Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 6: Hư vô thôn viêm
“Đại trưởng lão gia gia cho gọi con ạ?”
“ Vào đi!”
Từ bên trong vọng ra tiếng gọi trầm trầm của Đại trưởng lão.
“…”
“Thạch nhi, con vào được rồi!”
“Đại trưởng lão gia gia! Con không mở được cửa!”
“…”
Lúc này, cánh cửa đá mới từ từ mở ra để Thiên Khiển bước vào, nó thấy bên trong thạch điện có không ít người đang ngồi trên cao, trong đó ngoài người ngồi ở chính giữa chắc chắn là Đại trưởng lão gia gia theo như lời dặn hồi nãy của Vệ binh ca ca, còn lại Thiên Khiển chẳng biết ai hết.
Khi Thiên Khiển vừa tiến vào thạch điện, ánh mắt của hầu hết trưởng lão đều tập trung vào nó, ngoại trừ Nhị trưởng lão vẫn còn đang cố nén cười vì hoạt cảnh vừa rồi.
“Bái kiến các… gia gia!” Thiên Khiển ngập ngừng. Trước giờ nó chỉ tiếp xúc chủ yếu với một gia gia, chứ giờ trong này có nhiều gia gia đến thế này, nó không rõ phải nói thế nào…
“Ha ha, tốt!” Thấy bộ dáng của Thiên Khiển, Nhị trưởng lão cười nói, đôi mắt lộ rõ vẻ thưởng thức,”Mặt mũi sáng sủa, ấn đường cao đầy, lông mày thanh tú, hai mắt trong sáng chân thuần… Tốt, rất tốt! Chẳng có điểm gì giống đại ca cả!”
Những trưởng lão xung quanh cũng nghiền ngẫm chốc lát, rồi cũng âm thầm đồng ý với Nhị Trưởng lão…
“Gia gia ngồi cạnh Đại trưởng lão gia gia…” Thiên Khiển khó hiểu nói,”Gia gia vừa nói cái gì tốt? Tại sao không giống đại ca lại là tốt? Con quen rất nhiều đại ca a! Có đại ca nào giống con đâu?”
“Ha ha!” Một số trưởng lão cũng bắt đầu cười thành tiếng. Đứa nhỏ này… thật sự rất đáng yêu a!
“Không phải đại ca của con, là đại ca của ta!” Nhị trưởng lão cố nén cười, giải thích với Thiên Khiển,”Hắn…” Nhưng rồi, nhắc đến con người kia, Nhị trưởng lão cũng thu lại ý cười, thay vào đó là một vẻ gì đó hoài niệm,”…không giống hắn là tốt… rất tốt… Cuộc đời của hắn, đến cuối cùng cũng chẳng có gì tốt!”
“…” Thiên Khiển ngơ ngác một lúc, cũng chẳng có ý hỏi lại.
Nó thấy các gia gia khác cũng trầm mặc dần, rồi cả thạch điện lại quay về với vẻ u tĩnh vốn dĩ, có chút cảm ngộ rằng các gia gia đều giống nhau, đều rất khó hiểu.
“Được rồi!” Đại trưởng lão thấy không còn ai muốn nói gì thêm, lúc này mới chậm rãi nói,”Thiên Khiển, con biết gia gia gọi con đến vì lý do gì không?”
“Dạ, không!” Thiên Khiển lắc lắc đầu.
“Gia gia nghe nói gần đây Tiểu Thao gửi con vào học tập trong Thư điện, phải không?”
“Đại trưởng lão gia gia, Tiểu Thao là ai?”
“Gia gia con gửi con vào Thư điện, phải không?”
“Dạ!” Thiên Khiển mờ mịt đáp, không hiểu gia gia và Tiểu Thao thì có liên quan gì tới nhau?
“Vậy các con đã tìm hiểu được gì chưa?”
“Gia gia con rời đi hơn hai tháng trước rồi Đại trưởng lão gia gia!” Thiên Khiển nói,”Còn mình con…”
“Ý ta hỏi, là hai người các con cơ!” Đại trưởng lão chậm rãi nói tiếp.
“Hai?”
“Con, và U tỷ tỷ trong cơ thể con!” Đại trưởng lão gật gật đầu.
“…”
Thiên Khiển nghe vậy liền giật mình cái thót, nhìn vẻ hiền từ trên khuôn mặt Đại trưởng lão, khoé miệng không khỏi run run, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, cơ thể bất giác lùi lại một chút.
“Đừng sợ, ta không có ý gì với U tỷ tỷ của con!” Đại trưởng lão vẫn từ tốn nói,”Chỉ là muốn nàng ấy ra đây trò chuyện một chút. Được không, Thạch nhi?”
“Đại trưởng lão gia gia…”
“Lão muốn gì?”
Giọng nói êm ái vang vọng khắp thạch điện u tĩnh. Thân thể của Thiên Khiển ngay tức khắc chìm trong một tầng sương hắc ám. Tầng sương dần dần dày lên, rồi ngưng tụ thành hình dạng một nữ tử che chắn phía trước Thiên Khiển.
Dẫu rằng không ai có thể nhìn thấy rõ dung nhan nàng, cơ thể nàng… nhưng kẻ ngốc cũng cảm nhận được đó là một mỹ nhân họa quốc. Làn suối tóc sương khói tùy ý buông dài, dẫu không có gió vẫn khẽ lay động, dập dờn trong không khí, ôm lấy một bờ vai, một vòng eo lả lướt đến hút hồn.
Nàng, chìm trong hắc ám, chẳng những không hòa tan, mà lại như thể hắc ám được sinh ra để làm tấm hoàng bào cho riêng nàng. Chúng nhảy múa theo từng cử động nhẹ, nhu thuận theo sự sai khiến của nàng, phảng phất ý vị như nàng là chúa tể…
“Quả nhiên là ngươi!” Đại trưởng lão nói khẽ, có chút thất thần thoáng qua đôi mắt nhuộm màu xám bạc. Lão không thể tin được, tâm cảnh như sơn như thạch cả ngàn năm nay của lão, chỉ vì sự xuất hiện mơ hồ của nàng mà bốc lên một cỗ hỏa diễm…
“Lão biết ta?” Nàng hỏi, một mặt dần khuếch tán hắc ám ra xung quanh, cảnh giác với bất cứ ai có ý định làm hành động nào tổn thương đến Thiên Khiển.
“Ta không biết!” Thở dài một ngụm, Đại trưởng lão áp chế cỗ hỏa diễm trong lòng xuống, tỏ ra bình thản nói.
“Là sao?”
“Ta không biết ngươi!” Đại trưởng lão nói tiếp,”Nhưng ta biết ngươi là cái gì!”
“Nói rõ hơn đi!” Thạch U vô vị nói. Ngoại trừ Thiên Khiển ra, nàng không muốn phí thời gian với người khác, kể cả kẻ đó có thể có thông tin làm sáng tỏ thân thế của nàng.
“Thế nào nhỉ?” Đại trưởng lão khẽ đưa tay vuốt bộ râu dài trắng xám của mình, nét mặt tỏ ra trầm ngâm,“Ngươi đến với phiến thiên địa này, hình như dưới cái tên là Hư vô thôn viêm!”