Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 13: Vụ hải sâm lâm


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 13: Vụ hải sâm lâm

Hải Nộ thành, dù chỉ có diện tích lãnh địa chưa đầy trăm dặm vuông, thành nội chạy qua lại hai cổng đối diện cũng chỉ vào khoảng hai mươi dặm, về lý mà nói thì chỉ được xếp vào hàng tiểu thành. Nhưng nếu so sánh với các địa phương khác trong song Hải Sa đế quốc, Hải Nộ thành lại có lượng cư dân vô cùng đông đảo, đời sống cũng tương đối sung túc, chỉ thua kém chút đỉnh so với Kinh Đô.
Cái gì cũng có nguyên do của nó. Sở dĩ Hải Nộ thành có thể phát triển như vậy là nhờ vào vị trí nằm kẹp giữa ba địa phương, mà cư dân trong thành gọi là “Hải nộ Tam hiểm địa”, chiếm cứ ba phía đông, tây và nam của Hải Nộ thành, lần lượt là Đại hỏa sơn khẩu, Vụ hải sâm lâm và Nam Hải…
Đại hỏa sơn khẩu án ngữ phía đông Hải Nộ thành, cách Hải Nộ thành chừng tám mươi dặm, là tên gọi để chỉ lối vào Đại hỏa sơn, ngọn chủ sơn trong dãy Hỏa Diệm Sơn. Hỏa Diệm Sơn là một hệ thống núi lửa trùng điệp nhiều tầng nhiều lớp xen kẽ nhau trải dài từ bắc xuống nam Hải Sa đế quốc, là biên giới tự nhiên của Hải Sa đế quốc với đế quốc bên cạnh. Đại hỏa sơn khẩu là nơi cư ngụ của rất nhiều loại Hỏa thú nguy hiểm…
Chẳng mấy ai trong Hải Nộ thành dám lui tới Đại hỏa sơn khẩu. Nơi đây được xem là hiểm địa hung hiểm nhất trong ba hiểm địa, không hẳn chỉ bởi vì số lượng các loài Hỏa thú, mà còn vì những người thường lui tới đó chỉ có là các Luyện dược sư… Ngươi mắt mù ngu ngốc gây hấn với với họ, hay ngươi khai thác được thứ gì đó lọt vào tầm mắt họ… Bất kể có là gì kết quả chắc chắn không bao giờ tốt đẹp.
Cư dân Hải Nộ thành thường hay tự hào rằng, cả thiên hạ có thể không biết Hỏa Diệm Sơn bắt nguồn từ đâu, nhưng Hải Nộ thành biết chắc chắn Hỏa Diệm Sơn kết thúc ở Nam Hải. Là biển khơi bao la, vô cùng vô tận phía nam, chẳng cần nói ai cũng hiểu rằng Nam Hải được sinh ra cùng với trời đất này, muôn vạn năm qua mặt biển chưa một ngày lặng sóng.

Nam Hải ẩn giấu trong lòng nó vô số bảo tàng từ thuở khai thiên lập địa, nhưng đến nay rất rất ít bảo tàng được khai phá. Vì sao ư? Vì ngoài bảo tàng ra, trong lòng biển xanh cũng tồn tại rất nhiều chủng loại hải yêu thủy quái kinh khủng; mặt biển Nam Hải cũng giông bão gầm thét ngày đêm… Rất nhiều kẻ tham lam, dám coi thường cơn thịnh nộ của biển cả mà dong buồm ra khơi, mấy ai có thể quay về…
Song, Nam Hải chỉ đứng thứ hai trong ba hiểm địa, vì vẫn có một bộ phận ngư dân dựa vào việc đánh bắt, khai thác tài nguyên ven biển mà sinh sống. Họ quan niệm, tôn thờ Hải thần, không động chạm đến sự vĩ đại của biển khơi, biển sẽ không phụ bạc họ…
Địa phương nằm ở phía tây – Vụ hải sâm lâm – chính thức được coi là hiểm địa tương đối “an toàn nhất”. Nằm ngay sát Hải Nộ thành, lối vào rừng gần nhất cũng chỉ cách Hải Nộ tây môn chừng một khắc đi bộ, Vụ hải sâm lâm là nơi sinh sống của rất nhiều loại ma thú, độc trùng… Gọi là Vụ hải, vì cứ vào mỗi buổi sáng sớm, khu rừng sẽ được phủ một lớp sương mù dày đặc theo gió thổi từ Nam Hải vào…
Nếu nói Hải Nộ thành có được như ngày hôm nay, tám phần dựa vào Vụ hải sâm lâm cũng không có sai. Luyện dược sư đến rồi đi, biển khơi cũng không mấy ai dám động chạm tới, chỉ có nơi đây là nguồn cung cấp thực phẩm, ma tinh, đôi lúc là các loài kỳ trân dị thảo quý hiếm cho muôn đời cư dân Hải Nộ thành… Ngày ngày các dong binh đoàn, tổ đội thám hiểm ra vào Vụ hải sâm lâm tấp nập như đi chợ: Kẻ thì làm nhiệm vụ, người thì kiếm vận may, bao năm qua không gián đoạn…
“Đủ chưa nhỉ?” Thiên Khiển quay sang nhìn tiểu hồ ly ngồi chồm hỗm trên vai, thấy Tiểu Bạch gật đầu liên tục, sáu cái đuôi thu lại chỉ còn một cái hào hứng cọ cọ vào gáy hắn.
“Đủ đến mấy chục con gà quay a, Thạch ca ca!” Tiểu Bạch yêu thích chọc chọc cái mũi ướt át vào vành tai Thiên Khiển.
Thiên Khiển gật đầu, nhìn xuống cái xác ma thú dài thườn thượt trên mặt đất, không khỏi có chút cảm khái. Ma thú hắn vừa giết là một con Thạch Liên Xà, vốn là loại mà mấy ngày trước đây, có cho cả một đoàn dong binh cấp ba đi theo hắn cũng không dám đụng tới, vì nó là Tứ giai ma thú a!
Tứ giai ma thú, ứng theo cách tính của Đấu khí đại lục, thì chính là tương đương cấp bậc Đấu Linh của loài người, nhưng không có nghĩa vì thế mà cứ có cấp bậc Đấu Linh thì có thể giết được Tứ giai ma thú. Thậm chí, một số Tứ giai ma thú còn có thể dễ dàng làm thịt Cửu tinh Đấu Linh, đủ để biết sự phân loại cấp bậc ma thú trên Đấu khí đại lục mơ hồ đến mức nào.

Đó là còn chưa kể đến việc con người có thể tiến cấp, ma thú cũng có thể tiến giai. Trước khi có thể hóa thành hình người và tu luyện Đấu khí, thì để xác định ma thú chính xác ở đẳng cấp nào thực sự rất khó khăn. Mấy vạn năm qua, con người cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm truyền lại từ những đời đi trước mà nhìn vào đặc điểm hình thái của ma thú để đại khái xác định đẳng cấp của ma thú, xong cũng không ít lần lật thuyền trong mương cũng chỉ vì hung hãn nhầm a!
Thiên Khiển cũng biết về chuyện này. Hắn có được nguồn kiến thức trọn vẹn của U tỷ tỷ lưu lại trong linh hồn, lại cộng với cái mũi thính của Tiểu Bạch… nên trước giờ Thiên Khiển chưa từng làm cái chuyện ngu ngốc như đánh ma thú vượt cấp. Vả lại, hiện giờ hắn chẳng cần sử dụng đám ma thú này vào việc gì, chỉ đơn thuần là trải nghiệm sức mạnh của Đấu Linh, và kiếm cho Tiểu Bạch một bữa gà quay thật nóng mà thôi.
Thu hồi xác Thạch Liên Xà vào Không gian giới, Thiên Khiển có chút tính toán. Trừ Thạch Liên Xà là Tứ giai ma thú ra, còn có ba xác Tam giai Phong Lang, một xác Tam giai Huyết Đường Lang, giá trị cũng không ít a! Ngoài gà quay cho Tiểu Bạch, chắc chắn thừa ra một phần lớn để hắn có thể vơ vét một số tài liệu pha chế thuốc a.
Đây là việc tâm đắc nhất, cũng là nỗi tiếc hận nhất của Thiên Khiển. Hải Nộ thành chính xác là một vùng đất phiên ngoại man di a, rất nhiều kẻ thiếu kiến thức bán đi vô số loại kỳ hoa dị thảo với mức giá rẻ mạt so với giá trị của nó. Đồng thời với đó là vô số loại cần có phương pháp bảo quản đặc thù, dưới bàn tay của những kẻ thiếu kiến thức đó liền trở thành phế thải…
Năm năm… năm năm rồi nha, Thiên Khiển lùng sục đông tây nam bắc trong Vụ hải sâm lâm cũng chưa một lần tìm ra một loại thảo dược đáng giá, vậy mà những kẻ kia thì lại mang bán liên tục… Nhiều lúc hắn nghĩ, hay chỉ có kẻ ngốc mới được trời cao ưu ái?

Thở dài một ngụm, ngước nhìn dáng trời cũng đã sẩm tối, Thiên Khiển cũng không tính toán nhiều nữa, đưa tay xoa nhẹ cái đầu tròn của Tiểu Bạch, khẽ dặn dò ngồi vững, rồi phi thân về phía cửa rừng.
Ngay khi bước ra khỏi Vụ hải sâm lâm, Thiên Khiển chợt dừng lại. Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi nghiêng đầu chạm vào người Tiểu Bạch ra dấu hiệu đừng nói gì. Từ một khắc trước, hắn đã cảm nhận thấy có một đoàn khí tức yếu ớt bám theo phía sau hắn. Ban đầu Thiên Khiển cũng đơn thuần nghĩ những kẻ đó cần người dẫn ra khỏi rừng, song giờ thì chắc chắn không phải rồi!
Không đầy một hơi thở sau, có chín thân ảnh từ Vụ hải sâm lâm lao ra, đứng chắn trước mặt Thiên Khiển. Tám người phía trước mặc hắc bào như hộ vệ, nhanh chóng tách ra đứng sang hai bên, tạo một lối đi cho gã thanh niên mặc lục sam, trên tay khẽ phe phẩy một cây quạt, làm ra dáng công tử quyền quý ung dung tiến về phía Thiên Khiển.
“Tiểu huynh đệ! Có thể nhường tiểu bạch hồ của ngươi cho ta được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.