Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 23: Khách tới thăm nhà
“Hống!”
Một tiếng gầm trầm khốc từ trong lớp bụi khói cuồn cuộn vang lên. Một thân thể đồ sộ, toàn thân trên dưới một màu hỏa diễm, chi chít những vằn đỏ đậm nhạt như những vệt lửa cháy rừng rực, mang theo một sức nóng khủng khiếp… từ trong lớp bụi khói đó lao ra…
Đồng tử trong mắt Lăng Tuyết co lại, vội vã vận Đấu khí vào hai chân, toàn lực lướt về một phía, thoát khỏi hỏa trảo của con thú, làm nó mất đà, trượt dài về phía trước thêm vài thước.
Cát bụi, một lần nữa lại mù mịt không trung.
Mãnh thú sau cú vồ hụt lại lần nữa định thần trở lại, giương đôi mắt đen về phía Lăng Tuyết, lúc này đang chĩa mũi kiếm lam sắc lao về phía nó. Hàm răng bạnh ra, để lộ ra khoang miệng máu cùng những chiếc răng sắc đến ghê người. Bộ lông rậm rạp cửa nó bỗng chốc dựng lên, vũ động như bùng cháy trong hỏa diễm.
“Hống!”
Một lần nữa, đầu mãnh thú như được bao bọc trong hỏa diễm đó lại phẫn nộ gầm lên, hỏa trảo sắc nhọn tát vào thân kiếm, dư lực đánh bật Lăng Tuyết về phía sau mấy bước.
Tay cầm kiếm của Lăng Tuyết tê rần, da dẻ bỏng rát, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc lại. Loài Hỏa diệm thú này, riêng thân thể đã cao gấp hai lần nàng, dài cũng phải gấp đôi như vậy, chưa kể cái đuôi to khỏe thườn thượt như hỏa tiên bỏng cháy, quật nhẹ xuống mặt đất cũng để lại một vệt đen dài. Tứ chi cường tráng, vuốt sắc nanh nhọn, mỗi lần hỏa trảo vồ tới, không cần biết có trúng hay không, song chỉ nhìn vào mấy đường rãnh sâu hoắm lưu lại trên nền đất đá nham thạch cũng biết nếu để chúng chạm vào sẽ có kết cục thảm khốc thế nào…
Hỏa diệm thú không có để cho Lăng Tuyết có thời gian mường tượng lâu, đã lập tức lao về phía nàng, hết vung hỏa trảo tới quật hỏa vỹ, tấn công như vũ bão.
‘Không phải con trưởng thành!’ Lăng Tuyết thoáng nghĩ, liên tục tiến thoái, tránh giao phong trực diện với Hỏa diệm thú, lam sắc năng lượng vận chuyển, tích tụ vào hai lòng bàn tay.
Từ những đặc trưng bên ngoài, đặc biệt là cái đuôi lửa dài thượt, nàng nhận ra đây một con Liệt Hỏa Sô Ngô. Loài này thường hay bị nhầm lẫn với Liệt Hỏa Hổ, song không cường mãnh như Liệt Hỏa Hổ, nhưng tốc độ lại vượt trội hơn một bậc. Nhưng, sau nhiều lần dễ dàng né tránh, Lăng Tuyết kết luận con Liệt Hỏa Sô Ngô này vẫn chưa trưởng thành, thực lực chắc cũng chỉ cỡ Tam giai trung cấp…
Nhưng, dù là hổ hay sô ngô thì cũng đều chạm đến cực hạn của Lục tinh Đại Đấu Sư như Lăng Tuyết có thể kháng cự, chỉ là…
“Hải tiếu!”
Sau một hồi tránh né và quan sát, Lăng Tuyết lợi dụng sơ hở khi Liệt Hỏa Sô Ngô có chút chậm lại sau khi vồ hụt, nàng quát nhẹ, trong lòng bàn tay lam sắc năng lượng mạnh mẽ tuôn ra, ngưng tụ thành một khối nước, nương theo thủ ấn mà hóa thành một cơn sóng nhỏ tràn về phía Liệt Hỏa Sô Ngô, nhấn chìm nó trong đó.
“Gràoooo…”
Liệt Hỏa Sô Ngô thấy con mồi vốn chỉ né tránh nên có chút lơi là phòng bị, bất ngờ bị nhấn chìm trong nước, gầm lên một tiếng điên cuồng bất lực.
Sức mạnh của Hỏa diệm thú tăng dần theo hỏa năng tích lũy trong cơ thể, đồng thời hỏa năng cũng gắn liền với sự sống cũng như sức mạnh của chúng. Việc bị nhấn chìm trong nước, đối với các loại thú khác là một dạng hưởng thụ, còn đối với Hỏa diệm thú thì thực sự là một cực hình, khi hỏa năng theo đó mà giảm rất mạnh.
Dù cơn sóng mà Lăng Tuyết tạo ra là tương đối nhỏ yếu, vì nơi đây không có gì gọi là ‘địa lợi’ đối với người sử dụng đấu kỹ Thủy hệ như nàng, nhưng để đối phó với một Tam giai ma thú linh tính còn chưa rõ ràng, chỉ chừng đó là đủ.
Cơn sóng tản đi, phân tán nước lan ra một vùng rộng, gặp phải nền đất nham thạch nóng bỏng liền bốc hơi nghi ngút, tưởng như nơi đây là Vụ hải sâm lâm chứ không phải Đại hỏa sơn hậu vậy.
“Grào…”
Từ trong làn hơi nước dày đặc, Lăng Tuyết loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Liệt Hỏa Sô Ngô hiện ra. Lớp lông như hỏa diễm bốc cháy của nó hiện giờ bết dính vào thân, bốc khói xì xèo, cũng không còn màu sắc đỏ rực như vốn có nữa. Song đôi mắt đen đúa của nó nhìn Lăng Tuyết càng như căm thù hơn, càng phô trương răng nanh móng vuốt ra hết cỡ.
“Gràoooo…”
“Bỉ ngạn!”
Lăng Tuyết không muốn dây dưa lâu nữa, sức lực Lục tinh Đại Đấu Sư của nàng chỉ có hạn. Bàn tay trắng nõn quơ nhẹ, lam sắc năng lượng trút cả vào trường kiếm.
Môi đỏ mọng khẽ mấp máy, từ mũi kiếm lam sắc năng lượng tuôn ra như thác đổ, ngưng tụ thành một đóa hoa lam sắc xinh đẹp đến yêu dị diễm lệ, chỉ lớn chừng hai bàn tay để mở, chậm rãi xoay tròn.
Như không để tâm đến thế công cuồng bạo của Liệt Hỏa Sô Ngô, dưới sự khống chế của Lăng Tuyết, đóa hoa nương theo mũi kiếm mà rơi xuống nền đất nham thạch, tan biến vào trong đó như chưa từng tồn tại.
Liệt Hỏa Sô Ngô ban đầu nhìn thấy đóa hoa lam sắc xinh đẹp yêu dị đó, thế công có chút chùng xuống. Bị một lần tấn công như vậy, nó đã bắt đầu cảnh giác hơn với thứ lam sắc năng lượng đó. Chỉ là, khi đóa hoa kia tan biến vào nền đất, vẻ hung bạo trong mắt nó lại bùng phát dữ dội, triệt để lao vào muốn xé nát con mồi trước mặt ra làm vạn mảnh.
“Bỉ ngạn…” Lăng Tuyết nhìn Liệt Hỏa Sô Ngô triệt để điên cuồng lao vào nàng mà không còn phòng bị, môi đỏ khẽ hiện một nụ cười…
”Khai!”
Mặt đất khẽ rung động, rồi vô số những cột nước phá đất mà vươn thẳng lên trời, lấy nơi Lăng Tuyết đứng làm trung tâm mà tỏa ra bốn phương tám hướng, rồi từ những cột nước đó, khai hoa tán diệp như một đóa hoa thực sự, bao trùm kín cả một vùng…
“Grrr…”
Liệt Hỏa Sô Ngô, không những bị nguyên một cột nước đâm xuyên, còn bị vô số hoa lá nở rộ từ đó mà xé nát thân thể, chỉ kịp rên rỉ một tiếng trầm trầm, rồi chính thức tắt thở.
Lăng Tuyết không vội vã giải khai đóa hoa, vẫn kiên nhẫn đợi một lúc, sợ Liệt Hỏa Sô Ngô giả bộ thu liễm hơi thở để thoát khốn. Đến khi thực sự cảm thấy ổn, mới cho đóa hoa tan đi.
Vẫn biết, ma thú không có cái âm hiểm của loài người, trước khi tựu thành linh trí không thể nào có chuyện kia phát sinh, nhưng vì hoàn cảnh mà nàng thực sự đã bị căn bệnh đa nghi này ăn sâu vào xương tủy rồi.
Leo lên cái xác to bự đang tràn máu huyết nhớp nháp của Liệt Hỏa Sô Ngô, Lăng Tuyết cẩn thận dùng mũi kiếm lách qua từng bộ vị, rồi đưa tay vận chuyển hấp lực hút từ trong cơ thể nó ra một viên tròn đỏ màu huyết dụ, mang theo năng lượng hỏa diễm nồng đậm đến mức tay nàng khi chạm vào cũng có chút bỏng rát.
“Lại không có ma hạch!” Dù vẻ hưng phấn ngập tràn trong đáy mắt, song Lăng Tuyết vẫn thở dài một tiếng khi không tìm thấy ma hạch của Liệt Hỏa Sô Ngô.
Con buôn a, luôn luôn không thấy đủ!
“Lăng cô nương, trở về đi!”
Thanh âm của Thiên Khiển vang lên trong đầu Lăng Tuyết, khiến nàng tỉnh khỏi sự tiếc nuối nho nhỏ kia.
“Uhm”
Lăng Tuyết vui vẻ đáp, cũng không muốn ngửi thấy cái mùi huyết tinh này nữa. Lấy từ trong túi trữ vật của mình ra hai viên Nhị phẩm đan dược Hồi khí đan, Lăng Tuyết trực tiếp nuốt vào. Khi cảm giác năng lượng trong cơ thể sung túc trở lại, nàng lập tức động thân, lướt như bay về phía ngọn núi nơi nàng và Thiên Khiển đang cư trú tạm thời.
Chỉ một lát sau, thân ảnh phiêu phiêu như tiên nữ, mị hoặc tựa yêu tinh của nàng đã hiện ra trên đoạn nhai.
“Thạch công tử!”
“Lăng cô nương vất vả rồi!” Thiên Khiển nhìn thấy Lăng Tuyết xuất hiện, cười nhàn nhạt nói.
“Rèn luyện thôi mà!” Lăng Tuyết cũng bình thản đáp lại, không có vẻ gì là oán trách hắn bỏ mặc nàng quần ẩu với con Liệt Hỏa Sô Ngô kia mà đứng an tĩnh nơi đây.
Ban nãy, chỉ một thoáng chốc thôi, nàng nhìn dáng hắn trầm mặc, hai tay chắp sau lưng, dõi mắt về Đại hỏa sơn phía xa kia, mái tóc đen dài hơi vũ động theo làn gió nóng, như nghĩ ngợi, như toan tính, lại có vẻ như hắn đang quan sát xung quanh để bảo vệ n…
Hai má đào khẽ ửng, nàng đang nghĩ cái quái gì vậy cơ chứ!
“Con Hỏa diệm thú đó…” Thiên Khiển khẽ cất tiếng hỏi.
“Thực sự có Hỏa diệm châu!” Lăng Tuyết gật đầu công nhận.
“Vậy là may mắn của cô nương vẫn chưa dừng lại!” Thiên Khiển cười nhẹ, như có như không mà lại quan sát xung quanh.
Lăng Tuyết không nói gì, song trong lòng lại không công nhận điều đó. Liệt Hỏa Sô Ngô là con Tam giai Hỏa diệm thú thứ năm nàng tập sát trong ngày hôm nay, cũng là con thứ năm liên tiếp xuất hiện Hỏa diệm châu. Nếu là tự mình tìm ra, cái mũi của nàng sẽ hất cao đến tận trời, nhưng rõ ràng vị trí của những con Hỏa diệm thú này đều là do Thiên Khiển chỉ điểm cho nàng.
Con Hỏa diệm thú đầu tiên nàng tập sát ngày hôm nay là một con Tam giai hạ cấp Tam Đầu Viêm Xà. Nàng nhớ rõ, Thiên Khiển khi đó nói là từ nhai đạo, sang trái mười dặm sẽ thấy một sơn động, trong đó có Hỏa diệm châu.
Ban đầu nàng không có tin. Hỏa diệm châu dễ tìm vậy sao? Theo như hắn nói lại như chắc chắn là có vậy. Mà nếu hắn biết là có, sao còn kêu nàng đi, chẳng phải quy ước rất rõ là ngoài bảo vệ lẫn nhau ra, còn Hỏa diệm châu ai tìm được là của người đó hay sao?
Song Lăng Tuyết cũng không mè nheo, vì nàng thưa biết bản tính‘lười biếng’ của hắn. Cả ngày hôm trước, hai trăm đầu Hỏa diệm thú có lẻ, hắn cũng có giúp nàng được con nào đâu, nên cũng đánh lóc cóc đi săn một mình.
Ít nhất, nàng vẫn nghe lời hắn một chút, tìm đến cái sơn động kia, và dĩ nhiên, chào hỏi nàng là con Tam Đầu Viêm Xà đó.
Tam giai Hỏa diệm thú, kể cả có là hạ cấp, nàng cũng triệt để không muốn dây dưa. So với ngày đầu tiên Đại hỏa sơn hoạt động, bọn Hỏa diệm thú còn hoảng loạn tràn ra khỏi nơi ẩn nấp, nàng mới phải trải qua một phen quần thảo với đủ mọi thể loại, thì ngày thứ hai này đã bình ổn hơn, Tam giai Hỏa diệm thú cũng lui về hang ổ của chúng, nếu không trêu chọc chúng sẽ không xuất hiện.
Không phải nàng đánh không lại Tam giai Hỏa diệm thú. Một thân Đấu khí Thủy thuộc tính, lại có thêm ba bộ Huyền giai trung cấp đấu kỹ Thủy hệ, nàng dư lực sống sót khi đối đầu với cả Tam giai cao cấp, nhưng vì lượng đan dược của nàng có hạn a! Không kể đến Thuần khí đan, Hồi khí đan nàng mang theo cũng rất ít. Mà Tam giai Hỏa diệm thú, tỉ lệ xuất hiện Hỏa diệm châu trong cơ thể chúng cũng không cao, vài trăm con may ra có được một… Nên kiểu tiêu hao lãng phí vậy, nàng cực kỳ hạn chế.
Nhưng, nàng thực sự tìm được Hỏa diệm châu, thực sự a! Rồi lần thứ hai, lần thứ ba… cứ theo sự chỉ bảo của Thiên Khiển, nàng triệt để tránh né những khu vực theo như hắn nói là tập trung nhiều Tam giai Hỏa diệm thú vô dụng, tập trung đánh nhanh gọn những con mà theo hắn là có Hỏa diệm châu, không để chúng có cơ hội cầu cứu đồng bạn… Cứ thế, giờ trong túi trữ vật của nàng đã có thêm năm viên Tam giai Hỏa diệm châu, nâng tổng thu hoạch của nàng lên thành hai viên Nhị giai và sáu viên Tam giai.
Thậm chí, sau khi giải quyết con thứ ba, nàng đã hỏi Thiên Khiển xem nên chuyển mục tiêu sang Nhị giai Hỏa diệm thú không? Song hắn một mực từ chối trả lời, khiến nàng có chút buồn bực. Nhị giai Hỏa diệm châu a, dù không được bằng một phần mười Tam giai thật, song ít cũng là thịt, lại tiêu hao ít đan dược hơn rất nhiều… Tính sao thì cũng rất có lợi, phải không?
Còn việc sao hắn biết những Hỏa diệm thú đó có Hỏa diệm châu, hắn đã không có ý muốn nói, nàng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng di chuyển theo sự chỉ dẫn của hắn, thu hoạch vậy cũng rất rất rất không tệ rồi!
“Thạch công tử…” Lăng Tuyết khẽ hỏi, nhìn quanh quất không có thấy một hình bóng quen thuộc,”Tiểu Bạch đi đâu mất rồi?”
“Nếu ta nói muội ấy đi tìm Hỏa diệm châu cho cô nương, cô nương tin không?” Thiên Khiển trả lời.
“Tin!” Lăng Tuyết gật nhẹ đầu, hơi khó hiểu với cách xưng hô của Thiên Khiển dành cho sủng vật, cứ là như huynh muội vậy, song nàng cũng không tiện nói ra. Còn vấn đề kia, nàng hỏi cho biết chứ không có để tâm, cả chủ lẫn thú đều quái dị, nàng quản không được!
“Cô nương tin người hơn rồi đấy!” Thiên Khiển nheo mày nhìn Lăng Tuyết, thấy có chút khang khác so với lần đầu tiên hắn gặp nàng.
“Ta không tin người hơn…” Lăng Tuyết lắc đầu nhè nhẹ, dịu dàng cười nói,”Ta chỉ tin công tử thôi!”
Thiên Khiển nhìn Lăng Tuyết một chặp, đúng thật là không quen. Hắn dù biết Lăng Tuyết không có lâu, song lúc nào cũng là dáng vẻ mị hoặc dụ nhân, thậm chí còn mạnh bạo câu dẫn hắn, câu từ thì luôn thoải mái không câu nệ…
Song có vẻ như nàng đã thay đổi sau cuộc trò chuyện tối qua…
“…” Thiên Khiển có chút cảm thán. Hắn cũng không có ý định gì với Lăng Tuyết, nàng chỉ như một người đồng hành ngắn hạn của hắn trong chuyến đi này thôi. Cả hai tương trợ lẫn nhau, thỏa mãn điều kiện đặt ra theo quy ước rồi chấm hết.
Nàng ở lại làm phó hội trưởng Hải Nộ thương hội của nàng, hắn đi trên con đường trở thành cường giả của hắn…
‘Ca…’ Hắn nhớ lại ngày hôm qua, trước khi Tiểu Bạch xuất phát có nói với hắn một câu như vậy,’Muội cảm thấy Lăng Tuyết rất đáng thương a!’
Hắn không nghi ngờ Tiểu Bạch, song hắn không có nghĩa vụ để tâm đến sự đáng thương đó.
Con người, ai cũng có những nỗi niềm riêng, những đáng thương riêng, hắn không quản hết được.
“Vậy…” Lăng Tuyết thấy bầu không khí dần trở nên trầm mặc, có chút ngượng ngùng, vội vã lên tiếng,”Tiếp theo là…”
“Không cần thiết nữa!” Thiên Khiển hiểu ý Lăng Tuyết muốn nói gì, lắc đầu nhẹ, lẳng lặng đưa mắt nhìn xuống chân núi.
‘Không lẽ…’ Nét vui vẻ trên gương mặt Lăng Tuyết như cứng lại, thay vào đó là chút lo lắng nhìn theo hướng Thiên Khiển nhìn tới.
Có kha khá những tốp sáu, tám người đi thành tổ đội với nhau, cùng tập trung lại phía chân núi nơi Thiên Khiển và Lăng Tuyết đang đứng. Kẻ tiêu sái phe phẩy quạt, người hùng hổ áp chúng nhân…
“Chúng ta có khách tới thăm nhà!” Thiên Khiển nhìn sang Lăng Tuyết nhún vai nói, khóe miệng len lén nở một nụ cười lạnh…