Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 64: Chuyện của Đường Mị Nhi
“Hôn phu?” Lăng Tuyết không giấu nổi ngạc nhiên mà thốt lên.
“Ừ!” Đường Mị Nhi đã gật đầu không biết bao nhiêu lần, thanh âm vẫn nặng trĩu, bất chợt, một tia sáng nhàn nhạt lóe qua đôi mắt đẹp của nàng, có chút gượng gạo cười nói,”Cũng không hẳn, chỉ là hôn phu trên giấy, nhưng…”
“Đừng nói nữa!” Lăng Tuyết nhẹ nhàng nhích lại gần Đường Mị Nhi hơn, để cho đầu nàng ta tạm gác lên vai nàng, dịu dàng nói,”Ta hiểu mà!”
Hôn nhân, với một cơ số người, đó là niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao, bởi vì khi đó, hai con người riêng biệt, trải qua một thời gian quen biết, rồi yêu đương, thấu hiểu và chấp nhận cho hoàn cảnh của nhau, đã đồng tâm nguyện ý đến với nhau, đi cùng nhau, bảo vệ nhau… cho đến đoạn cuối cùng của cuộc đời họ…
Nhưng… với một cơ số người khác, hôn nhân không thể diễn ra trọn vẹn như vậy.
Ngoài tình yêu ra, hôn nhân giữa hai con người còn có thể được diễn ra dưới rất nhiều hình thức khác: Gán thân trả nợ, hoành đao đoạt ái, bắt cóc cưỡng gian… vô vàn cách thức ghê tởm để cưỡng ép một người, đa phần là nữ tử, phải thuộc về người kia… mà trong đó, cách thức có thể được xem là nhẹ nhàng nhất, cũng được rất nhiều người áp dụng, được biết dưới một cái tên vô cùng nho nhã văn hoa – Hôn ước!
Quay lại hơn năm mươi năm về trước, biên cương phía bắc xảy ra chiến sự. Đường Thúc Ngu, khi ấy là Đại tướng quân đương triều, cùng phó tướng Lôi Kình được Hải Sa bệ hạ giao trọng trách khởi binh dẹp loạn.
Hải Sa đế quốc năm ấy đại thắng, Đại tướng quân Đường Thúc Ngu am tường binh pháp, điều binh như thần, lợi dụng địa hình hiểm trở mà dùng mười vạn quân tinh nhuệ cùng hai mươi vạn quân địa phương, đánh đuổi hơn trăm vạn liên quân ba đế quốc phương bắc ra khỏi biên cương; một mình đơn đả độc đấu bốn Đấu Vương cường giả của ba đế quốc kia, giết chết ba tên, một tên trọng thương mà trốn thoát, danh tiếng trong quân lên cao đến tột đỉnh.
Nhưng, còn chưa kịp hồi kinh, một sự việc đã xảy ra. Phó tướng Lôi Kình vì tham quân công, tự ý rời khỏi vị trí mà truy đuổi tàn quân, dẫn đến việc rơi vào bẫy của kẻ địch, chẳng những bị sát hại, mà thân xác còn bị xẻ ra làm tám mảnh.
Ba đế quốc phía bắc kia đều biết đến sự lợi hại của Đường Thúc Ngu, lại biết rõ con người của Hải Sa bệ hạ, liền nghĩ ra một kế ly gián rất đơn thuần: Lén lút chuyển thi thể không nguyên vẹn của Lôi Kình về Kinh Đô Hải Sa đế quốc, phao tin Đại tướng quân Đường Thúc Ngu có tư tâm, thông đồng diễn kịch với liên quân ba nước, bị Phó tướng Lôi Kình phát hiện liền giết người diệt khẩu…
Hải Sa bệ hạ vốn đã sống trong muôn vàn nỗi bất an, tin thắng trận vừa về đến còn chưa kịp vui mừng thì tin đồn này đã truyền tới tai, ban đầu còn có chút không tin tưởng, sau lại thấy Đường Thúc Ngu thắng trận đã lâu vẫn chưa hồi kinh liền lập tức sinh ra nghi ngờ, trong ba ngày soạn mười bảy đạo chiếu thư triệu Đường Thúc Ngu về kinh.
Khi Đường Thúc Ngu trở về kinh, gia quyến thân thuộc đều đã bị tống vào đại lao, lập tức lên triều nói rõ trắng đen với Hải Sa bệ hạ. Dù sau đó cũng không tìm ra được bằng chứng chứng minh Đường Thúc Ngu giết Lôi Kình, cũng như ông ta có ý đồ tạo phản, nhưng tâm lý nghi ngờ trong lòng Hải Sa bệ hạ đã lấn át tất cả. Tuy không thể giết Đường Thúc Ngu vì vị thế của ông ta trong quân quá lớn, làm vậy sẽ chỉ khiến dao động quân tâm, nhưng cũng phế đi quân công cùng tước vị, đày về địa vực phía nam, lệnh cho chín đời sau này không được quay trở lại kinh, bằng không tru di cửu tộc.
Hai nhà Đường Lôi trước đó vốn qua lại vô cùng thân thiết, giữa hai huynh đệ Đường Thúc Ngu và Lôi Kình còn định ra hôn ước đời sau, định rằng Đường Lôi hai nhà sau này nhất định phải trở thành thông gia… vì cái chết của Lôi Kình, lại được Hải Sa bệ hạ cho thế tập chức vị tướng quân của Lôi Kình mà Lôi gia không kể lý lẽ tình thân bao năm, lập tức trở mặt… Hôn ước Đường Lôi hai nhà cũng từ đó mà trôi vào dĩ vãng.
Đường gia gia quyến dắt díu nhau đi về phía nam. Ban đầu muốn định cư ở Hải Nộ thành, nhưng thế lực trong thành đã vô cùng thâm căn cố đế, không thể chen vào, mới đành phải lui tới Phí Sa thành hỗn loạn mà sinh cơ lập nghiệp, mở tiệm buôn bán sủng thú, dần dần hình thành nền móng đầu tiên của Nô lệ tràng sau này.
Nhưng ba mươi năm sau, Đường gia đột nhiên lại sinh ra một Đường Mị Nhi!
Đường Mị Nhi khi sinh ra, mẫu thân không may vì khó sinh mà mất, bản thân lại vô cùng nhỏ bé suy yếu, những tưởng không thể nào sống được.
Nhưng, có một điều kỳ lạ đã xảy ra, tại thời điểm nàng cất lên tiếng khóc đầu tiên, từ bên trong Vụ hải sâm lâm, muôn vạn Hồ điệp Ma thú bay ra, ngợp một góc trời Phí Sa thành, trước ánh mắt kinh hãi của vô số tộc nhân cùng Đường Dần mà bao phủ lấy nàng, mớm cho nàng ăn từng giọt dịch thể kỳ lạ…
Chỉ trong chớp mắt, Đường Mị Nhi như thoát thai hoán cốt, từ một hài nhi sinh cơ suy yếu trở nên sung túc tràn trề…
Suốt ba năm trời, Mị Nhi được nuôi dưỡng bởi bầy Hồ điệp ấy.
Dị tượng trong thiên địa là vô cùng vô tận, với mỗi một phương lại mang theo ý nghĩa khác nhau, vừa hay, dị tượng xảy ra trên người Đường Mị Nhi, chẳng hiểu bằng cách nào lại đến được tai tông chủ Mị tông Luyện Nghê Thường.
Luyện Nghê Thường lập tức chạy đến Phí Sa thành, tìm ngay ra Mị Nhi, lúc này mới ba tuổi, đang chơi đùa cùng một con Tứ giai Phong Hồ Điệp, và nhận ngay ra đứa nhỏ này thực sự sở hữu thứ tưởng như chỉ còn được biết đến trong truyền thuyết – Mị Cốt.
Có thể nói là Mị Nhi, ngay từ khi ba tuổi, đã được tông chủ Mị tông đích thân nhận làm đệ tử thân truyền.
Chỉ là, người sở hữu Mị Cốt thiên sinh có chút đặc biệt, trước khi tựu thành Đấu Giả, ngoài mật hoa mà Hồ điệp Ma thú mang tới thì không được ăn vào thứ gì khác, cũng không được dùng bất kỳ phương cách nào để gia tăng nhanh thực lực, vì nếu để ngoại vật đi vào cơ thể sẽ làm ô nhiễm Mị Cốt, phá hủy hoàn toàn căn cơ… Mà thiên phú tu luyện của nàng vốn không cao, thành ra miễn cưỡng kiên trì đến năm mười tám tuổi mới trở thành Đấu Giả.
Kể từ đó, danh tiếng Đường Mị Nhi, đệ tử thân truyền của tông chủ Mị tông mới chính thức được mọi người biết đến.
Trong vòng ba năm, từ Nhất tinh Đấu Giả đột phá lên Ngũ tinh Đấu Linh, trở thành một trong những nhân vật nổi bật nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi của Hải Sa đế quốc, cũng như Nam Hải đại lục.
Danh tiếng vang xa, nhưng đồng thời cũng kéo những thứ dây mơ rễ má từ vài chục năm trước lại gần.
Cách đây vài tháng, chẳng hiểu tình nghĩa xưa nhớ lại hay địa vị mới lôi về, Đại tướng quân đương triều Lôi Chấn, mang theo con trai thứ hai Lôi Nghĩa, đích thân “hạ cố”đến Đường gia Nô lệ tràng tại Phí Sa thành, nhận lại thúc thúc, kể lể tình nghĩa xưa, rồi mang ra hôn ước từ năm nào, đến Đường Thúc Ngu tuổi già hồ đồ cũng không còn nhớ nữa.
Đương nhiên, không chỉ Mị Nhi, mà Đường Dần cũng kịch liệt phản đối. Chẳng nói đến thái độ của Lôi gia năm xưa, thì nàng hiện nay cũng là đệ tử yêu của Luyện Nghê Thường, tương lai hoàn toàn có thể kế nhiệm chức vị tông chủ Mị tông, còn Lôi Nghĩa chỉ là một kẻ hữu dũng vô mưu, tham tài háo sắc. Gần ba mươi tuổi, đan dược ăn như rau cải mới mò mẫm lên được Nhất tinh Đấu Linh, dựa vào thế của cha mình mà bon chen lên được chức tướng quân hữu danh vô thực… nói trắng ra, gã là một kẻ phế vật đúng nghĩa.
Nhưng… sự đời đâu phải chỉ phản đối là được như ý mình…
Nàng và Lôi Nghĩa như đôi đũa lệch, như hồ điệp và sâu róm, như phượng hoàng và quạ đen… so sánh thế nào cũng hợp, nhưng dù sao thì cha hắn cũng là Đại tướng quân đương triều, và dù nàng có là đệ tử yêu của Luyện Nghê Thường đi chăng nữa, thân phận thực vẫn chỉ là con gái của một thương nhân.
Chưa nói đến, Lôi Nghĩa từ khi thấy được dung nhan của nàng, tinh trùng đã dồn hết lên não mà đòi lấy nàng cho bằng được, đời nào chịu từ bỏ. Đường Dần là thương nhân, lại là thương nhân của cái nghề mà ai cũng ghét bỏ, có quyền thế gì mà mạnh mẽ đến Lôi gia từ hôn, có mặt mũi gì mà bắt Lôi Đại tướng quân phải giải trừ hôn ước, khi con người ta muốn lấy Mị Nhi về đã là “chiếu cố” lắm rồi? Còn mang Mị tông ra mà làm sức ép, Lôi gia cũng không ngán! Hoàng thất Hải Sa chỉ nể mặt chứ không sợ Mị tông, Lôi Chấn lại là Đại tướng quân, chẳng lẽ không phải mặt mũi của triều đình…
Nói cách khác, đối với cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống này, Đường Mị Nhi không biết nên làm thế nào để từ bỏ.
“Lăng Tuyết, cô biết không?” Sau một hồi im lặng rất lâu, Mị Nhi ngồi thẳng người dậy, nở nụ cười thật rạng rỡ mà ánh mắt lại như muốn khóc than, hướng Lăng Tuyết nói nhỏ,”Ngay lúc này đây, ta cảm thấy cực kỳ hận cô, cũng cực kỳ hâm mộ cô!”