Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 67: Huyết mân côi nở giữa Hải Nộ thành
Ngày thứ hai của đợt chiêu mộ đệ tử. Tại khoảng không gian rộng lớn phía bên ngoài tổng bộ Hải Nộ thương hội, ngay từ sáng sớm tinh mơ đã bị vây kín bởi tầng tầng lớp lớp chúng dân sinh sống trong Hải Nộ thành, mà hầu như tất cả đều là nam nhân, lý do thì khỏi phải nói, tất cả đều là đang chờ đợi giây phút được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp của dàn hoa mỹ nhân của Mị tông.
Mị tông, cũng giống như địa vị của Huyết mân côi trong lòng nữ nhân, thì đối với nam nhân của Nam Hải đại lục nói chung cùng Hải Sa đế quốc nói riêng, tông phái này cũng chiếm địa vị tương tự vậy. Đây là tông phái trong truyền thuyết mà ngay cả những nữ đệ tử tầm thường nhất cũng đều là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ai nấy cũng đều kiều diễm mị hoặc vô song, là cực phẩm trong cực phẩm mà kẻ nào làm nam nhân thì chắc chắn không thể nào kiềm chế nổi sự khao khát.
Theo Nam Hải truyền kỳ mạn lục, thì tại mười hạng đầu trong danh sách Nam Hải đại lục Thập đại mỹ nhân suốt hơn vạn năm qua, có tới tám người xuất thân từ Mị tông, đủ để nói lên tông phái này “nóng bỏng” đến mức độ nào.
Chỉ là, nơi các tông phái chiêu sinh được kiểm tra cảnh giới rất nghiêm ngặt. Trừ những người có thân phận đặc thù, được đích thân phụ trách chiêu sinh của tông phái đó mời vào ra, thì cũng chỉ có những nam nữ thiếu niên có độ tuổi hợp cách mới được phép bước vào đó. Mà khu vực trắc thí của Mị tông cũng chỉ có nữ tử qua lại, còn những nam thiếu niên chọn lựa các tông phái khác, đã có một vài trường hợp chỉ vì thoáng nhìn thấy kiều nhan của những nữ đệ tử Mị tông mà ngây dại cả ra đến hàng canh giờ liền, vô tình đánh mất luôn đi cơ hội trắc thí của mình…
Vậy mới nói, trong niềm hạnh phúc kể ra cũng có vài phần bi ai…
Vậy nên, khi biết được tin Mị tông đến Lăng gia Hải Nộ thương hội ở lại làm khách, trong toàn thành, hầu như nam nhân nào cũng như mở cờ trong bụng. Khác với cái khách sạn sa hoa, nằm biệt lập trong khuôn viên của khu vực diễn ra việc chiêu sinh mà các đại thế lực sắp xếp dùng để nghênh tiếp đoàn chiêu sinh của các tông phái đến với Hải Nộ thành như mọi năm, nơi mà chẳng người dân nào trong thành có thể bén mảng tới… thì tổng bộ của Hải Nộ thương hội lại chẳng hề cấm người qua lại, nên dĩ nhiên việc nam nhân trong thành chẳng ai hẹn ai, cùng lũ lượt chen chúc nhau kéo về đây là điều chẳng ai có thể ngăn cản được.
Chỉ là, hiện tại trước mắt bọn họ đang là một thứ vật cản tương đối đáng ghét và khó nhằn. Ngay lúc này đây, vây chặt lấy cổng lớn của thương hội là vô số binh sĩ võ trang đầy đủ, đao thương sáng loáng, ánh mắt sắc lẹm như chim ưng quét ngang bốn phía cảnh giới, ngăn không cho đám nam nhân máu dê đang tràn não này tiến lại gần thêm… cùng với đó là một gã trưởng quan mặt mũi đen thui, mão giáp bóng bẩy, cước bộ đi đi lại lại không ngừng, ánh mắt âm trầm dính chặt như sam vào cánh cổng đến nay vẫn còn đóng kín của Hải Nộ thương hội, cứ như thể cánh cổng đó là thứ đầu tiên gã được nhìn thấy trên đời vậy.
Tối ngày hôm qua, sau khi trở về doanh trại, thay vì ở yên trong soái bồng của mình, Lôi Nghĩa lại lấy danh nghĩa đi “thị sát quân tình” mà mon men chạy đến khu vực nghỉ ngơi của mấy nữ tử Mị tông, ý đồ tìm gặp Mị Nhi để mà “củng cố tình cảm”, lại cũng vì gai mắt với cái tư thái thân mật của nàng với tiểu tử lạ mặt sáng nay mà muốn đến nhắc nhở cho nàng biết ai mới thực sự là “trượng phu” của nàng.
Nhưng khi đến nơi, gã mới tá hỏa phát hiện ra tại khu vực nghỉ ngơi của Mị tông hoàn toàn không có lấy một bóng người. Chạy vạy hỏi han một hồi, cũng vì những người còn lại ở nơi đây đều là đệ tử của những thế lực siêu cường khác, cái danh vị tiểu tướng quân của gã trong mắt người ta chả là cái nghĩa lý gì, nên cũng mất một hồi lâu nịnh nọt, cùng với sự nhục nhã nhất mà gã tin chắc đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra gã phải trải qua – lót tay cho một nữ đệ tử còn thua gã hẳn cả một cái đại cấp bậc, Lôi Nghĩa mới biết được rằng Mị Nhi cùng các sư muội của nàng thay vì trở lại khách sạn, toàn bộ đã đi tới Lăng gia Hải Nộ thương hội làm khách.
Trái với sự toan tính sâu xa của các thế lực, đầu óc của Lôi Nghĩa đơn giản hơn rất là nhiều. Việc Mị Nhi dẫn chúng đệ tử Mị tông đến Hải Nộ thương hội trong mắt gã chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là để nàng ta có cơ hội tìm gặp tên tiểu tử lạ mặt kia.
Sẽ không ai có thể tưởng tượng ra được, Đấu khí cùng sát khí của Lôi Nghĩa bộc phát ra “khủng bố” đến nhường nào.
Trong thời khắc ấy, gã thực sự muốn quay về mà điều động hết toàn bộ binh sĩ trong doanh trại, tiến đến san bằng cái thương hội ngu xuẩn không biết chữ chết viết thế nào kia, nhưng rồi lại “trầm ổn” nhớ ra điều mà phụ thân gã cùng Mị tông tông chủ ước định từ sớm, rằng gã phải có biểu hiện thật tốt tại nơi đó, mới được chính thức công khai quan hệ với Mị Nhi, bằng không, cho dù có phải trở mặt với cả đế quốc, Mị tông cũng quyết không gả nàng vào Lôi gia…
Lôi Nghĩa đến nay vẫn có vài phần không hiểu, Mị Nhi dù là thân truyền đệ tử của Mị tông thật, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ nhân mà thôi. Hiện tại trong đầu gã chỉ có một lý giải duy nhất, đó là Mị tông đang làm bộ cao giá với Lôi gia.
‘Tiện nhân! Đợi đến khi bước chân vào Lôi gia, ta xem ngươi cao giá được đến bao giờ!’ Thầm mắng chửi trong lòng, đồng thời mường tượng ra viễn cảnh bản thân được mặc sức hành hạ Mị Nhi, khóe miệng của Lôi Nghĩa không khỏi nhếch lên một nụ cười dâm tà lợt lạt.
Trong khi đầu óc của Lôi Nghĩa còn đang đắm chìm trong những thứ dơ bẩn, thì bỗng nhiên từ đâu, một thứ mùi hương thơm nồng nàn, như thể ức vạn đóa mân côi trên khắp phiến thiên địa này cùng nhau tụ hội, bao trùm lên cả một vùng không gian rộng lớn, khiến cho ngay cả những binh sĩ vốn đã quen với máu huyết tanh tưởi trên sa trường cũng phải ngây mặt ra, nói gì đến đám nam nhân tầm thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt trong thành.
Như thứ đan hương của loại đan dược trân quý nhất, khiến con người ta mê man như lạc vào cõi cửu thiên tiên cảnh, lại như tỉnh táo để mà chậm rãi hưởng thụ từng ngụm hương thơm thanh sảng tiêu hồn.
Tại thời điểm chúng nam nhân vây chung quanh Hải Nộ thương hội như dại hết cả ra, cánh cổng lớn của tổng bộ thương hội cũng từ từ được mở. Từ phía sau cánh cổng, từng tốp thiếu nữ y phục phấn hồng ưu nhã bước ra. Dung nhan xinh đẹp kiều mị, dáng cười như mai lan rạng rỡ, như những vầng dương nhỏ xua tan đi cái lạnh lẽo ảm đạm của buổi sáng Hải Nộ thành. Từng người, từng người một, mỗi lần gót sen chạm đất là một lần thứ hương thơm thần bí mê hoặc kia lại càng thêm nồng đậm, càng say lòng người.
“Ủa? Lôi tướng quân hôm nay cũng hạ cố đến đón chúng tiểu nữ sao?”
Từ giữa rừng hoa muôn màu muôn vẻ, rạng rỡ vạn phần này, một tiếng nói trong trẻo, có phần khách khí vang lên, nhưng, bất kể ai thông minh đều nghe ra được chút lãnh ý trong lời chào hỏi này.
Gương mặt của Lôi tướng quân lúc này đang dại ra, vẻ dâm đãng không còn chút che giấu hiển lộ rõ rệt trên từng mảng da mặt đen thui của gã, bỗng nhiên vì thanh âm vừa rồi mà bừng tỉnh trở lại, còn đang muốn làm ra bộ đường hoàng nghiêm túc tới đón tiếp chúng nữ đệ tử Mị tông trở về tiếp tục buổi chiêu sinh, lại phát hiện ra ánh mắt như có như không của chúng nữ, mới giật mình nhận ra bản thân mồm miệng nhớt dãi đã không kiềm lại được mà chảy lênh láng, ướt cả một vùng.
“Ha ha…” Lau nhanh đi nhớt dãi, Lôi Nghĩa nở một nụ cười lấp liếm, cũng theo lễ mà tiến lại gần thỉnh an chúng nữ đệ tử một câu, lại thấy bản thân mình tiến lên một bước, các nàng cũng lùi về sau một nhịp, không khỏi cảm thấy tức tối, nhưng vẫn cố nặn ra vẻ ôn hòa mà nói,”Các vị sư tỷ muội ai nấy đều hoa nhường nguyệt thẹn, như phượng trong cõi người, là vưu vật của trời đất này, Lôi Nghĩa lại chỉ là phàm phu tục tử, đương nhiên không thể kháng cự lại mà làm ra chút thất thố, mong mọi người đừng trách!”
Nữ nhân trời sinh yêu thích được nghe những lời ngợi khen bản thân đến từ người khác, nhưng đối diện với lời khen ngợi của Lôi Nghĩa, chúng nữ lại chẳng một ai có cảm giác gì, một vài người trong lòng thậm chí còn sinh ra cảm giác càng thêm coi thường kẻ trước mặt này.
Tổng đàn của Mị tông không cách xa Kinh Đô của Hải Sa đế quốc là bao, chúng nữ cũng thường xuyên theo chân trưởng lão trong tông ra vào thành lịch lãm, dĩ nhiên biết rõ Lôi Nghĩa là ai, và cũng chẳng lạ gì nhân phẩm của gã, nên cũng chỉ ngọt nhạt cảm ơn một tiếng gọi là, rồi ai nấy cũng quay sang tíu tít trò chuyện với nhau, không bận tâm tới sự xuất hiện của gã nữa.
Đối với thái độ của chúng nữ, Lôi Nghĩa cũng chẳng thèm bận tâm. Bằng vào kinh nghiệm chinh chiến qua vô số thanh lâu, nếm trải qua vô số nữ tử của mình, gã tự tin mà khẳng định rằng đối với những thứ kiêu ngạo không biết mình biết người như đám nữ tử Mị tông này, chỉ có “thượng”, ra sức mà “thượng”… thì bọn chúng mới sáng mắt ra được, rằng bản thân mình trong lòng bàn tay nam nhân nhỏ bé đến nhường nào.
‘Chờ khi ta dạy dỗ xong Đại sư tỷ của các ngươi, thì từng người trong các ngươi cũng chẳng ai thoát được!’ Đối với tràng cảnh tương lai thần tiên như vậy, Lôi Nghĩa không khỏi tự cảm thấy tự hào mà cười thầm.
“Lôi tướng quân…” Trong khi đầu óc của Lôi Nghĩa vẫn không ngừng sản sinh ra những ý nghĩ dơ bẩn, thì một thanh âm nhẹ dịu, có vài phần mệt mỏi, nhưng lại không mang theo một chút tình cảm nào vang lên,”Thế này là sao?”
Tại khoảnh khắc Mị Nhi xuất hiện, bầu không khí nơi đây bỗng nhiên trở nên yên ắng đến lạ thường. Toàn thể chúng nhân có mặt nơi đây, tất cả dường như đều chìm vào trong một màn kinh diễm.
Một thân váy áo đỏ rực màu hỏa diễm, bó sát lấy thân thể mảnh mai, cao ráo mà đầy đặn, mềm mại tựa sóng nước, uyển chuyển như mị xà. Từng đường nét trên cơ thể nàng đều tỏa ra một loại mị lực, thoang thoảng qua chút hương sắc dâm đãng lẳng lơ, lại lắng đọng một khí chất cao quý hoa lệ.
Mái tóc như mây, dung nhan như họa, tựa một đóa Huyết mân côi rạng rỡ dưới ánh bình minh ảm đạm, nhẹ nhàng mà mãnh liệt, nở rộ giữa một hoa viên tiên cảnh, mà ở đó, tất cả những đóa hoa đang đua nhau khoe sắc đều phai nhạt trước mặt nàng.
“Lôi tướng quân?”
Mị Nhi cau mày hỏi, nhìn bộ dạng của Lôi Nghĩa lúc này đây càng ngày càng mất thể diện của danh vị tướng quân, nào biết rằng lúc này đây, đầu óc vốn đã ngắn ngủn của gã lại đang càng trở nên trống rỗng, chỉ biết ngây dại, há hốc miệng ra mà đứng nhìn, cứ như thể đây mới là lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng vậy.
Nhưng, khi không còn để ý đến gã, nàng mới nhận ra không chỉ có riêng một mình Lôi Nghĩa, mà toàn bộ những nam nhân xuất hiện trong tầm mắt của nàng, bất kể là binh sĩ dưới trướng Lôi Nghĩa hay người dân trong Hải Nộ thành, ai nấy cũng đều đang làm ra một bộ dáng tương tự.
Nếu để so sánh, Mị Nhi có khí chất tinh minh sắc sảo tuyệt đối không thua gì Lăng Tuyết, nóng bỏng kiều mị không kém gì Hỏa Loan, tính cách lại là một màu hoàn toàn đối lập với sự ôn nhu mặn mà đến say đậm lòng người của Như Mộng… Nhưng, khi không có sự xuất hiện của ba người kia tại đây, nàng dĩ nhiên chính là vưu vật cực phẩm nhất trong mắt nam nhân Hải Nộ thành giây phút này rồi.
Đối với mấy loại biểu tình thất thố, cùng với những ánh mắt nhìn chòng chọc thân thể trên dưới của nàng mà như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống thế này, Mị Nhi cũng bình thản tiếp nhận mà không còn cảm giác khó chịu như lần đầu trông thấy nữa, vì dù sao cũng chỉ là nhìn mà thôi, căn bản đâu có thể làm ảnh hưởng gì đến nàng.
“Lôi tướng quân đã muốn ở lại tưới cây đến như vậy, chúng tiểu nữ cũng không tiện quấy rầy nữa!”
Thanh âm nhẹ nhàng, gót sen khẽ động, Mị Nhi vô thanh vô tức lướt ngang qua Lôi Nghĩa cùng đám binh sĩ, để rồi xuất hiện trong tầm mắt của chúng nam nhân Hải Nộ thành.
Thu lại nét mệt mỏi trong ánh mắt, đôi mắt sâu như ám nguyệt tinh linh trong truyền thuyết, sáng như bảo thạch tuyệt mỹ của thế gian, phát ra sóng mắt lấp lánh, ẩn chứa phong tình vạn chủng, tựa như trong mắt nàng giờ đây là cả một mùa xuân dào dạt, khiến chúng nam nhân như được đắm mình trong gió xuân.
Trên dung nhan tuyệt mỹ khẽ hiện lên một mảnh trăng non, không chút tỳ vết, chúm chím đỏ mọng như Huyết mân côi, trong suốt mềm mại như dòng Vị thủy…
Một nụ cười rung động lòng người.
‘Nàng ấy… đang cười với ta…’
Bầu không im lặng, chẳng ai bảo ai, nhưng trong đầu nam nhân nào chiêm ngưỡng được nụ cười ấy cũng đều ngây ngốc có chung một ý nghĩ như vậy.
Chẳng biết đã trải qua độ ngây ngốc này trong bao lâu, chỉ biết là đến khi người có định lực nhất trong số chúng nam nhân đầu tiên thoát ra khỏi cơn mê man đến mụ mị này, chúng nữ đệ tử Mị tông đã rời đi không biết từ bao giờ rồi, thứ lưu lại chỉ còn là một mùi u hương thoang thoảng, quyến luyến không rời, như bằng chứng của việc các nàng đã từng xuất hiện tại nơi đây vậy.
Ánh mặt trời cũng đã thoát khỏi sự ngăn cản của ngọn Đại Hỏa Sơn, mạnh mẽ mà đổ tràn lên Hải Nộ thành.
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
“CỨI GỪ!!!!”
Chẳng để tâm nước miếng đang văng tùm lum vào mặt gã binh sĩ kia, Lôi Nghĩa điên tiết mà quát lớn. Vốn dĩ gã đang đắm chìm trong mộng cảnh hai bên ôm trái ấp phải lấy Luyện Nghê Thường và Đường Mị Nhi, ngày qua ngày cùng với đám nữ tử Mị tông mặc sức truy hoan… lại tự dưng bị cắt đứt bởi một binh tốt chẳng hiểu chuyện từ đâu tiến tới, sao không khỏi tức giận cho được.
“Tướng quân, Đường tiểu thư đã sớm rời đi rồi!” Tên binh sĩ bẩm báo, ngay bản thân nét mặt của gã cũng biểu hiện lên ít nhiều nuối tiếc.
“À ừ…” Mắt thấy Mị Nhi cùng chúng nữ đệ tử Mị tông đã không còn ở lại nơi đây, ánh mắt Lôi Nghĩa cũng thoáng qua một vẻ tiếc nuối, rồi từ từ lại biến thành vui sướng, đến cuối cùng lại lớn tiếng cười ha hả.
Vưu vật mê người như vậy, lại là vật xác định nằm trong tay gã, bảo sao gã không đắc ý cho được.
“Lui binh!” Lôi Nghĩa âm trầm cười, mắt lóe qua một tia sáng lạnh, lớn tiếng quát.
Rồi, cước bộ cũng dừng lại một nhịp, gã liếc ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cánh cổng lớn của Hải Nộ thương hội, như tưởng tượng ra gương mặt của tiểu tử đáng chết kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm trầm đầy nham hiểm.