Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 77: Nam nhân cặn bã (hai)
Trước khi đi, Quý Thanh An do dự một lát mới nói với Minh Uyên: “Tuy vi thần và Thường nhị tiểu thư không có duyên phu thê, nhưng cũng đã từng là người quen cũ, kính xin hoàng thượng ân chuẩn cho vi thần đi thăm hỏi, cũng để ngày sau khỏi áy náy.”
Minh Uyên uống một ngụm trà, không nhanh không chậm đáp: “Không ngờ Quý đại nhân là người trọng tình như vậy, nếu đã thế thì trẫm ân chuẩn cho ngươi.”
“Vi thần khấu tạ hoàng thượng.”
Lúc Lục Khê còn đang thất thần, Minh Uyên đã đi vào phòng trong, cúi người búng nhẹ tai nàng: “Đang nghĩ gì đấy?”
Nàng sầu não chớp chớp mắt nhìn hắn: “Đang nghĩ thử xem tối nay nên ăn gì.”
Minh Uyên buồn cười: “Hóa ra là đói bụng, vậy nhanh đi dùng bữa thôi.”
Trong cung điện rộng lớn, trước giờ chỉ có một mình Minh Uyên dùng bữa, hôm nay trên bàn có thêm một người khiến khẩu vị hắn tốt hơn vài phần.
Thức ăn của hoàng thượng phong phú hơn cung phi rất nhiều, Phật thủ Kim Quyển, Long Phượng Trình Tường, nấm trúc Long Tĩnh. . . . . . có nhiều món Lục Khê không biết tên.
Lục Khê xắn ống tay áo lên gắp thức ăn cho hắn, Minh Uyên mỉm cười nhận lấy còn không quên lắc đầu: “Ái phi nghĩ bụng trẫm là cái động không đáy hay sao?”
Lục Khê lung túng, đôi đũa đang kẹp một khối Phương Trúc ngừng lại giữa không trung, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Minh Uyên thấy thế bật cười, kéo tay nàng qua đưa đôi đũa tới khóe miệng cắn miếng Phương Trúc, nhìn gò má ửng hồng của nàng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Ái phi sau này nhớ thường xuyên đến đây dùng bữa với trẫm.” Hắn cười khẽ, vừa uống canh, vừa lơ đễnh nói.
Cao Lộc đứng bên cạnh cũng hốt hoảng, trong hậu cung này, người có thể dùng bữa với hoàng thượng, trừ hoàng hậu thì chẳng còn ai nữa? Những lời hôm nay của hoàng thượng, chẳng lẽ là có ý định lập Lục Dung Hoa làm hoàng hậu?
Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Lục Khê cũng thêm phần kính nể, Lục Dung Hoa này vào cung còn chưa tới môt năm, đã có được ân sủng đến vậy, quả thật không thể khinh thường.
Lục Khê chỉ cười cười lắc đầu: “Tần thiếp nào có tư cách dùng bữa cùng hoàng thượng mỗi ngày? Sợ giấm chua của các phi tần dìm chết tần thiếp mất. . . . . . Hơn nữa, thức ăn ở chỗ hoàng thượng phong phú như vậy, tần thiếp không muốn bị nuôi thành một con heo mập đâu, vừa xấu lại còn bị hoàng thượng ghét bỏ.”
Minh Uyên quan sát nàng một vòng, ánh mắt dừng ở trước ngực lâu hơn một chút, thâm ý nói: “Cái này phải xem là mập ở nơi nào, trẫm lại cảm thấy, có vài chỗ mập mạp sẽ khiến người ta hài lòng hơn .”
. . . . . . Đây rốt cuộc là hoàng thượng hay một tên công tử phong lưu cưỡi ngựa xem hoa? Có ai dùng biểu tình nghiêm chỉnh để đùa bỡn người khác như hắn không chứ.
Lục Khê buồn cười, đối diện với ánh mắt tinh anh của hắn, nhìn thấu sự vui vẻ trong đó.
Bây giờ, việc sống cùng hắn ngày càng trở nên dễ dàng, lúc phải diễn trò dần ít đi, thời gian thư giãn dài lên thêm.
Lúc Quý Thanh An đến Lạc Phương điện thì Thường Tư Viện đang ngồi đánh đàn trong một vùng cỏ rậm rạp, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, đôi con ngươi của nữ tử không hề có một chút gợn sóng, nhìn hắn như một người vô hình, tiếp tục gảy đàn.
Thường gia rơi đài, tỷ muội Thường thị bị giam cầm ở đây, theo lý nên vì sự giày sang phú quý đã mất mà thương cảm mới đúng, thế nhưng trong mắt nữ tử này chỉ có bình tĩnh vô hạn, còn mơ hồ lộ ra sự bình thản an nhiên, giống như cuộc sống kiếp này đã an ổn, chẳng còn gì để lo lắng.
Quý Thanh An ngẩn người, vốn định chào hỏi, lại vì sự lạnh nhạt của đối phương mà có chút lúng túng. Hắn ta định đi vào bên trong, nhưng mới đi hai bước, lại dừng lại, nguyên nhân vì nơi đây vốn là nơi giam cầm những mệnh phụ phạm tội trong cung, cung điện này được phân thành rất nhiều tiểu viện, hắn lại không biết nơi nào là chỗ ở của Thường Tư Vân.
Người đang ngồi trong bụi cỏ điềm nhiên nói: “Viện đầu tiên ở phía đông.”
Quý Thanh An xoay người thi lễ, đáp lại: “Đa tạ Thường Tiệp dư.”
Thường Tư Viện cười nhạt: “Thường Tiệp dư? Trong cung này đã không còn Thường Tiệp dư nữa, đại nhân chớ đa lễ.”
Nói xong, nàng ta lại tiếp tục gảy đàn, Quý Thanh An chỉ đành xoay người đi về hướng đông, từ sau lưng truyền đến tiếng hát, bay bổng trong suốt, tựa như đến từ mộng ảo.
“Hoa không phải hoa, sương chẳng phải sương.
Nửa đêm đến, bình minh đi.
Ảo cảnh thoáng qua bao nhiêu bận?
Đi tựa mây hồng không chỗ tìm.
Nghe khúc ca này, trái tim Quý Thanh An bỗng nhiên hơi loạn nhịp, chuyện cũ dần hiện về trong trí nhớ, nhưng cố nhân đã chẳng còn ở đây.
Hương ngọc lan phủ hai bên bờ, lúc say mê đâu biết ngày sau sầu muộn. Khi ấy ta cùng người thưởng hoa, nhưng giờ đây cảnh còn người đã không ở.
Hắn chậm rãi đi tới tiểu viện phía đông, qua khe cửa quan sát bên trong tiểu viện, cũng chỉ một phòng nhỏ với một số vật dụng đơn sơ, trên bàn có bát cơm chỉ còn một nửa, một chén canh đậu hũ rau xanh, bên giường có một người đang ngồi cúi đầu, trong tay là một khối vải vụn, chẳng biết dùng để làm gì.
Hắn đẩy cửa ra, hơi do dự bước vào, người trong phòng vừa nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ đó dọa Quý Thanh An giật bắn mình.
Thường Tư Vân vốn rất kiều diễm, dù chưa đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất quyến rũ. Thế mà, giờ phút này, nữ nhân trước mặt lại đầu xù tóc rối, mái tóc đen bóng ngày xưa giờ đây rối tung, xõa xuống một bên vai, mặt mũi thon gầy tái nhợt, đôi môi cũng chẳng chút huyết sắc.
Vừa thấy Quý Thanh An tới, đôi mắt trống rỗng của nàng ta lộ ra chút ánh sáng, gò má tái nhợt tựa như sáp nến, vô cùng đáng sợ.
Môi của nàng ta khẽ động đậy, nhưng chỉ bật ra tiếng cười khanh khách, giơ miếng vải mình đang cầm trong tay lên trước mặt hắn: “Chàng xem, đây là y phục ta làm cho con chúng ta, chờ nó ra đời là có thể mặc!”
Miếng vải này là do nàng ta xé từ váy mình ra, rách lung tung, bẩn thỉu vô cùng, nàng ta nở nụ cười, ánh mắt mờ mịt, hẳn là điên rồi.
Quý Thanh An vạn lần không sẽ thấy cảnh tượng như vậy, vốn định dùng lời lẽ ngày thường thuyết phục Thường Tư Vân im miệng, phòng ngừa nàng ta nói ra chuyện hắn đã từng làm cùng Thường Vệ Quang lúc trước, khiến bản thân thất thế, nhưng bây giờ nàng ta đã phát điên. . . . . .
Chuyện này với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Hắn không để ý đến dáng vẻ điên khùng của nàng ta, xoay người muốn đi, nhưng không ngờ nàng ta lại bất chợt đứng dậy vọt tới chặn cửa, mấy ngón tay gầy trơ xương nắm lấy cánh tay hắn, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng: “Thanh An, ở lại với ta.”
Nàng ta hoạt động mạnh như vậy, mùi hôi trên người lập tức bay vào mũi Quý Thanh An, nhiều ngày không tắm nên mùi hôi rất đáng sợ, suýt chút nữa khiến hắn ngất đi.
Hắn hất văng tay nàng ta ra, trấn định cười một tiếng: “Được, ta cũng định đến chơi với nàng, nhưng có mấy món ăn ta quên đem vào, nàng chờ một lát để ta đi lấy.”
Hắn đang muốn lướt qua nàng ta ra ngoài, nhưng không ngờ cái tay kia vẫn nắm chặt lấy cánh tay hắn, Thường Tư Vân ôm chặt lấy hắn từ phía sau, âm thanh chợt trở nên bén nhọn: “Không cho đi! Ta không cho chàng đi! Chàng muốn đi tìm nữ nhân Giang Nam kia sao! Nàng ta có gì tốt? Gia đình ta giàu có hơn nàng ta, quyền thế của phụ thân ta to lớn hơn nàng ta, tại sao chàng lại muốn đi tìm nàng ta?”
Mùi hôi khiến người ta nôn mửa tràn ngập chóp mũi, Quý Thanh An cố nhịn cơn ghê tởm chực trào tới cổ họng, từ tốn gỡ tay nàng tar a: “Tư Vân, nàng an tĩnh một chút, đây là trong cung, không phải bên ngoài, nói chuyện phải cẩn thận!”
Giờ đây đã không còn ai biết hắn và Lục Khê từng có chuyện cũ, một khi chuyện này truyền đi, đừng nói tới sự nghiệp, mà muốn giữ mạng cũng là việc khó.
Thường Tư Vân vẫn cố chấp nắm lấy tay hắn, si mê nói: “Vậy chàng phải đồng ý với ta không được đi, nếu không ta sẽ không nghe lời chàng!”
Quý Thanh An cũng dịu dàng cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng ta: “Được, ta đồng ý với nàng, ta không đi. Ngoan, ở đây chờ ta…ta ra ngoài lấy thức ăn cho nàng, có được không?”
“Thật không đi chứ?” Nàng ta si ngốc hỏi, đưa tay lên vuốt ve vùng bụng bằng phẳng: “Ta và con sẽ chờ chàng về.”
Quý Thanh An tiếp tục dụ dỗ: “Bảo đảm sẽ không đi, ta sẽ mau vào với nàng. . . . . . và con.”
Ánh mắt hắn hơi dừng lại chỗ vệt máu trên váy nàng ta, nhưng chỉ chớp mắt liền xoay người đi.
Ngang qua vô số viện, bên trong phần lớn là những người giống Thường Tư Vân, đều đã hơi điên dại.
Trong chủ điện, có một lão cung nữ phụ trách mọi việc lớn bé ở nơi đây đang ngồi, trên tay bà ta là một chiếc không thêu, chẳng biết là đang may vá cái gì, thấy Quý Thanh An đi tới, liền cười đứng dậy hỏi: “Quý đại nhân thăm xong rồi à?”
Quý Thanh An gật đầu một cái, nhưng không vội vã rời đi, mà khẽ cười liếc nhìn người đang canh gác bên ngoài, cung nữ kia ở trong cung đã lâu, người cũng khôn khéo, liền đoán được hắn có lời muốn nói, vì vậy nói vọng ra sai tiểu thái giám bên ngoài: “Quý đại nhân đi đường xa đến đây, chắc cũng hơi mệt mỏi, Tiểu Hỉ, đi nấu ly trà đi.”
Tiểu thái này liền lập tức đáp lời, nhanh chóng rời đi.
Lão cung nữ buông mảnh vài thêu trong tay xuống, nhìn Quý Thanh An mỉm cười: “Quý đại nhân có lời muốn nói với lão nô đúng không?”
Quý Thanh An bình tĩnh móc từ trong tay áo ra một chiếc hà bao đưa cho bà ta, mỉm cười nói: “Hôm nay đến thăm cố nhân, đã làm phiền Trương cô cô rồi.”
Cung nữ này tên là Trương Hi, vốn là hồng nhân bên cạnh quý phi trước kia, chỉ tiếc Thái hậu đắc thế, quý phi ra đi, bà ta liền bị phái tới nơi này coi chừng những người phạm tội kia. Những nơi thế này, chỉ cần có tiền thưởng, thì chuyện gì mà chẳng xong?
Dù sao trời cao Hoàng Đế ở xa, hoàng thượng trong Tê Ngô cung đang bận rộn quốc sự nào rảnh để ý đến nơi ít người thăm hỏi như thế này?
Trương Hi nhìn hà bao liền biết có không ít bạc, mỉm cười nhận lấy, hài lòng nói: “Quý đại nhân khách khí rồi, đây là bổn phận của lão nô. Không biết Quý đại nhân còn có gì muốn lão nô làm không?”
Quý Thanh An nhỏ giọng nói: “Thường nhị tiểu thư thần trí không tỉnh táo, có chút điên điên khùng khùng, chắc là do mất đi đứa bé nên chịu đả kích quá lớn, đầu óc mơ hồ, nếu lỡ sơ sẩy tự vẫn trong viện, mong rằng cô cô chiếu cố xử lý hậu sự.”
Trương Hi hiểu ý, trong mắt ánh lên vẻ sáng tỏ, khẽ mỉm cười: “Xin Quý đại nhân yên tâm, Thường nhị tiểu thư quả thật có chút điên dại, theo lão nô thấy, là có ý định tự vẫn rồi.”
Quý Thanh An gật đầu một cái: “Chỉ là ta vừa đến thăm nàng ta, nên mong rằng trong vòng nửa tháng, cô cô chăm sóc tốt cho nàng ta, đừng để nàng ta gặp chuyện không may.”
Trương Hi mỉm cười tiễn hắn, ước lượng hà bao trong tay, cười nhạt, sai tiểu thái giám vừa bưng trà trở về: “Lên thắp hai nén hương đi, cũng không thể khiến người ta đi không được.”
Thái giám này cũng lập tức hiểu ý, vừa đi ra ngoài chuẩn bị hương nhang, vừa lắc đầu, aizzz, trong nội viện này lại có người sắp đi.