Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 17: Tiến về Đại hỏa sơn( Thượng )


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 17: Tiến về Đại hỏa sơn( Thượng )

“Thạch ca ca…”
Thanh âm như ngọc, khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch lặng lẽ.
Một tiếng rù rì nho nhỏ, tiểu hồ ly đang vùi sâu trong mộng, như nằm mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, môi xinh khẽ mấp máy, hai chi trước nhỏ xíu vô thức duỗi ra, như muốn tìm bắt thứ gì đó.
Là hơi ấm… là vòng tay… hay là bất kỳ điều gì khiến nàng hạnh phúc…
Trong bóng đêm, có làn gió thổi nhẹ, mang theo tiếng sóng vỗ vào triền đá, du dương như tiếng hát của biển cả.
Cái đuôi hồ ly khẽ lay động, như có như không phe phẩy trước cái mũi nhỏ, làm nàng khó chịu, liền ôm ghì lấy nó. Miệng khẽ nhóp nhép, ngậm lấy vài sợi lông đuôi, như thể đó là một chiếc đùi gà quay thật lớn…
“…”
Thiên Khiển lặng lẽ nhìn vào biểu tình ngây thơ bé bỏng đó, nét yêu thương trong mắt càng nồng đậm, như dòng suối nóng chầm chậm chảy vào nơi sâu thẳm trong hồn phách.

Rồi, hắn ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng chẳng mấy tròn đầy, vô tình chiếu rọi thứ ánh sáng bạc trắng lạnh lùng, trải khắp nhân gian.
Đôi mắt nhắm lại.
Lẫn trong tiếng hát du dương của biển cả, bỗng đâu một tiếng thở dài.
Mấy ngày nay, Thiên Khiển cứ thi thoảng lại nghĩ về cuộc nói chuyện giữa hắn và Lăng Tuyết. Đôi khi hắn nghĩ, lựa chọn hợp tác với cô ta có phải là sai lầm không?
Hỏa diệm châu… Thứ đó thực sự có lợi ích đối với hắn hay không, hắn vẫn còn chưa biết chắc, nhưng lại biết chắc một điều, rằng nếu hắn có nó trong tay, không ít thì nhiều, cũng sẽ mang đến cho hắn một vài phiền phức…
Hắn đã hứa với U tỷ tỷ, sẽ mặc kệ sự hơn thua của thế nhân, chỉ tập trung chăm chỉ tu luyện để trở nên mạnh mẽ. Hắn không quản chuyện của thế nhân, thế nhân cũng sẽ không quản chuyện của hắn.
Nhưng, mấy năm nay, hắn chợt nhận ra một điều, rằng thế nhân điên cuồng hơn thua với nhau, cũng chỉ vì muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Có những tài nguyên, họ sẵn sàng tàn sát lẫn nhau để chỉ có bản thân mình được độc chiếm.
Hắn không cần tận mắt chứng kiến, vì bản thân hắn cũng tự nghiệm chứng được. Sau khi đạt đến Ngũ tinh Đấu Linh, tốc độ tu luyện của hắn tăng lên rất nhanh, song cảm giác tấn cấp dường như lại đến chậm hơn trước rất nhiều. Không phải do hắn không chăm chỉ, mà quãng đường hắn phải đi trước khi chạm vào cánh cửa đó xa hơn rất nhiều so với trước.
Hắn nhận ra hai con đường… Hoặc có thể bình thản tu luyện, song đó sẽ là một khoảng thời gian rất dài để có thể trở nên mạnh mẽ… hoặc tham gia vào sự điên cuồng của nhân gian, cướp tất cả mọi thứ tốt nhất về mình…
Lời hứa với U tỷ tỷ… thực tế… Những suy nghĩ xung đột diễn ra trong đầu Thiên Khiển, khiến hắn thực sự cảm thấy mơ hồ…
“Ca…”
Bất chợt, trong lòng hắn truyền lại một tiếng kêu nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy tiểu hồ ly xinh đẹp đang vùi sâu trong mộng, khẽ ngáp một cái, rồi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt trong ngần, dịu dàng nhìn hắn, lại sâu thẳm như đọc được những điều mâu thuẫn trong lòng hắn.

Ánh sáng lóe lên, thân ảnh tiểu hồ ly cứ lớn dần, trở lại thành một thiếu nữ mỹ lệ.
“Ca!” Nàng lên tiếng, có chút sâu lắng trong đáy mắt,”Ca chưa đi nghỉ sao? Ngày mai chúng ta còn phải đến Đại hỏa sơn khẩu mà!”
“Tiểu Bạch…” Thiên Khiển nhìn người con gái trước mắt, nhẹ giọng hỏi,”Nếu U tỷ tỷ ở đây, tỷ ấy có trách ca tham gia vào mấy chuyện này không?”
“Có!” Tiểu Bạch gật gật đầu, thành thật nói,”U tỷ tỷ sẽ không thích!”
“Vậy…”
“Song muội lại rất thích ca như vậy a!” Nàng vui vẻ nói, xác nhận được Thạch ca ca của nàng vì lý do gì mà cảm thấy khó chịu.
Tiểu Bạch không có ngốc, mà còn rất là thông minh a!
“Tại sao?” Thiên Khiển hỏi tiếp, trong lòng cũng có cảm giác vui vẻ khi nghe Tiểu Bạch nói thích.
“Vì ca lúc thể hiện bản lãnh rất là oai phong nha!” Tiểu Bạch có chút hâm mộ nói,”Cũng giống như gia đình li miêu sau núi mà Tiểu Bạch quen vậy! Li miêu a di lúc nào cũng lo sợ cho Tiểu Miêu và Tiểu Li bị tổn thương, nên tiệt không cho phép chúng cùng Tiểu Bạch chạy đi trêu các loài khác. Nhưng dù rất nghe lời a di, Tiểu Miêu đôi lúc cũng lén lén cào đuôi hung lang đại thúc với hắc báo gia gia, để chứng minh mình cũng oai phong mạnh mẽ, vì bên dưới vẫn còn có một muội muội Tiểu Li đang nhìn vào mình a!”
Thiên Khiển ngẩn người, cảm thấy có chút hài hước với dẫn chứng của Tiểu Bạch, song không phải không có lý.

U tỷ tỷ thương yêu bao dung hắn, lo lắng hắn bị tổn thương là tấm lòng của tỷ, nhưng phía dưới hắn còn có Tiểu Bạch đang nhìn vào.
“Giống như hôm nọ, ca vì bảo vệ muội mà phát nộ ấy!” Tiểu Bạch thấy Thiên Khiển mỉm cười, hào hứng nói tiếp,”Mấy kẻ muốn bắt nạt muội, chỉ khi thấy ca mạnh mẽ hơn chúng, chúng từ sau mới không dám bắt nạt muội nữa!”
Chậc! Thiên Khiển cười thầm trong bụng, cứ nghĩ tiểu hồ ly này chẳng bao giờ quan tâm, hóa ra cũng để bụng ghê đấy chứ!
“Thế từ giờ, Tiểu Bạch làm chứng cho ca trước U tỷ tỷ, để ca tham gia thật nhiều những việc thế này, thể hiện cho muội thấy ca mạnh mẽ thế nào, chịu không?”
“Uhm!” Tiểu Bạch gật gật đầu, rồi lại như nghĩ ra điều gì đó, vội vã bổ sung,”Nhưng nếu U tỷ tỷ giận muốn đánh mông Tiểu Bạch, ca phải bảo vệ cho muội đấy!”
Thiên Khiển cười, nhìn vào nỗi sợ hãi ngây ngô ẩn hiện trên dung nhan tuyệt thế, mâu thuẫn trong lòng chẳng biết từ lúc nào tan biến đi.
Gió biển vẫn nhè nhẹ, thổi vài sợi tóc tơ trắng xóa đong đưa dưới bóng trăng, dịu dàng xao xuyến, tản ra thứ u hương thoang thoảng, phiêu đãng trong làn gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.