Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 51: Mỡ dâng miệng mèo
Trong phòng, Thiên Khiển ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, tập trung tinh thần mường tượng lại từng cảm nhận của bản thân trong suốt quãng thời gian bị giam cầm bên trong thế giới hắc ám.
Bát Kỳ Đại Xà lão nhân đã từng nói, rằng không gian hắc ám của hắn còn thiếu rất nhiều thứ, rằng muốn thực chất nó phải dựa vào trí tưởng tượng của hắn… Nhưng quả thực, bằng vào những trải nghiệm ít ỏi của mình, Thiên Khiển vẫn không thể xác định được không gian hắc ám của hắn cần những thứ gì… không, chính xác hơn, Thiên Khiển nghĩ rằng hắn biết mình cần những thứ gì, chỉ là, hắn vẫn chưa tìm ra cách để có được nó mà thôi!
Ví dụ như, hắn muốn không gian hắc ám của mình có thể khiến cho địch nhân sợ hãi, thậm chí muốn chúng trở nên tuyệt vọng… nhưng bằng cách nào để có thể được như vậy, hắn vẫn còn chưa nghĩ ra.
Hầu như là, những gì hắn cảm nhận được trong thế giới hắc ám của Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, hắn đều muốn không gian hắc ám của mình có thể có được, nhưng, có vẻ như đó là một giấc mộng quá tham lam vào lúc này.
Hơn nữa, con đường hắc ám mà hắn đang đi lúc này đây là tương đối khó khăn. Theo như hắn thấy, thì hiện giờ thứ không gian hắc ám mà hắn có thể tạo ra, nó gần như là một thứ hoàn toàn không có tác dụng gì nhiều. Ngoại trừ việc làm cho địch nhân tạm thời mất đi tầm nhìn cũng như các giác quan khác ra, nó không hề có chút tính chất công kích hay giam cầm nào đáng kể cả.
Có lần, vì chưa tìm ra lối đi cho con đường hắc ám hiện tại, hắn đã nghĩ hay là mình nên chuyển sang con đường công kích linh hồn giống như Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, lại ngẩn ngơ một hồi mới nhận ra bản thân mình một chút kiến giải về cái gọi là linh hồn còn không có, thành ra ý tưởng vừa mới nảy sinh đã nhanh chóng bị đem đi xếp xó.
Nhưng, Thiên Khiển hiểu được, chuyện gì cũng phải từ từ, Bát Kỳ Đại Xà lão nhân có được trình độ như vậy cũng không phải trong ngày một ngày hai. Hơn nữa, lão đã nói với hắn, rằng hắn có thiên phú ở con đường này, nên chẳng có lý do gì mà Thiên Khiển lại vì một chút khó khăn mơ hồ này mà phải từ bỏ cả.
“Có lẽ, ta phải nhờ vả vào mi một thời gian rồi!”
Thở dài một ngụm, bỏ qua một bên những phiền muộn về con đường hắc ám, ngón tay Thiên Khiển khẽ búng một cái, một đóa hỏa diễm xinh đẹp hiện ra, trôi nổi quấn quýt trong lòng bàn tay hắn, tỏa ra một ôn độ dìu dịu, lan tỏa sự ấm áp đi khắp cả gian phòng.
Nhìn đóa hỏa diễm xinh đẹp quấn quýt lấy mình, lo lắng trong lòng Thiên Khiển cũng dịu đi không ít. Theo những gì hắn biết được, không ít chủ nhân của Dị hỏa, dù không được Dị hỏa chấp thuận vẫn cố cường bạo áp chế chúng dung hợp vào cơ thể, đến khi suy yếu liền lập tức bị chúng cắn ngược trở ra, không những mạng táng thân vong, đến linh hồn cũng bị Dị hỏa thiêu đốt sạch sẽ, vĩnh bất luân hồi…
Thiên Khiển đương nhiên cũng chẳng mong muốn có ngày mình bị như vậy, nên coi như là lần gặp mặt đầu tiên không tốt đẹp cho lắm, nhưng từ nay về sau sẽ đối xử với nó tốt hơn, chắc là sẽ không sao đâu.
Nhắc đến lửa, hắn lại nhớ tới thái độ của kẻ gọi là Lưu Dật Vân kia, cặp mày khẽ nhíu lại. Một kẻ như vậy, hắn bình thường cũng chẳng mấy quan tâm, nhưng nghĩ kỹ thì sự việc lần này có lẽ không tốt lành cho lắm. Thiên Khiển cũng biết Lưu Dật Vân là một Luyện dược sư, và theo như cái phong cách hành sự ngang ngạnh tùy ý của đám người đó, không nghi ngờ gì hành động lần này của hắn chính là triệt để coi thường sự tôn nghiêm của bọn chúng.
Một kẻ tiểu nhân như Lưu Dật Vân, hắn tin chắc bất luận thế nào gã cũng không thể nhẫn nhịn mà cho qua được.
Cộc cộc!
Trong lòng Thiên Khiển vừa manh nha lên một ý nghĩ ác liệt, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên… thanh âm nhẹ nhàng, có chút rụt rè của Như Mộng cũng truyền đến sau đó:
“Công tử… người dậy chưa?”
“Mộng nhi…” Thiên Khiển có chút ngạc nhiên, không nghĩ được nữ nhân nhút nhát này lại lần nữa chủ động tìm hắn, tạm thời gạt bỏ đi suy nghĩ kia, nhẹ giọng đáp,”Muội vào đi!”
Cửa phòng được đẩy ra, ánh nắng của buổi sớm mai theo khe cửa mà tràn vào, như muốn thực hiện công việc muôn thuở của mình là xua tan đi cái lạnh lẽo của màn đêm, lại vô cùng thất vọng khi nhận ra trong căn phòng lúc này đây còn ấm áp, rực rỡ gấp nhiều lần nó nữa.
Như Mộng rụt rè tiến vào phòng, chưa được vài bước lại giật mình đứng khựng lại, thân thể bất giác nhanh chóng lùi ra phía sau, khi nàng nhận ra trên tay Thiên Khiển lúc này đây có một đóa hỏa diễm nhỏ, màu sắc tương tự như ngọn hỏa diễm đã bao trùm lấy nàng trong cái ngày điên cuồng ấy.
Thiên Khiển nhìn theo hành động của nàng, lúc đầu cũng lấy làm lạ, lại nhận ra ánh mắt có chút sợ hãi khi nhìn vào Hỏa Sơn Thạch Diễm trong tay hắn, liền lập tức cảm thấy buồn cười.
Bị một lần như vậy, đã trở thành chim sợ cành cong rồi sao!
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ khẽ nắm tay lại, để cho Hỏa Sơn Thạch Diễm một lần nữa chìm vào trong nội thể.
“Có việc gì sao?”
Thiên Khiển hỏi, dù đoán chắc là cũng sẽ chẳng có gì to tát. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì người đầu tiên chạy đến đây tìm hắn sẽ là Hỏa Loan hoặc Lăng Tuyết, chứ không phải là nữ nhân chờ cả ngày mới nói hết được một câu này.
“Không có… chỉ là…”
Như Mộng ngập ngừng, nhìn đóa hỏa diễm biến mất, biết được suy nghĩ của nàng không giấu được hắn, có chút xấu hổ cúi mặt xuống, sắc hồng dịu dàng hiện lên hai bên gò má…
Thiên Khiển giật mình, có chút ngẩn người ra nhìn nàng, mấy lời bông đùa định nói bỗng dưng trôi sạch.
Nàng vẫn vậy, vẫn y như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, một vẻ đẹp dịu dàng thanh tao được bao bọc trong một tầng bạch y bình dị… Chỉ là, ngay lúc này đây, vẻ đẹp đó đã thiếu đi một phần tiều tụy tang thương, lại thay vào một nét thẹn thùng xấu hổ, đẹp đến say lòng người.
Thấy Thiên Khiển im lặng một hồi lâu, Như Mộng có chút tò mò lén ngước lên nhìn, lại bắt gặp ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn nàng, hai má hồng lại càng đỏ hơn, mấy lời muốn nói với hắn cũng thành ra quên sạch.
“Ừm!” Thiên Khiển ho nhẹ một tiếng, cảm thấy không khí lúc này có chút không tự nhiên cho lắm, liền chủ động hỏi chuyện,”Thứ ta đưa cho muội hôm qua, muội đã dùng rồi chứ?”
Thân thể mềm mại của Như Mộng chợt cứng lại, khuôn mặt lại khẽ cúi xuống, trầm ngâm một lúc mới đưa tay lên, lấy từ trong đai áo ra một chiếc bình ngọc nhỏ, mạnh dạn hơn một chút tiến đến trước mặt Thiên Khiển, nhỏ giọng nói:
“Thứ trân quý như vậy… ta…”
Thiên Khiển thấy Như Mộng muốn trả lại bình ngọc cho hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, lại nhìn vào bộ dáng ấp úng như không biết nên nói làm sao để hắn không giận nàng, chút xíu khó chịu thoáng qua ấy dường như tan biến trong khoảnh khắc.
Nữ nhân này, thực sự rất đáng yêu mà!
“Ta đã nói thế nào nhỉ?”
Như Mộng nghe ra một chút oán trách trong lời nói của hắn, đang muốn giải thích, lại giật mình thấy thân ảnh đang ngồi trên giường bỗng nhiên biến mất, sau lưng nàng lại vang lên tiếng khóa cửa phòng, thầm cảm thấy có chút không ổn, muốn quay đầu bỏ chạy thoát thân, chỉ là, ý định chưa thực hiện được, thân thể mềm mại đã bị bế bổng lên, nằm trọn trong hai cánh tay ấm áp.
Cúi xuống nhìn vào đôi mắt sợ hãi run rẩy của Như Mộng, Thiên Khiển cũng không có ý định nhượng bộ, còn cố tình trưng ra điệu cười hắc hắc đầy tà ý. Nhanh tay đoạt lấy bình ngọc trong tay nàng, đổ ra một viên đan dược xanh biếc như phỉ thúy, tỏa ra đan hương thơm nồng, rồi, bất chấp sự phản kháng yếu ớt của Như Mộng, hắn đưa tay tách hai bờ môi đỏ mọng ra, nhét viên đan dược đó vào trong miệng nàng.
“Nữ nhân của ta… phải biết tự yêu thương bản thân mình!”
Viên đan dược vừa vào miệng, lập tức hóa thành một đạo quang mang nhu hòa, tỏa ra lục sắc quang mang nhàn nhạt, mang theo dược lực nồng đậm lại ôn nhu, chậm rãi lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể Như Mộng.
Cảm nhận được năng lượng tràn đầy trong cơ thể, lại nhìn vào gương mặt có chút ác liệt, song rõ ràng là giả bộ của Thiên Khiển, trong lòng Như Mộng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp ngọt ngào, lại cũng vô cùng xấu hổ, dung nhan tựa thiên tiên bất giác đỏ bừng lên như say rượu.
Thiên Khiển lại ngây người ra, có chút khó thở ngắm nhìn khuôn mặt kiều mị gần trong gang tấc, rồi, có chút không kiềm chế được, mạnh mẽ hôn xuống một cái.
“Lần nữa nhé!”
“Không…”
Hải Nộ thương hội, Lăng gia hậu viện, trong một căn phòng ấm áp, xuân ý lại dạt dào.