Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 4: Thiên Mộ


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 4: Thiên Mộ

“Truyền tin của đại ca khi đó chỉ vẻn vẹn vài chữ: Thiên Mộ khai, Tiêu Huyền tán, Đà Xá ngọc tụ, Hạo kiếp hàng lâm…”
“Đại ca của chúng ta có tu luyện một bộ công pháp cực đoan, thiêu đốt sinh mệnh lực để đoán trước một phần thiên cơ đến tận trăm năm sau, nên chúng ta vô cùng tin tưởng những gì hắn viết. Nhưng trải qua nhiều lần Thiên Mộ mở ra, tộc trưởng và chúng ta đều vô cùng lưu ý, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra thêm điều gì lạ…”
“Song chúng ta vẫn tin chắc rằng nguyên nhân của hạo kiếp này chỉ phát sinh từ một trong Bát tộc… Chuyện của Tiêu Huyền năm đó, Hồn tộc là kẻ đầu xỏ, nhưng hiện tại mộ phần của hắn được đặt trong Thiên Mộ của Cổ tộc… Các tộc còn lại, trừ Tiêu tộc biến mất từ lâu ra, cũng đều phải để mắt tới…”
“Đến mười năm trước, khi Sinh mệnh đăng của đại ca tắt, không lâu sau Thiên Khiển xuất hiện, mang trong mình một chút khí tức của hắn, chúng ta cuối cùng cũng đã sáng tỏ thêm vài điều…”
“Gia gia!”
“Ah… Sao vậy, Thiên Khiển?” Thạch Thao nói, tạm gác lại suy nghĩ về những gì lão được nghe tối qua. Thoáng nhìn qua Thiên Khiển, lúc này đang quay ngang ngửa tìm kiếm gì đó, lại như không có vẻ hào hứng cho lắm
“Nơi này thật tẻ nhạt!” Thiên Khiển chán nản nói, ngước đầu lên nhìn Thạch Thao,”Con tưởng gia gia nói vào thành là Thạch thành ngoài kia…”
Nói một hồi, lại hơi hếch mắt lên chút xíu, ra bộ dáng nhìn Tiểu Bạch đang duỗi tứ chi, nằm bẹp trên đầu mình…

”Cả Tiểu Bạch cũng thấy chán này gia gia!”
“Tiểu tử, không phải ai cũng có thể bước chân được vào Thạch Đế sơn mạch này đâu!” Lão nóng nảy nói, trong lòng thầm mắng không ngớt tên tiểu tử vô tri này.
Thạch đế sơn mạch là trung tâm của Thạch giới, là nơi gần như tập trung toàn bộ cao tầng của Thạch tộc, chỉ trừ có Trưởng lão điện. Nơi đây cũng chính là địa phương tích tụ năng lượng thiên địa nồng đậm bậc nhất Thạch giới, là nơi để người ta tĩnh tu a! Sự u tĩnh của nơi này rất hợp với tâm tư của lão a.
Vậy mà cái tên tiểu tử này, thật sự là trong đầu chỉ có ham vui…
“Chiều ngươi một lần a!” Thở dài một ngụm, cũng minh bạch việc một đứa nhóc mười tuổi ham chơi là lẽ dĩ nhiên. Tóm lấy Thiên Khiển, lão nhẹ nhàng lăng không, bay thẳng đến Thạch thành phía rìa ngoài Thạch Đế sơn mạch
Thạch thành, gọi là thành, song để miêu tả chính xác thì nó là cả một quần thể kiến trúc đồ sộ đan xen lẫn nhau, là nơi sinh sống chủ yếu của tộc nhân Thạch tộc.
Về lối kiến trúc, các công trình trong Thạch thành mô phỏng tương tự kiến trúc trong Thạch Đế sơn mạch và Trưởng lão điện, song về quy mô Thạch thành lại lớn hơn rất nhiều, khuôn viên trải rộng đến cả trăm dặm vuông. Trong Thạch thành không diễn ra sự trao đổi mua bán như các phân thành của Hậu đại tộc nhân, vì tài nguyên tu luyện đều được Thạch tộc chu cấp đầy đủ đến thừa thãi.

Điểm đặc biệt của Thạch thành chính xác nằm ở số lượng các lôi đài thách đấu, là nơi các hậu nhân xuất sắc tự do khiêu chiến với nhau, hơn xa số lượng lôi đài ở các phân thành, mà đặc sắc nhất phải kể đến Đại quảng trường nằm ở trung tâm Thạch thành – còn được biết đến với cái tên Đại hý trường.
Sự xuất hiện của Đại hý trường còn lâu đời hơn cả Thạch thành. Nơi đây vốn là Vạn thú Mộ của Thạch Thiên Đế, chôn cất xương hàng vạn dị thú bị Người cắn nuốt huyết nhục. Trải qua hàng vạn năm, tử khí lẫn oán khí nơi đây trở nên vô cùng nồng đậm, là chất kích thích cực tốt cho sự bạo phát sức mạnh điên cuồng của các tộc nhân Thạch tộc. Thậm chí, những tộc nhân xuất sắc nhất còn được Tộc trưởng và các Trưởng lão ban thưởng dị thú hài cốt, một phần là hấp thu tinh hoa trong đó, phần còn lại là dùng chúng để chế tác vũ khí, thực lực đại tăng…
Nhìn về Đại hý trường với ánh mắt hoài niệm, bản thân Thạch Thao trước kia cũng ở tại nơi đây, liên tiếp mười trận khiêu chiến vượt cấp, tỏa hào quang chói sáng trước hàng vạn tộc nhân, được Tộc trưởng ban cho hài cốt của Bát giai Viễn cổ Long Hạt. Sau khi hấp thu hết tinh hoa liền nhảy vọt từ Nhị tinh Đấu tôn lên đến Ngũ tinh đỉnh a, đáng tiếc… sau này vẫn thiếu một bước…
Xung quanh Đại hý trường là sự canh gác của từng tốp Thạch vệ binh áo giáp nâu vàng đứng trang nghiêm. Ánh mắt họ sắc bén như hùng ưng, không ngừng quét qua bốn phía chung quanh. Mà khi bọn họ nhìn thấy Thạch Thao bay qua thì ánh mắt có chút biến đổi, song không có cử động gì khác. Dù sao lão cũng là Phó quân của Thạch vệ quân a…
Cả Đại hý trường mấy mươi vạn chỗ ngồi, thoáng chốc đã gần như chẳng thấy còn một khoảng trống nào…
Không quản đến ánh mắt kinh ngạc của Thiên Khiển, Thạch Thao trực tiếp bay đến tầng cao nhất của Đại hý trường, vốn là nơi quan chiến của Tộc trưởng và Trưởng lão đoàn, song dạo này mấy lão gia hỏa đó tập trung bế quan nên nơi này mặc nhiên thành của riêng lão a, dù sao thân phận lão vẫn hơn các trưởng lão bình thường trong Thạch tộc một bậc, tiện tay lẳng Thiên Khiển xuống một chỗ ngồi gần đó
“Gia gia!” Thiên Khiển há hốc mồm, có chút hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên nó được chiêm ngưỡng một cảnh tượng hoành tráng đến bậc này. Lần đầu tiên tim nó đập còn nhanh và mạnh hơn lúc bị sét đánh.
“Nhìn ngươi kìa, tiểu tử!” Thạch Thao nói, nhìn vẻ hào hứng thái quá của Thiên Khiển, khóe miệng hơi hiện một chút tiếu ý nhẹ,”Còn ra thể thống gì nữa”
“Thực sự khủng bố a!” Thiên Khiển nói, nhìn lượng người khổng lồ, lại cảm nhận được sức nóng vô hình tỏa ra từ phía dưới đó, nó không thể bình tĩnh được,”Mi cũng vậy phải không, Tiểu Bạch?”
“Grug…” Tiểu Bạch mới là ma thú nhất giai, không có linh trí để hiểu tường tận những gì Thiên Khiển nói, song thấy ánh mắt hào hứng của chủ nhân, lại nhìn xuống đám chấm đen lúc nhúc mà nó cũng chẳng rõ là cái gì, lười biếng rên một tiếng đáp lại.
“Hôm nay là ngày kết thúc Tộc tuyển…” Thạch Thao chậm rãi nói, không chờ Thiên Khiển đặt câu hỏi,”Chọn ra hai người xuất sắc nhất đi Thiên Mộ!”
“Gia gia! Thiên Mộ là cái gì?”
“Ah, Thiên Mộ là một mảnh không gian cực kỳ huyền diệu!” Thạch Thao giải thích,”Bên trong đó tồn tại một dạng năng lượng, được gọi là Năng lượng thể, vốn là ấn ký năng lượng của rất nhiều cường giả viễn cổ đã vẫn lạc. Ngươi có thể hiểu đại khái chúng nó tương đương với đan dược cao giai chân chính, hơn nữa còn có thể phục dụng không ngừng để tăng tiến thực lực!”
“Vậy con có thể vào đó được không gia gia?”
“Như gia gia nói cho ngươi nghe thì rất nhẹ nhàng, song thực tế lại vô cùng hung hiểm. Những Năng lượng thể đó còn biết đánh ngược lại, Đấu Tôn ngũ, lục tinh vào đó, không quá năm phần lành lặn trở ra. Năm đó gia gia ngươi vào đó chỉ là Ngũ tinh đỉnh phong, cũng trải qua một phen sống chết trong đó mà lên được Thất tinh a.”

“Vậy giờ gia gia mạnh đến thế nào rồi?” Thiên Khiển bĩu môi, cũng chẳng hào hứng tí nào với cái sự tích hào hùng ngày xưa của Thạch Thao.
U tỷ tỷ nói gia gia yếu hơn tỷ tỷ, mà tỷ tỷ chẳng bao giờ khoe khoang chiến tích của mình a. So về độ trầm ổn thì gia gia thua xa tỷ tỷ!
“Coi… coi như chạm được vào Thánh giai!” Thạch Thao nói, có chút đỏ mặt, song thoáng chốc đã trở lại vẻ nhàn nhạt vốn có,”Mà, Thiên… Thạch nhi!”
“Dạ?”
“Cuối tháng này, gia gia sẽ phải đi xa một thời gian… đến nơi gia gia mới kể cho con nghe đấy!” Thạch Thao nói, lập tức nhìn ra vẻ lạc lõng thoáng qua trong mắt Thiên Khiển, không khỏi đau lòng,”Chuyện trắc thí…”
“U tỷ tỷ nói, con không thể nằm trong vòng tay của gia gia mãi được!” Thiên Khiển nói, cố gắng tỏ ra kiên cường, dù hai hốc mắt đã đỏ lựng,”Coi như Thạch nhi có không thể ở lại nơi này… Coi như lúc gia gia về không có nhìn thấy Thạch nhi… thì gia gia cũng đừng buồn! Ngày Thạch nhi trở lại, Thạch nhi sẽ khiến cho gia gia tự hào!”
“Uh… Uhm…” Thạch Thao hơi mỉm cười, trong mắt tràn đầy nhu hòa, đưa tay bế Thiên Khiển lên, nói,”Song không được lâu quá… Thế này đi, hai mươi năm sau, gia gia chờ con ở tại chỗ này!”
“Vâng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.