Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 8: Xuân sắc chốn thâm cung【 hạ 】
Thời tiết hơi nóng bức, hẳn là do đã cuối mùa xuân. Xuân đi, không ít hoa cỏ trong cung đã bắt đầu thay lá, cũng may hoa lan là cây thực vật lâu năm, Lan viện mới giữ được cảnh đẹp như vậy.
Sau ngày trở về từ Trường Nhạc cung, Vi an uyển lại khôi phục vẻ yên tĩnh. Bốn vị tiểu chủ ở Tây Uyển đều lần lượt đến thăm bảy vị ở Đông Uyển.
Cũng chỉ là một đám nữ nhân tinh thông diễn trò hư tình giả ý “Tỷ tỷ muội muội”, Lục Khê đều bình tĩnh ứng phó được, không phô trương như Thẩm Kha, nhưng cũng không thẳng thắn thản nhiên chẳng chút đề phòng như Quách Hàm.
Thoạt nhìn, hậu cung này còn hài hòa thân thiết hơn cả trong gia đình dân chúng bình thường, nhưng sự tàn khốc ẩn giấu bên trong sợ rằng không mấy người nhìn ra được.
Đoán chừng thời gian, đêm đó, Lục Khê không tẩy trang, xiêm áo cũng chỉnh tề, chẳng hề có dáng vẻ muốn đi ngủ.
Ảnh Nguyệt úp chụp đèn lên, ngạc nhiên nói: “Tiểu chủ, sao người còn chưa ngủ?”
Lục Khê cười cười: “Hôm nay hẳn là ta lại phải ra ngoài, ngươi nên chuẩn bị thêm chút dầu thắp đi.”
“Là Thái hậu muốn triệu kiến tiểu chủ sao?”
“Ừ, cũng đã hai ngày rồi.” Lục Khê ngồi xuống trước gương đồng, chỉnh sửa lại chút trang dung, từ trong kính nhìn thấy vẻ ngập ngừng của Ảnh Nguyệt, liền cười nói: “Muốn hỏi sao ta lại biết được?”
Ảnh Nguyệt chần chờ gật đầu, kể từ khi vào cung tới nay, Lục Khê thường xuyên dặn dò nàng cái gì nên nói cái gì không nên nói, tại nơi thị phi này, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, nên nàng cũng không dám lắm lời.
Lục Khê nói: “Còn nhớ chuyện ở Trường Nhạc cung không? Hoàng thượng đã nhắc đến tên ta, dĩ nhiên là đã biết chuyện ta với Thái hậu lén gặp nhau. Thái hậu không phải là người ngốc, sao có thể triệu kiến ta trong lúc “sóng gió” thế chứ? Nhưng chỉ khoảng hai ngày nữa hoàng thượng sẽ bắt đầu lâm hạnh những tú nữ mới vào rồi, bà ta lại phải gặp ta lần nữa, vì vậy lúc này là thích hợp nhất.”
Ảnh Nguyệt âm thầm giật mình, nàng phục vụ Lục Khê nhiều năm như vậy, vẫn biết chủ tử nhà mình thông minh hơn người, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến nàng cũng là một người giỏi về tâm kế.
Nhưng, nơi hậu cung hiểm ác này, trước giờ chỉ có hai loại người có thể tồn tại được, một loại là người thông minh, một loại là người biết giữ bổn phận. Loại người trước phần lớn sẽ vinh sủng hậu cung, còn người sau chỉ có thể âm thầm sống đến hết đời.
Chủ tử nhà mình giỏi tâm kế, quả thật là chuyện tốt có cầu cũng không được.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi các viện gần như tắt hết đèn thì Tần Vũ lại dẫn hai tiểu thái giám lần trước tới.
Lục Khê vẫn giống như lần đầu, mặc xong áo choàng, nhìn Ảnh Nguyệt cung kính dâng lên một chiếc hà bao nặng trịch xong, mới yên lặng đi theo Tần Vũ ra cửa.
Dù ở cùng một viện, nhưng hai phòng Nam Bắc lại cách nhau một dãy hành lang dài, vì vậy chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn gì, Ngụy Tranh ở Nam phòng sẽ không phát hiện được Lục Khê ra ngoài.
Lần này đi đến Thọ Khang cung cũng dễ dàng hơn, lúc Lục Khê đi vào thì Thái hậu vẫn đang ngồi trên chiếc mộc kỷ lần trước, chỉ là hôm nay bà ta mặc một bộ váy trắng bằng gấm, trong tay còn nắm chuỗi Phật châu, giống như vừa đọc xong kinh Phật.
Lục Khê cung kính hành lễ xong, chờ thật lâu cũng không nghe thấy tiễng “miễn lễ” của Thái hậu, chỉ đàng phải cùng kính quỳ ở nơi đó, không thể nhúc nhích.
Hồi lâu, Thái hậu mới lạnh lùng mở miệng: “Mấy ngày trước, hoàng thượng điểm tên của ngươi trên đại điện, hẳn là đã xem trọng ngươi, lão thái bà ta sợ là không thể tranh người với hoàng thượng, ý muốn để ngươi bầu bạn sợ rằng chẳng thể thực hiện được.”
Lục Khê vẫn dập đầu trên nền đất, dịu ngoan đáp lời: “Thái hậu nương nương không cần phải sầu não, nô tỳ cùng nương nương hợp ý, được nương nương yêu quý, tất nhiên là phúc phận của nô tỳ. Hơn nữa nô tỳ tài sơ học thiển, tư sắc trung bình, dù nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, cũng không muốn phụ ý tốt của nương nương, mong rằng nương nương chớ ghét bỏ nô tỳ, chỉ cần có thời gian nô tỳ nhất định sẽ đến Thọ Khang cung trò chuyện với nương nương, giúp người giải buồn.”
Những lời này đơn giản là biểu thị quyết tâm, ngụ ý là dù nàng được ân sủng, cũng nhất định sẽ là người của Thái hậu.
Cái Thái hậu chờ chính là câu trả lời này, lập tức mềm giọng nói: “Xem trí nhớ của ai gia này, đã để ngươi phải quỳ lâu như vậy, nhanh đứng lên, đến ngồi cạnh ai gia đi.”
Lục Khê nghe lời ngồi xuống.
Buổi nói chuyện đều là những lời khách sáo, xuyên suốt chỉ là Thái hậu ân ức thế nào, uy quyền ra sao. Lục Khê biểu lộ vẻ biết ơn sâu sắc, nên chỉ một lát sau, Thái hậu liền bảo mình mệt mỏi, cho phép nàng về sớm.
Đường trở về Lan viện không khác lần đầu, con đường lát đá đen như mực hiển hiện ra cảm giác lâu năm, tường đỏ cùng bóng tối lại cảng làm nổi bật lên vẻ cô đơn, nhỏ bé của những con người trong chốn thâm cung này.
Lúc đi ngang qua Âm hợp điện, Lục Khê không ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt để ý nhiều hơn một chút. Lần này trong điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hai ngọn đèn lồng trước cửa chập chờn trong gió.
Nhưng bọn họ vừa đi qua cửa điện, liền nghe thấy tiếng cọt kẹt, một tiểu cung nữ mở cửa bước ra, dập tắt hai ngọn đèn lồng này.
Lục Khê không lên tiếng, giống như không nghe không nhìn thấy gì hết. Tần Vũ quay đầu lại liếc nhìn, chỉ hời hợt giải thích một câu: “Đêm đã khuya, hẳn là chủ tử trong điện muốn nghỉ ngơi, nên bảo cung nữ ra ngoài tắt đèn.”
Lục Khê gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên vô vàn thắc mắc, chẳng lẽ chủ nhân trong điện này đang đợi ai đó? Nếu không vì sao phải đốt đèn lồng ngoài cửa, đến khuya mới dập tắt chứ?
Chẳng lẽ là. . . . . . người thâu hoan lần trước?
Hai ngày sau, hoàng hậu nương nương tổ chức một bữa tiệc, mời các Tần phi đến Đức Dương điện tham dự, các tú nữ đã thông qua tuyển chọn nên đều được phép đến.
Trước khi đi, Ảnh Nguyệt lấy ra một đống lớn xiêm áo từ trong ngăn tủ, do dự không biết nên chọn cho chủ tử bộ nào. Nhưng Lục Khê lại cự tuyệt hết những thứ đấy, chỉ cầm một kiện váy trắng ngà đi ra ngoài.
“Tiểu chủ, cái này có phải quá đơn giản không. . . . . .”
Lục Khê khẽ cười nói: “Gặp hoàng hậu khác với gặp hoàng thượng, đến gặp hoàng thượng phải thì ăn mặc càng xuất chúng càng tốt, nhưng đến gặp hoàng hậu cùng các Tần phi, nếu như ai lộ vẻ xuất chúng, thì người đó quả thật ngu xuẩn.”
Ảnh Nguyệt phản ứng kịp, nhanh chóng búi tóc cho nàng theo quy củ, phục sức cũng thiên về đơn giản.
Các tiểu chủ ở Vi an uyển đều cùng nhau đi tới Đức Dương điện, lúc Lục Khê ra khỏi Lan viện, không sớm cũng không muộn, vừa lúc mấy tiểu chủ khác cũng vừa đến.
Đám tiểu chủ đều đứng ở ven hồ cạnh cửa, phục sức không giống nhau. Các tiểu chủ ở Tây Uyển bởi vì đến từ dân gian, trong nhà không giàu có mấy, vì vậy ăn mặc xem như mộc mạc; còn mấy vị ở Đông Uyển có diễm lệ phô trương, nhưng cũng có người trầm ổn nhẹ nhàng như Lục Khê.
Dĩ nhiên, người diễm quang tứ phía là Thẩm Kha rồi, nàng ta mặc một bộ váy Bích Hà thêu hoa màu xanh biếc, trên tóc là một cây Chu sai bằng bảo thạch lóng lánh, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đôi môi diễm lệ câu hồn.
Mọi người đều không nhịn được khẽ thán phục.
Thấy các tiểu chủ chẳng ai bì nổi mình, đặc biệt là kiểu phục sức đơn giản như Lục Khê, đứng trong đám người sợ rằng chẳng ai nhận ra được, Thẩm Kha lại càng thêm đắc ý.
Bởi vì chỉ mới là thân phận tiểu chủ, nên các chủ tử ở Vi an uyển không được phép ngồi xe ngựa. Tần Vũ sai người mang đến 11 chiếc kiệu, giữa trưa nắng đưa mọi người đến Đức Dương điện.
Chỗ ở của Hoàng hậu, Vi an uyển tất nhiên không thể sánh kịp, khí thế mạnh mẽ, trang trọng lộng lẫy. Nhất là Thiên Điện, các bàn tiệc đã được bày ra, dưới đài bày sáu dãy bàn, năm dãy đã có người ngồi, dãy duy nhất còn lại là để cho các tiểu chủ.
Lục Khê đi cùng chúng tú nữ đến hành lễ với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương Cát Tường, chư vị nương nương Cát Tường.”
Hoàng hậu mặc bộ cung bào màu vàng, ngồi ở chính giữa đứng dậy mỉm cười nói: “Không cần đa lễ, mọi người an tọa đi.”
Lần trước nhìn thấy hoàng hậu là ở Trường Nhạc cung, Lục Khê không dám nhìn thẳng nàng ta, còn lần này đứng trong đám người, khoảng cách cũng vừa vặn, nàng mới phát hiện thì ra hoàng hậu rất đẹp.
Nàng ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng cái khác biệt nhất chính là khí chất, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều tràn đầy khí thế cùng uy nghiêm, nếu không phải Nhạc gia thất thế, sợ rằng nàng ta còn có khí thế hơn bây giờ nhiều.
Sau khi mọi người nhập tọa, hoàng hậu bảo cung nhân dâng lên danh sách các vở kịch, nàng ta chọn trước, sau đó mới cười nói: “Bọn muội muội cũng chọn vở diễn mình thích đi, đừng chỉ để một mình bổn cung chọn.”
Biết hoàng hậu xưa nay không thích ồn ào, mọi người cũng ngầm hiểu chọn vở diễn nhẹ nhàng, dĩ nhiên, những người có thể chọn là Tần phi phân vị cao, còn những người khác chỉ mỉm cười cảm tạ ý tốt của hoàng hậu.
Giữa lúc Lục Khê đang suy đoán thân phận của chúng tần phi ngồi cùng bàn với hoàng hậu thì thấy có một tiểu thái giám đi vào, hành lễ xong liền cao giọng: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Thường phi nương nương cảm thấy không khỏe, đã ở cung nghỉ ngơi, sai nô tài tới truyền lời, xin thứ không thể cùng hoàng hậu nương nương xem kịch được.”
Hoàng hậu cười lạnh, nhưng vẫn rộng lượng bảo tiểu thái giám trở về chăm sóc cho Thường phi, nếu còn không khoẻ, thì sai người mời thái y đến.
Lục Khê cười thầm, Thường phi quả thật là không nể mặt ai, nếu thân thể khó chịu, sao không xin phép sớm hơn? Đợi tất cả Tần phi đến đông đủ, mới phái một tên tiểu thái giám tới truyền lời, điều này không phải đồng nghĩa với việc làm mất thể diện hoàng hậu trước chúng cung tần sao?
Nhưng hoàng hậu chính là hoàng hậu, dù trong lòng tức giận đến đâu, cũng phải thể diện dáng vẻ rộng lượng, Lục Khê sâu sắc cảm thấy bản lĩnh này không phải ai cũng có thể làm được.
Trong chúng tần phi, ai hả hê, ai đồng tình quả thật rất khó phân biệt, nhưng ít ra ngoài mặt mọi người đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng là người ngồi ở bên phải hoàng hậu, Ninh phi, cười nói: “Hoàng hậu nương nương rộng lượng ân cần, đặc biệt mời mọi người cùng đến xem hát, giờ cũng không còn sớm nữa, chi bằng kêu đào hát biểu diễn đi, tránh để mọi người ngồi nhìn chiếc bàn không, lại cảm thấy buồn bực.”
Hoàng hậu thuận thế phân phó hí khúc có thể bắt đầu.
Những người ngồi cùng bàn với hoàng hậu dĩ nhiên đều là phi tần địa vị cao, trừ hoàng hậu ra thì phân vị cao nhất là Chính nhất phẩm Đức Phi, tiếp theo là Tòng nhất phẩm Nguyệt Dương Phu nhân, tiếp theo là Chính nhị phẩm Ninh phi, Tòng nhị phẩm Tiêu chiêu viện.
Nhưng vị phân là một chuyện, được sủng ái lại là chuyện khác, hiện nay người được sủng ái nhất không phải là Đức Phi, cũng không phải là Ninh phi, mà là Nguyệt Dương Phu nhân và Tiêu chiêu viện.
Đáng nói hơn chính là, trong lúc nghe hát, ánh mắt của chúng Tần phi thường nhìn về phía các tiểu chủ ở Vi an uyển, lúc nhìn đến Thẩm Kha thì thời gian dài nhất.
Váy áo diễm lệ cùng trang sức xa xỉ như thế gần như áp chế cả đám đông, thậm chí lấn át hào quang của không ít Tần phi.
Càng đáng tiếc hơn chính là, những ánh mắt nhìn nàng ta không phải yêu thích, ngưỡng mộ hay ghen tỵ, mà là giễu cợt cùng thương hại, dù sao người có đầu óc đơn giản như vậy quả thật rất khó sinh tồn ở hậu cung. Thẩm Kha chỉ muốn áp chế hào quang của chúng phi tần, nhưng lại chưa từng nghĩ đến bây giờ bản thân nàng là thân phận gì, mà lại dám làm chuyện điên rồ đến vậy.