Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 72: Bỏ hay không bỏ (ba)
Liễn xa đi thẳng về phía trước.
Nét mặt Minh Uyên vẫn rất bình ổn, không một gợn sóng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn giữ vững tôn nghiêm của đế vương.
Hắn nhìn núi giả nơi xa, mái vòm, đình đài. . . . . . Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không còn dáng vẻ hốt hoảng của một khắc trước.
Chỉ có trời mới biết, trong long bào, đôi tay kia đã nắm chặt đến mức nào, những ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm chặt thành quyền, đến khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Hắn rất quan tâm nàng.
Hắn rất quan tâm nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn hi vọng ông trời có thể đối xử nhân từ với một người hơn chút, nàng nhỏ bé yếu đuối như vậy, yếu đuối đến mức tưởng chừng như một trận mưa to cũng có thể bao phủ lấy nàng, thì làm sao có thể chống chọi lại bão táp như thế?
Tim đập của hắn đập mạnh, từng phát rõ ràng, phát ra những tiếng vang trầm nặng. Một lúc sau, hắn đưa tay ôm ngực theo bản năng, lại chạm vào một vật gì mềm mại, hắn hơi ngẩn ra, một chiếc hà bao thanh nhã đập vào mắt.
Đóa hoa Ngọc Lan trắng noãn, bên trong còn có mùi hương thơm ngát, từ từ quẩn quanh chóp mũi.
Hắn dường như đã quên mất vật nhỏ này, bởi vì mỗi ngày đại cung nữ ngự tiền thay quần áo cho hắn luôn quen tay cho vật này vào áo, nên chính bản thân hắn cũng bất giác quên mất.
Mùi thơm này dần dần tràn ngập chóp mũi, rồi lại tràn đầy cả trái tim, hắn nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực, giống như đang buông tiếng thở dài.
Minh Uyên nhắm mắt lại, muốn làm một Đế Vương sáng suốt, thì điều kiêng kỵ nhất chính là tham luyến nữ sắc, nhưng cơ trí như hắn cũng không hiểu nổi tâm tình của mình giờ khắc này.
Hình như nàng vừa xảy ra chuyện, trời đất liền lập tức mù mịt.
Liễn xa dừng ở ngoài Nhạc Thanh điện, Minh Uyên không đợi Cao Lộc đưa ghế nhỏ đến đã nhảy xuống xe, sải bước đi vào trong điện.
Bọn cung nữ thái giám vội vàng ra vào, người này vừa bưng vào một chậu nước, người khác liền bưng một cháu máu ra, tiếp nối liên tục. . . . . . Ai cũng chuyên chú làm công việc của mình, cho đến khi một tiểu cung nữ bưng chậu suýt đụng Minh Uyên, nàng ta vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền hoảng hốt đến mức xém làm rơi chậu.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!”
Tiếng kêu này quá nổi bật, nhanh chóng làm mọi người chú ý, âm thanh chậu rơi xuống đất vang lên liên tiếp, đám người vốn đang bận rộn đều lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng vạn tuế ——”
Minh Uyên cau mày, cuối cùng không nói một lời trầm mặc đạp bước đi vào trong phòng.
Lục Khê đau đớn rên rỉ, dù âm thanh đã khàn khàn, nhưng vẫn đau đến mức bật ra thành tiếng.
Mặt cùng tóc nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt gần như xám trắng, phía dưới là một mảnh máu tươi ghê người.
Giờ khắc này, trái tim Minh Uyên bỗng chốc ngừng đập, theo bản năng đi tới bên nàng, bước chân cứng ngắc, giống như đã không còn là bộ phận trên cơ thể mình nữa.
Đây là người con gái luôn mỉm cười nhìn hắn.
Đây là người con gái lúc ngủ cũng an tĩnh, dịu ngoan như khi thức giấc.
Đây là người con gái toàn tâm toàn ý đối xử với hắn như phu quân mình.
Cũng là người con gái này luôn quan tâm đến cảm xúc, suy nghĩ của hắn trước tiên.
Hôm nay nàng khổ sở đau đớn trên giường, chỉ có thể bất lực nhìn đứa bé còn chưa ra đời rời đi nhân thế. . . . . . Hắn gần như có thể cảm nhận rõ ràng nỗi khổ sở cùng đau đớn của nàng.
Chỉ mấy bước chân ngắn ngủi mà giống như vượt qua núi cao sông dài, Minh Uyên cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chăn của nàng, không nói một lời, chỉ cố chấp ủng hộ nàng trong yên lặng.
Lục Khê khó khăn nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mi nhòe lệ.
Môi nàng khẽ động, Minh Uyên nhận ra được, nàng đang phí sức nói: “Thật xin lỗi, đứa bé không còn nữa. . . . . .”
Phải mất bao cố gắng để có thể bảo bản thân mình giữ vững nụ cười trấn an, Minh Uyên không biết, hắn chỉ biết hắn phải dùng hết toàn bộ hơi sức mới khắc chế được vẻ mặt của mình, dịu dàng nhìn nàng: “Không sao, chúng ta còn có thể có con mà. . . . . .”
Ánh mắt của hắn vô cùng đau đớn, tâm cũng đau đến chết lặng.
Hắn không nghĩ trên thế giới này còn có một người con gái ngốc nghếch như vậy, dù đang ở thời khắc đau đớn tột cùng vẫn cảm thấy áy náy với hắn, vì không bảo vệ tốt con của bọn họ mà áy náy
Nhưng sự thực, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng.
Chỉ có thể nắm tay Lục Khê, nhìn Ôn thái y cùng mấy vị khác thái y khác bận rộn. . . . . .
Từng chậu máu được bưng ra, những chiếc khăn trắng như tuyết thay nhau bị nhiễm đỏ, lòng của Minh Uyên cũng từng chút một trầm xuống.
Có người bên ngoài bẩm báo: “Trương Sâm đại phu đến ——”
Mọi người sững sờ, khi một người bước nhanh từ ngoài vào, quỳ xuống dập đầu: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng”, mới phát hiện hắn chính là viện trưởng tiền nhiệm của Thái Y Viện.
Minh Uyên nói: “Không cần đa lễ, mau lại đây chữa trị cho Dung Hoa!”
“Thảo dân tuân chỉ!” Trương Sâm không dám chậm trễ, vội vã đi tới bên giường, xem mạch cho Lục Khê.
Người có thể làm được viện phán, y thuật tất nhiên không thể xem thường, có Trương Sâm ở đây, mọi việc thuận lợi hơn nhiều, Ôn thái y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ đầu đến cuối Minh Uyên vẫn luôn nắm chặt tay Lục Khê, cho đến khi nàng mệt mỏi lâm vào hôn mê, mọi chuyện mới xong.
Trương Sâm lau mồ hôi trên trán, khom người bẩm báo với Minh Uyên: “Khởi bẩm hoàng thượng, bây giờ Lục Dung Hoa đã không còn nguy hiểm, nhưng đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . Thứ cho thảo dân vô năng.”
Cả đám thái y cũng quỳ xuống: “Xin hoàng thượng trách phạt!”
Tầm mắt Minh Uyên vẫn không rời khỏi người trên giường, chỉ nhắm mắt lại: “Trẫm không trách các ngươi, tất cả lui xuống đi.”
Cả đám người nhìn nhau rồi chậm rãi thối lui ra khỏi cửa.
Đám cung nữ hầu hạ thay y phục cho Lục Khê xong, trải một lớp đệm giường mới lên —— bởi vì Lục Khê còn hôn mê, không tiện di động, vì vậy chỉ có thể đổi lớp đệm giường, phía dưới lót mấy tầng vải thật giày.
“Các ngươi cũng lui xuống đi.” Minh Uyên ra lệnh cho đám người Bích Chân, vì vậy các cung nữ cũng rối rít ra khỏi gian phòng .
Trong nhà chỉ còn lại Minh Uyên cùng Lục Khê đang hôn mê, Minh Uyên đứng dậy nhúng khăn vào nước ấm, vắt khô, ngồi ở bên giường tỉ mỉ lau mặt cho Lục Khê, khăn lông đi qua vầng trán sáng bóng, qua đôi lông mi thật dài, đến chiếc mũi thanh tú, rồi tới gò má tái nhợt, cùng với cánh môi anh đào.
Ngũ quan của nàng đã rất quen thuộc với hắn, nhưng chỉ cần nhìn nàng là có thể cảm nhận được mùi hoa lan thơm ngát xông vào mũi.
Hắn giúp nàng lau sạch mồ hôi, rồi cúi người đặt lên mặt nàng một nụ hôn, run rẩy nói: “Là trẫm không bảo vệ tốt cho nàng. . . . . .”
Tay của nàng hắn vẫn đang nắm chặt tay nàng, Minh Uyên nhìn ngay cả lúc ngủ say mày nàng cũng cau lại, không tự chủ đưa tay xoa xoa giữa mi tâm, dọc theo trán đi đến chóp mũi, như đang muốn vuốt phẳng sự lo lắng của nàng.
Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, ngồi cạnh nàng một lúc như vậy, hắn dựa vào thành ghế thiếp đi lúc nào không hay.
Một lúc lâu không thấy thanh âm gì nữa, Lục Khê mở mắt ra, nhìn thấy Minh Uyên mang vẻ mặt mệt mỏi ngủ gật trên ghế, bàn tay hắn còn nắm chặt tay nàng, cảm giác ấm áp này khiến lòng nàng bỗng chốc hoang mang.
Nàng nghe được lời của hắn, cũng biết hắn giúp nàng lau mồ hôi, đắp chăn, sự dịu dàng đến từ đế vương này quá mức đột ngột, khiến tim nàng hỗn loạn.
Rốt cuộc hắn đang thương yêu nàng như một sủng vật hay là cái gì khác?
Lục Khê hơi thất thần, lại bị sự đau đớn trong lòng cùng trên cơ thể lay tỉnh, nàng muốn khóc, nhưng không khóc nổi.
Nàng phải kiên cường hơn, phải thông minh hơn, phải vứt bỏ tất cả do dự cùng mềm lòng.
Tất cả những ai đã từng tổn thương nàng và con nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Minh Uyên vẫn còn đang mơ màng màng, chợt cảm thấy bàn tay trong tay mình động đậy, lập tức mở mắt ra. Lục Khê đang nhìn hắn, hai mắt đã bị những giọt lệ đau thương bao phủ, cắn môi nức nở không thành tiếng.
“Đừng cử động, cứ nằm nghĩ đi.” Minh Uyên đè tay nàng lại, dùng âm thanh vô cùng dịu dàng nói với nàng: “Nàng có biết trẫm sắp bị nàng hù chết rồi không?”
Nước mắt lại rơi, Lục Khê nức nở nói: “Tần thiếp có tội, không thể giữ được con của hoàng thượng. . . . . .”
“Nói nhảm gì vậy, con của trẫm chẳng lẽ không phải con nàng? Lòng trẫm khó chịu, lòng nàng càng khó chịu hơn, trẫm đều hiểu . . . . . .” Dừng một chút, Minh Uyên cúi người hôn lên nước mắt của nàng, chạm nhẹ từng chút một, sau đó đi đến bên môi, ấn xuống một nụ hôn dịu dàng: “Ngoan, nghe lời của trẫm, an tâm dưỡng thân thể cho tốt, chúng ta sẽ còn có con.”
Nước mắt Lục Khê vẫn rơi, có hôn cũng không hết: “Nhưng không phải là đứa trẻ này . . . . . . Mỗi ngày tần thiếp đều mong ngóng con mau đến thế giới này, cảm nhận sự tồn tại của con, nhưng sao con lại nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi. . . . . .”
Âm thanh của nàng yếu ớt, giống như đang thì thầm, chỉ cần lông mi hơi rung thì lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
Minh Uyên bị cảnh tượng này làm cho đau đớn, hắn có thể cảm nhận được sự khổ sở của nàng, chỉ có thể không ngừng lặp lại: “Đừng khóc, ngoan, tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con, con trai hay con gái đều sẽ có, trẫm sẽ dạy bảo bọn chúng hiếu thuận với nàng, nàng đừng khóc nữa. . . . . .”
Hắn nói “Chúng ta”, trong giọng nói hiện rõ sự đau lòng cùng sủng ái.
Lục Khê rưng rưng gật đầu, nhắm mắt tựa vào cánh tay hắn, giống như hắn là cọng rơm cứu mệnh.
Ánh mắt Minh Uyên dần tối lại, sau khi nàng thiếp đi lần nữa, mới nhẹ nhàng thu cánh tay về, sải bước ra ngoài.
“Vân Nhất, vào chăm sóc cho Dung Hoa. Trương Sâm, bắt đầu từ giờ phút này ngươi khôi phục chức vụ ban đầu, từ nay về sau chuyên tâm chăm sóc cho Lục Dung Hoa, cho đến khi thân thể nàng khỏi hẳn.”
“Tuân chỉ.”
“Bích Chân, ngươi qua đây.”
“Vâng”
Minh Uyên dẫn Bích Chân đi tới Thiên Điện, trong phòng vắng lặng, ánh nến leo lắt, cửa cửa sổ khép chặt, khiến người ta như muốn nghẹt thở.
Minh Uyên đưa lưng về phía nàng ta, lạnh nhạt hỏi: “Tại sao chủ tử ngươi lại bất chợt xảy thai? Rõ ràng trước khi trẫm đi còn tốt, sao chỉ trong thời gian ngắn lại thành như vậy?”
Bích Chân cúi mâu im lặng một lát, mới nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết.”
“Không biết?” Minh Uyên giận dữ, quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ cúi gằm của nàng ta: “Ngẩng đầu lên, nhìn trẫm mà trả lời! Ngươi đã phục vụ trẫm nhiều năm như vậy, còn dám khi quân phạm thượng sao?
Bích Chân rưng rưng ngước mắt nhìn hắn, vẫn là không nói một lời.
Hắn chợt hiểu ra cái gì, trầm giọng nói: “Được, vậy trẫm hỏi ngươi, sau khi trẫm đi, thì có những ai đến Nhạc Thanh điện?”
Lần này, Bích Chân không trầm mặc nữa, nàng nhắm mắt thẳn thắn đáp: “Bẩm hoàng thượng, trước khi chủ tử gặp chuyện không may, hoàng hậu nương nương cùng Ninh phi nương nương đã tới.”
Ánh mắt Minh Uyên lạnh xuống “Sau khi bọn họ đi bao lâu, thì chủ tử ngươi xảy ra chuyện?”
“. . . . . . Hai vị nương nương vừa bước chân ra khỏi cửa, chủ tử liền. . . . . . Liền. . . . . .” Những lời kế tiếp nàng ta không nói được.
Minh Uyên nắm chặt tay, gằn từng tiếng: “Trẫm biết rồi.”
Hắn sải bước đi ra khỏi Thiên Điện, lửa giận trong ngực gần như muốn thiêu cháy hắn.
“Cao Lộc, chuẩn bị xe! Đến Đức Dương điện!”
“Hoàng thượng muốn đến chỗ hoàng hậu nương nương?” Cao Lộc có chút kinh ngạc.
“Hoàng hậu? Ha ha, bắt đầu từ hôm nay, trẫm không có hoàng hậu!”