Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 45: Hòa chung làm một


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 45: Hòa chung làm một

Hải Nộ thành, mới vài canh giờ trước phố xá vẫn còn nhộn nhịp buôn bán, tấp nập người qua lại, cũng không có ít kẻ rảnh rỗi hoặc tò mò đến vây xung quanh khu vực tổng bộ Hải Nộ thương hội, tâm trạng háo hức chờ mong được tận mắt chứng kiến thảm cảnh của Lăng gia khi bị năm nhà vây công.
Nhưng, sự kì vọng về một trò vui, trong chớp mắt đã trở thành ác mộng.
Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc một cách chóng vánh, khi khuyển mã của năm nhà dễ dàng đập tan sự kháng cự yếu ớt của thương hội mà tràn vào bên trong tổng bộ, thì đập vào mắt những kẻ đang hồ hởi vây xem kia, một cảnh tượng thảm khốc đột nhiên xảy ra, không biết được bắt nguồn từ đâu, song đủ để khiến cho bọn chúng lưu lại một ám ảnh cả đời, không cách nào xóa nhòa đi được.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, vài ngàn cỗ sát khí bạo phát, tắm trong huyết tinh đỏ thẫm tanh nồng, đao thương sắc lẹm chớp nhá, không ngừng cười vang bài ca dục vọng phát tài… trong nháy mắt liền trở thành vài ngàn ngọn đuốc sống, quằn quại lăn lộn trong ngọn lửa nóng mà đến những kẻ đứng đằng xa cũng thấy bỏng rát, kêu gào thảm thiết như bị lăng trì dưới mười tám tầng Minh Hỏa.
Chẳng ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước cảnh tượng thảm thiết này, không kẻ nào có thể giữ được bình tĩnh, mang theo một cơn rét lạnh suốt dọc sống lưng mà gào cha thét mẹ, ba chân bốn cẳng bỏ chạy tán loạn, tuyệt không dám quay đầu lại nhìn.
Nhưng, như vậy cũng chưa phải là kết thúc. Chưa đầy một canh giờ sau, bầu trời phía tây nam thành vốn dĩ đang trong xanh, bỗng chốc bị nhuộm bằng một màu lửa đỏ.
Tổng bộ của Huyết Lang và Hải Ưng hai dong binh đoàn bị nhấn chìm trong biển lửa, nhân mã của hai bên cũng không thoát ra được mà toàn bộ bị thiêu sống bên trong.
Không bao lâu sau, phía nam thành, bầu trời phía trên tổng bộ của Thiên Mã dong binh đoàn cũng trở nên đỏ rực.

Trong các trà quán, tửu lâu, thậm chí là ngay tại các hàng quán thông thường dần truyền tai nhau một tin tức, được cho là từ những kẻ đã tận mắt chứng kiến thảm cảnh của ba dong binh đoàn, rằng trước khi bị diệt, phía trên bầu trời tổng bộ có sự xuất hiện của ba thân ảnh nữ nhân, có nguồn tin còn khẳng định chắc chắn một trong ba người là đại phu nhân của Lăng hội trưởng, Vương Thu Nguyệt.
Tin tức nhanh chóng lan rộng ra, không ít kẻ theo đó mà kết hợp với cả thảm cảnh xảy ra trước tổng bộ Hải Nộ thương hội ngày hôm nay, từ đó rút ra một lời kết luận khủng khiếp rằng: Phía sau Hải Nộ thương hội có một siêu cấp thế lực chống lưng, và hành động ngu xuẩn của năm nhà ngày hôm nay đã chọc giận đến thế lực đó!
Siêu cấp thế lực, không phải ai trong Hải Nộ thành cũng đã từng được nghe qua cụm từ này, nhưng hẳn ai cũng đã từng mong ước được gia nhập những đại thế lực có Đấu Vương tọa trấn trong Hải Nộ thành, vậy mà nay, những đại thế lực đó nhanh chóng bị quét sạch trong không đến một canh giờ, thì chắc chắn cụm từ này từ nay trở về sau, không ai là không biết.
Trong lúc kết luận này như mây đen theo gió phủ kín Hải Nộ thành, Vương phủ Vương thị gia tộc phía đông cũng đã bị lửa thiêu rụi, chỉ có điều, tộc nhân Vương gia lại không bị tận diệt như ba dong binh đoàn kia, vẫn còn vài thân ảnh trẻ tuổi theo hướng tây bắc, phương hướng đặt tổng bộ Hải Nộ thương hội mà đi tới.
Đến lúc này thì không một ai trong thành còn nghi ngờ việc Lăng gia có quan hệ với siêu cấp thế lực kia nữa, vì dù sao thì ai cũng biết Vương Thu Nguyệt là người của Vương gia. Dù Vương gia đã chọc giận siêu cấp thế lực kia, song ắt hẳn cũng cho nàng ta một chút mặt mũi mà lưu cho Vương gia một mạch hương hỏa. Vả lại, siêu cấp thế lực khủng bố như vậy, đám hậu nhân này cũng chẳng có tính uy hiếp chút nào.
Đào gia phía tây thì không được như vậy. Dù là thế lực bị giải quyết cuối cùng, song số lượng người được tha chết lại không được nhiều như Vương gia, vỏn vẹn chỉ có bốn người được đưa tới Hải Nộ thương hội. Ngoại trừ Lăng lão gia bị Vương Mãng đánh thành phế nhân, cũng chỉ còn Đào lão gia và Đào lão phu nhân, cùng với thiên tài trăm năm có một của Đào gia, Đào tiểu thư Đào Liên Hoa, mười bốn tuổi thành tựu Bát tinh Đấu Sư, nếu đem so sánh với Lăng Tuyết thì thiên phú của tiểu la lỵ này còn cao hơn nàng một chút.
Nhưng đồng thời, tại thời điểm biển lửa nhấn chìm Đào phủ, thì sâu bên trong Hải Nộ thương hội, nơi ở của tộc nhân Lăng gia truyền ra một tiếng nổ lớn. Một thứ hỏa diễm khủng bố, còn kinh khủng hơn cả thứ lửa đã nuốt trọn năm đại thế lực mạnh mẽ bùng lên, khiến không ít dân chúng trong thành hoài nghi không lẽ Lăng gia thực sự ngu xuẩn, vừa mới thoát chết đã lại đi trêu chọc cường giả thần bí của siêu cấp thế lực, khiến hắn nộ hỏa mà thiêu rụi Hải Nộ thương hội?

Song, sự hoài nghi này cũng chẳng kéo dài bao lâu, khi mọi người nhanh chóng nhận ra dù thứ hỏa diễm kia thực sự khủng bố, song lại không có khuynh hướng cháy lây lan sang các nơi khác trong thương hội, chỉ vẻn vẹn bùng lên ở một góc nhỏ. Chỉ có điều, ba động tỏa ra từ nó mạnh mẽ nhưng thanh thuần đến mức khiến những võ giả Hỏa hệ trong thành, dù trong lòng tràn ngập sợ hãi vẫn liều mạng tiến lại khu vực xung quanh, dựa vào áp lực tỏa ra từ nó mà bổ tu cho Đấu khí của bản thân mình. Trong lòng của không ít kẻ thầm hâm mộ không thôi vị cao nhân cường giả nào có thể triệu hoán ra loại hỏa diễm cường mãnh đến vậy, có kẻ còn hồ nghi đây chính là thứ được gọi là Dị hỏa trong truyền thuyết.
Chỉ là, chẳng kẻ nào có thể biết được, rằng bên trong ngọn lửa cuồng bạo đang bao phủ lấy hậu viện Lăng gia, có một màn xuân sắc lặng yên trình diễn.
Lăng Tuyết toàn thân không một mảnh vải, thoát lực mà nằm ngủ say trên thảm cỏ, hai tuyết phong theo từng nhịp thở vẫn còn chút gấp gáp mà lay động không ngừng, da thịt trắng trong như ngọc nay phiếm màu ửng hồng, điểm xuyết những ấn ký đỏ chót như kết tinh của sự yêu thương, xinh đẹp không sao tả xiết.
Mái tóc đen dài thơm mềm mại kinh qua một trận đại chiến mà xõa tung ra, như tô điểm thêm cho dung nhan kiều mị một vẻ câu hồn vô thanh vô tức. Vài giọt lệ ẩn ước bên đôi hàng mi, hòa chung những giọt mồ hôi còn rịn lại trên khuôn mặt, mỹ lệ vô ngần. Đôi môi đỏ mọng chúm chím, trong cơn mơ khẽ hướng lên một nụ cười như hạnh phúc, như toại nguyện.
Trải qua lần đầu tiên, nàng lúc này như trái dưa non mới bổ, lưu lại phía sau một đóa hoa đào đỏ tươi trên thảm cỏ, bước một bước dài trở thành một nữ nhân chân chính.
Nhưng, cảnh xuân vẫn chưa dừng lại tại đây…

Trận chiến đầu tiên của Lăng Tuyết có lẽ đã kết thúc, thì trận chiến của Như Mộng cũng chỉ vừa mới bắt đầu…
Mắt Thiên Khiển ánh lên quang mang nóng bỏng, nhìn xuống thân thể trần trụi của người trong lòng, dục hỏa chưa tắt lại mạnh mẽ bùng lên, nuốt xuống một ngụm nước bọt mà đưa miệng mình áp lên đôi môi hồng có chút nhợt nhạt của Như Mộng.
Trái tim của Như Mộng khẽ run rẩy, cảm giác được hơi thở ấm nóng tràn lên bờ môi lạnh của nàng, chiếc miệng nhỏ đã nhanh chóng bị người thanh niên này chiếm lĩnh. Đầu lưỡi của hắn như linh xà, mạnh mẽ tách hai hàm răng của nàng ra, rồi có một thứ gì đó nóng bỏng từ miệng hắn tràn vào trong nàng, thông qua cổ ngọc, chậm rãi lan ra toàn cơ thể…
Sau một hồi lâu, đôi môi hai người tách ra, đôi mắt Như Mộng như mê đi, hơi thở như lan có chút gấp gáp, thực sự đã động tình.
“Ta… là… Tuyết… mẹ…”
Như Mộng run run nói, cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng còn chút tỉnh táo để nhận ra cái cảm giác nóng bỏng mê loạn đến mức không thể chịu đựng được này là gì.
Nàng đâu còn lạ gì với đám dâm trùng xuân dược! Kẻ cầm thú kia đã không ít lần dùng nó lên nàng… Chỉ là, cho dù kẻ cầm thú kia điên cuồng chà đạp nàng, cho dù xuân dược có thể sai khiến thân thể của nàng nhất mực thuận theo, nhưng lý trí của nàng vẫn hoàn toàn giữ được tỉnh táo.
Nhưng… cảm giác nóng bỏng lần này, thực sự vượt xa rất nhiều so với những lần trước đó… Sâu thẳm trong linh hồn nàng như đắm chìm trong muôn vàn dòng suối nóng, theo từng động tác thân mật của hắn mà run lên, miệng ngọc không khỏi phát ra những thanh âm run rẩy nhè nhẹ…

Thiên Khiển nuốt thêm một ngụm nước miếng, nhãn thần đỏ rực như lang sói rà khắp một lượt thân hình hoàn mĩ ấy. Dù cơ thể nàng có chút gầy yếu, nhưng hai tòa thiên nhiên trắng muốt như thiên sơn tuyết phủ, bụng nhỏ eo thon, hoa viên dày mịn như nhung, hết thảy đều mê người.
Thiên Khiển chầm chậm vươn hai tay ra, đặt lên đôi tuyết sơn mềm mại ấy, dùng lực khẽ nắm.
Thanh âm run rẩy ấy lại lần nữa vang lên, kinh động nhân tâm…
Thiên Khiển hơi thở có phần nặng nề, như không kiềm chế được nữa mà gầm lên, kéo Như Mộng đang thở hổn hển vào lòng, đôi tay như dã thú không biết xấu hổ không nơi nào là không chạm tới, rồi dừng lại nơi cánh cổng bí ẩn bên trong hoa viên.
Hai thân thể, sát lại với nhau gần hơn nữa…
Vị “siêu cấp cường giả” trong tưởng tượng của người khác quấn lấy đại tiểu thư của Đào gia, cùng nhau thực hiện hành vi rất đỗi con người.
Như Mộng sớm đã không còn thuần khiết, tưởng chừng như đã chịu đựng đủ sự tủi nhục của nhân gian, bỗng cảm thấy toàn thân như bị xé rách, đau đớn đến cùng cực mà hét lên, nước mắt không kìm chế được mà chảy ra.
Giữa hai người, giờ đã không còn gì ngăn cách nữa, trong giây phút này, hòa chung làm một.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.