Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 1: Thạch Thiên Khiển?
“Lại… nó lại đến nữa…”
“Mau… mau đi cầu cứu thạch vệ quân!”
Dưới những tiếng thét hoảng loạn xen lẫn sợ hãi, bầu trời đang trong xanh bỗng chốc nổi lên mây đen cuồn cuộn, bóng tối nhanh chóng bao trùm khắp cả phiến đại địa…
“Rẹt!” Thứ ánh sáng chớp nhá kì dị rạch ngang qua bầu trời, kèm theo một thứ tiếng ầm ầm trầm khốc, nhai nuốt đi mọi thứ thanh âm hỗn tạp phàm tục dám xen lẫn vào. Liên tiếp sau đó là những tiếng nổ vang rền, như sự cuồng nộ của cửu thiên, cùng với đó là vô tận lôi đình xanh lét, mang theo lực lượng hủy diệt ầm ì xuyên thủng tầng mây đen cuồn cuộn, giáng xuống thế gian sự khủng bố điên cuồng, không ngừng nghỉ…
“Chết tiệt! Lại là nó!”
Chân trời mờ mịt phía xa, chợt xuất hiện một đạo ánh sáng màu xám bay vụt tới. Thân ảnh phía bên trong đạo ánh sáng lẩm bẩm bực bội, tức giận không ngớt kẻ “ gọi ” ra trận lôi đình này. Tuy rằng mây đen kéo đến che kín không gian vài trăm dặm, song nơi uy áp lôi đình tập trung giáng xuống chỉ vỏn vẹn trong khuôn viên một ngọn núi nhỏ, chẳng cần nghĩ cũng biết là do kẻ nào gây ra…
“Thổ Lưu Bích”
Đạo ánh sáng dừng lại, phiêu phù trên không trung, cách trung tâm lôi đình chừng vài dặm, ngay phía trên làng của tộc nhân hậu đại. Thủ ấn biến đổi, đấu khí ngưng tụ, thân ảnh khẽ gằn một tiếng. Lập tức, một vài quả núi nhỏ bao quanh ngôi làng bỗng chốc biến thành cát vụn, nương theo dòng chảy của đấu khí mà nhanh chóng kết lại thành một bức tường khổng lồ, dày gần một dặm, bao phủ kín nơi lôi đình tập trung đánh xuống.
“Ầm…Ầm…Ầm…”
Không rõ lôi đình có ý thức hay không, song dường như bức tường cát chắn lại càng khiến cho nó điên cuồng, tốc độ lẫn mật độ ngày càng khủng khiếp hơn, chỉ sau vài hơi thở đã bào mòn một lỗ lớn trên bức tường cát.
“Điệp gia… Điệp gia…”
Thân ảnh nghiến răng, không ngừng vận thêm đấu khí gia cường cho bức tường cát, hận không thể một ngụm cắn chết kẻ trời đánh kia. Lần nào cũng vậy, dù lão đã nhắc nhở, thậm chí là đe dọa rất nhiều lần, rằng nó chết tâm tu luyện đấu khí đi, song cứ dăm bữa nửa tháng là nó lại lén lút tự tu luyện.
Người ta tu luyện được đã là một nhẽ, đằng này bất kể khi nào nó tu luyện, chỉ cần tích tụ được một lượng nhỏ đấu khí thôi, lập tức thiên thượng lại giáng lôi đình dị tượng xuống đánh. Cũng may là lần đầu tiên nó tu luyện, lão ở gần đấy, giúp nó tránh được một kiếp. Song cũng từ đấy về sau, bất cứ khi nào lôi đình xuất hiện, là y như rằng lão phải hớt hải bay đến cứu nó…
“Thạch Thiên Khiển! Kiên nhẫn một chút…”
Thực sự ban đầu lão cũng không muốn quản việc này. Hậu nhân của tộc không một vạn cũng đến tám ngàn, nhân tài kiệt xuất không thiếu, song chẳng hiểu sao mấy lão gia hỏa trong trưởng lão điện lại bắt lão phải để mắt đến nó. Lão cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, song cũng không dám chất vấn bọn họ. Nhưng lâu dần tiếp xúc, lão nhận thấy thằng nhóc hỗn đản này là một đứa trẻ rất chân thuần, thiện lương, khác xa rất nhiều hậu nhân trong tộc.
Thạch tộc của lão có được truyền thừa huyết mạch Đấu Đế từ Thạch Thiên Đế, là chí tôn cường giả của phiến thiên địa này mấy vạn năm trước. Lịch đại tổ truyền có ghi lại năm đó Thạch Thiên Đế từng xé rách không gian vị diện, xuyên qua những vị diện khác cắn nuốt huyết nhục của vô số dị thú cường hãn, chí tôn thần thú Viễn Cổ Long Hoàng cũng không ngoại lệ, nên huyết mạch Thạch tộc vô cùng cực đoan kinh khủng, dù đã trải qua vài vạn năm truyền thừa, song vẫn đủ để so sánh với một số ma thú đứng đầu.
Thế nên, hậu nhân của Thạch tộc, bất kể nam nữ, đại đa số đều có sự ngưu bức bộc lộ ra bên ngoài rõ rệt ngay từ khi sinh ra, bất chấp có hay không tu luyện đấu khí, hậu đại hay chánh tông Thạch tộc, chỉ có duy thằng nhóc này…
Hiện tại, lão thực sự không muốn nó chết… Nó là tai kiếp, cũng là niềm vui duy nhất của lão trong suốt mấy trăm năm tu luyện buồn tẻ…
“Rẹt…rẹt…”
Rốt cục, hơn một canh giờ sau, khi đạo lôi đình cuối cùng giáng xuống, như miễn cưỡng lắm mới phải buông tha, lão giả cũng thở phào được một hơi. Lần tra tấn này kéo một hơi gần sạch lượng đấu khí của lão. Chỉ sợ vài lần sau cái bộ xương già này không còn chịu đựng một mình được nữa.
“Lâu hơn lần trước 30 tức!”
Nhẩm tính một hồi, lão nhận thấy lần thiên khiển này lại lâu hơn lần trước một chút. Từ lần đầu tiên chỉ chừng chưa đến nửa khắc… hiện tại thiên khiển đã kéo dài lên đến hơn một canh giờ…
Đánh tan bức tường cát, lúc này đã đen nhẻm, chốc lở một cách tang thương, lão giả cũng cố cho cát vụn không rơi loạn chỗ, mà đem bồi đắp vào những vết tích lôi đình đánh xuống trước khi lão kịp tới
“Thiên khiển!”
Vội vã lướt tới ngọn núi nhỏ, vốn là nơi bị lôi đình tập trung đánh phá. Lão nheo mắt tìm kiếm một cửa động dưới chân núi, bởi căn bản thằng nhóc kia không có khí tức đấu khí, không thể dò xét theo cách bình thường. Ngọn núi gần như bị phá sập hoàn toàn, cửa động cũng đã bị đất đá chôn vùi gần như trọn vẹn…
“…”
“Là nó!”
Nương theo thanh âm nhỏ yếu ớt kia, lão giả lao xuống dưới, vội vã vung tay áo bào xám phủ đầy bụi cát của mình, khiến cho chỗ đá lở đè lấp tan thành cát vụn, để lộ ra một cửa động nhỏ, vừa khoảng 3 người đi vào. Ngay lập tức, đập vào mắt lão là một thân ảnh gần như trần trụi, đầu tóc ,quần áo cháy xém, máu me loang lổ nằm bất động trên mặt đất, tản mát ra hơi thở yếu ớt đến cực điểm…