớn nào đó mới bị gia như vậy.
Không biết lão bản nương có hứng thú với tiểu bạch kiềm không, da hắn cũng tương đối trắng, nhan sắc chắc không tệ.
Hắc, với thủ đoạn của lão bản nương có khi câu được con cá lớn, móc được một khối khếch xù.
Dù sao truyền kì khắc phu của nàng ta đã truyền khắp nơi rồi.
Thêm người nữa chắc không sao.
Bàn tay vỗ vào một chỗ trên mặt bàn, vách tường mật thất đột nhiên chậm chậm lộ ra một hốc đen ngòm.
Vị trung niên nhân cầm lấy hộp vật, quay người đi vào trong đó, tiếng lẩm bẩm khe khẽ quanh quẩn trong mật thất yên ắng.
…..
Cơ Huyền rời khỏi Giám Bảo thất liền có một vị thị nữ đứng sẵn ở bên ngoài chờ cậu.
Cơ Huyền đưa tấm thẻ bằng phỉ thúy ra cho nàng ta, nàng liền cung kính dẫn cậu đi tới địa phương đấu giá trên tầng cao hơn.
Vị thị nữ đưa Cơ Huyền tới một cánh cửa vô cùng qua chương, trên mặt đất trải một tấm thảm màu đỏ, chung quanh là mấy chục tên hắc y nam tử sắc mặt lạnh lùng.
Trên người bọn họ mơ hồ phát ra hơi thở âm trầm và bạo ngược để canh giữ.
Xem ra nơi này là lối khách quý, nên có mấy vị cao thủ cấp độ này canh giữ.
Một người trong đám hắc y nhân xem tấm ngọc phỉ thúy của Cơ Huyền rồi thì rất lễ mạo mời cả hai vào, mới vào đến cửa lại có một hoa phục thiếu niên dẫn đường.
Đi theo hoa phục thiếu niên tiến vào trong đấu giá hội, bên trong khiến cậu kinh ngạc một phen.
Bên ngoài hai bên phía hành lang cách mấy chục bước lại khảm một viên dạ minh châu, chiếu sáng cả dãy.
Trên cột trụ hai bên hành lang có khảm tinh kim màu sắc đặc biệt tổ thành nhiều hình trân cầm dị thú.
Nền rải noãn ngọc màu vàng nhạt khiến người đi vào đều có cảm giác ấm áp, xa hoa.
Bên trong chia làm hai tầng, bên dưới là đại sảnh có sáu cây bàn long đại trụ nâng đỡ, sáu cây trụ đều dùng gỗ màu đỏ tía điêu khắc thành, sáng bóng lên, tứ phía đều đều treo nhung đỏ, phía bắc đại sảnh là một bình đài gồm chín bậc thang, ánh nắng từ ngoài được cửa sỏ bằng lưu ly trên đỉnh điện chiết xạ chiếu thăng xuống bình đài.
Hiển nhiên bình đài này là chỗ bày vật phẩm đấu giá.
Điện sảnh rộng lớn bày ít nhất nghìn cái ghế, giữa mỗi ba, bốn cái ghế lại được dây mây đan lại thành một phòng riêng nho nhỏ.
Tầng hai là một khán đài vòng quanh đại sảnh, gồm nhiều phòng quý khách, từ đó nhìn xuống sẽ thấy toàn bộ điện sảnh.
Cơ Huyền được vị thiếu niên hoa phục kia dẫn đi khoảng mười phút đồng hồ mới tới được nơi đúng vị trí của mình.
Gian phòng rất rộng, trải thảm lông màu đỏ không hiểu da của loại yêu thú nào chế thành, trừ bốn chiếc ghế gỗ đỏ dựa vào khán đài thì còn mấy kỷ trà, dù mười người vào đây cũng thoải mái.
Cơ Huyền đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung to lớn và mềm mại được chế tác tinh xảo, cảm giác mềm mại làm cho thân thể hắn cơ hồ có một loại cảm giác muốn cuộn mình vào vậy.
Nhìn xuống bên dưới, đại sảnh phách mại hội đã có hơn trăm người hơn nữa dấu hiệu ngày càng tăng lên.
Phía bên khách ngồi cao cấp dường như cũng ngày càng đông người.
Từng phòng từng phòng được thắp sáng lên.
Vốn hiếu kì Cơ Huyền dùng thử linh hồn lực tra xét thử, linh hồn lực như bị cái gì đó cưỡng chế, sắc mặt cậu hơi trầm xuống thu hồi linh hồn lực vào trong cơ thể.
– Xem ra trong đấu giá hội này bố trí một loại trận pháp đặc thù khiến cho dù là đấu khí hay linh hồn lực cũng bị rối loạn không thể sử dụng hết toàn lực.
Dù Đấu Vương cao giai tự thi triển uy năng đại giảm, chứ đừng nói tới những kẻ thấp hơn… Mức độ phòng bị này so với bất kì đấu giá hội này của bất kì địa phương nào đều mạnh mẽ hơn cả.
Chỉ là hành vi này của Cơ Huyền vô tình đánh động tới một số gian khách quý khác, bọn hắn cũng mơ hồ cảm nhận được ba động năng lượng nhỏ, ánh mắt đều hướng tới phòng của cậu.
Trong một gian phòng phía đông, vị nam tử khoảng ba mươi tuổi, đột nhiên mày kiếm nhíu lại hướng tới phòng của Cơ Huyền kia dò xét.
Khí tức tản ra trên người, quả thực rất kinh khủng! Cả người như một thanh kiếm sắc bén, chỉ hai ánh mắt kia, dường như đã có thể đâm thủng tim người khác.
– Phụ thân có chuyện gì sao?
Một người thanh niên ngồi bên cạnh nhận ra điều khác thường liền hỏi.
– Năng lượng linh hồn không nhỏ, ít nhất là luyện dược sư tứ phẩm, có lẽ cao.
Chỉ có điều là ba động này mơ hồ khá quen thuộc, tiếc là quá mỏng khiến ta tạm thời không nhớ ra được.
Xem ra hôm nay quả có mấy món đồ tốt, thu hút được nhiều kì nhân tới đây.
Người thanh niên ánh mắt hướng đến cái bàn thủy tinh kia, thấp giọng lẩm bẩm nói:
– Không biết cái tin tức kia thật hay không, nếu đúng là như vậy, mặc kệ phải trả giá lớn đến chừng nào, cũng phải đoạt tới tay! Vì kiện đồ vật này có tác dụng rất lớn với ngài ấy.
– Nếu Huyền Thiên thương hội đã tung tin ra cho chúng ta thì đương nhiên có khả năng là thật.
Chỉ e rằng không phải chỉ chúng ta nhận được tin mà thôi.
Cứ bình tĩnh trước, xem xét tình hình.
Vị nam tử nói xong cũng dần dần nhắm mắt, im lặng chờ đấu giá hội bắt đầu.
Cách họ không xa, một vài thế lực lớn cũng âm thầm to nhỏ, nếu có thể nghe thấy được chuyện tất cả bọn họ nói với nhau, sẽ phát hiện một điểm giống nhau, đó là chuyện các thế lực này nói đến đều dính dáng đến một kiện đồ vật, mà kiện đồ vật này có lẽ là vật đấu giá cuối cùng của đấu giá hội này!