Đấu Phá Hậu Cung

Chương 82: Thủ đoạn 【 một 】(3)


Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 82: Thủ đoạn 【 một 】(3)

Hắn chỉ là một hoạn quan, nhưng đến đâu cũng biểu thị mình là tâm phúc của Thái hậu, điều này thực có chút cổ quái, Lục Khê đang nhắc khéo hắn nên chú ý thân phận.

Tần Vũ đã sống trong cung gần ba mươi năm, tám tuổi đã vào cung làm chuyện vặt, sau được điều đến cạnh Thái hậu, bởi vì cơ trí, có tâm nhãn, nên từng bước từng bước cùng Thái hậu đi tới hôm nay, còn thân mật hơn những cung nữ bên cạnh bà ta.

Ngay cả đại cung nữ trong Thọ Khang cung cũng phải kính hắn ba phần, chỉ vì rất nhiều chuyện Thái hậu không nói cho các nàng biết, nhưng lại mật đàm với Tần công công.

Lục Khê đã sớm cảm thấy Tần Vũ này không đơn giản, fuly leequyydon nàng vừa quan sát, vừa cho người lưu ý nhất cử nhất động của hắn, phát hiện quả thật Thái hậu coi hắn là tâm phúc mật thiết nhất bên người.

Giờ nàng đã trở mặt với Thái hậu, cần gì phải tiếp tục diễn bộ dạng mềm yếu trước kia chứ?


Tần Vũ chỉ cười hai tiếng: “Bây giờ Nương nương đã khác trước kia, nô tài lắm mồm đắc tội với nương nương, mong rằng nương nương thông cảm cho nô tài tuổi cao mắt mờ đừng trách tội nô tài.”

Lục Khê liếc hắn một cái: “Tần công công cần gì phải khiêm tốn như vậy? Tính ra trong cung này chỉ có công công là tổng quản trẻ tuổi nhất, làm gì có việc tuổi cao mắt mờ như vừa nói chứ? Theo ta thấy, nếu tuổi đã cao mắt đã mờ, chỉ sợ thái hậu nương nương cũng không dám yên tâm giao hết mọi chuyện lớn nhở cho công công như vậy.”

Tần Vũ chỉ đành phải âm thầm suy nghĩ, lúc trước hẳn đã nhìn nhầm vị chủ tử này, cứ tưởng nàng chỉ là một người ôn hòa vô hại, không ngờ bản chất thật lại là một người bén nhọn như thế.

Nghĩ đến chuyện nàng đã hoàn toàn trở mặt với Thái hậu, ắt hẳn ngày sau sẽ là kẻ địch khó đối phó.

Đến Thọ Khang cung, Tần Vũ nói Thái hậu đang tụng kinh ở Phật Đường, Lục Khê liền đi đến Phật Đường. Trong đại điện yên lặng tràn đầy hương khói cùng mùi thơm ngát tử gỗ tử đàn, phụ nhân y phục hoa lệ đang quỳ gối trên bồ đoàn, từ bóng lưng nhìn qua cảm thấy rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp với cảnh sắc chung quanh.


Nhưng Lục Khê sẽ không vì vậy mà sinh ra ảo giác khác. Thái hậu có thể đi tới vị trí hôm nay, thủ đoạn thâm sâu cỡ nào trong lòng mọi người đều biết.

Nghe được tiếng bước chân, Thái hậu cũng không vội vã đứng dậy, vẫn là thản nhiên đọc hết đoạn kinh văn, rồi mới đứng dậy quay tới người nhìn Lục Khê đang an tĩnh đứng đó, vẫn giống như trước mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt hiền lành: “Đã lâu không thấy ngươi tới chỗ ai gia rồi, tới đây cho ai gia nhìn một chút, gầy đi nhiều đấy.”

Một chữ cũng không đề cập đến thân phận hôm nay của nàng, cũng không nói đến chuyện An Uyển nghi chết, kẻ ngoài cười nhưng lòng không cười như vậy mới khiến người ta phải đề cao cảnh giác.

Lục Khê cũng cười đi tới đỡ bà ta: “Thái hậu vốn thích yên tĩnh, với lại thời gian trước nô tỳ bệnh nặng, dạo gần đây mới khỏe lên, nên không kịp đến thỉnh an Thái hậu, mong rằng Thái hậu đừng giận nô tỳ.”

Thái hậu vịn tay nàng ngồi xuống ghế chủ tọa, ban ngồi cho nàng rồi mới thản nhiên nói: “Ai gia cũng biết chuyện ngươi sảy thai, thật là tai họa bất ngờ, đáng thương cho đứa bé chưa kịp ra đời kia.”

Nói là đáng thương, nhưng trong mắt bà ta lại chẳng có chút cảm xúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.