Đấu Phá Hậu Cung

Chương 70: Bỏ hay không bỏ【 một 】


Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 70: Bỏ hay không bỏ【 một 】

Minh Uyên túc trực ở Nhạc Thanh điện một ngày một đêm, đến sáng ngày thứ hai mới rời khỏi để thiết triều. Hắn luôn ở cạnh bên giường Lục Khê, nửa khắc cũng chưa từng chợp mắt, để cung nữ phục vụ mặc triều phục xong liền rời bước đến Hạo Thanh cung.

Hôm qua, dưới sự giám sát của hắn, Lục Khê uống hết chén thuốc vừa đắng vừa khó ngửi kia xong, đến nửa đêm lại nôn hết ra. Đám người Vân Nhất không thể làm gì khác hơn là nửa đêm đi nấu một chén thuốc khác, rồi để Minh Uyên tự tay đút cho nàng, sau đó sai người lấy mứt hoa quả át chế cảm giác đắng chát trong miệng, Ôn thái y lại kê cho nàng chút thuốc an thần Lục Khê mới ngủ thiếp đi.

Trước khi đi, Minh Uyên đứng ở bên giường ngắm nhìn người đang say giấc, trong lòng có một phần mềm mại, mấy phần thương tiếc.

Hắn cưng chiều nàng, yêu thích nàng, hi vọng được nhìn thấy con của bọn họ ra đời, thế nhưng chính sự yêu thích này lại đưa nàng đến khổ sở như hôm nay.

Hắn không biết làm thế nào để diễn tả sự thương tiếc mãnh liệt của mình lúc này, hắn chỉ biết người con gái luôn dùng ánh mắt an tĩnh cùng lưu luyến nhìn hắn từ phía sau này không thể xảy ra chuyện gì được.

“Chăm sóc cho nàng cẩn thận, lát nữa trẫm sẽ tới đây.” Hắn nói với Bích Chân cùng Ôn thái y, Cao thái y làm nhiệm vụ hôm nay cũng đã tới.

Cao Lộc đứng sau lưng hắn lo lắng nhắc nhở: “Hoàng thượng, ngài đã một đêm không ngủ, hay là sau khi lâm triều xong trở về cung nghỉ ngơi một lát đi, đến chiều trở lại thăm Dung Hoa cũng không muộn. . . . . . xin ngài lấy long thể làm trọng.”

Minh Uyên vừa đi vừa nói: “Không sao, Lục Dung Hoa sợ đắng, nếu trẫm không tự mình mớm thuốc sẽ nôn ra.”

Ngay cả hắn cũng không nhận thấy giọng điệu như vậy có bao nhiêu khác thường, đã vượt qua sự quan tâm cần có của một Đế Vương đối với phi tử.

Cao Lộc im lặng theo ở phía sau, khẽ chần chờ một lúc lâu, hoàng thượng chưa hề quan tâm tới phi tử nào như vậy? Ngay cả Nguyệt Dương phu nhân cũng không được cưng sủng ái tới mức này. . . . . .

Nhưng nhìn thấy bóng lưng thon dài cao lớn của Minh Uyên từ phía sau, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm uy nghiêm của bậc đế vương, đây là nam tử đã được huấn luyện làm quân chủ từ khi còn nhỏ, nhưng cũng là người cô đơn cực kỳ lâu.

Trong cung phi tần vô số, nhưng không có một người nào như yêu thương phu quân mình yên lặng yêu thương hắn giống Lục Dung Hoa, tất cả mọi người chỉ nghĩ tới làm sao để tranh đoạt tình cảm, làm sao để mang Long thai, chỉ có một Lục Khê nhỏ bé lại bình thường đối xử chân thành với hắn, nhưng cũng vì sự nhỏ bé bình thường này trở thành sự không bình thường nhất trong cung.

Từ cổ chí kim, có mấy người có thể xem Đế Vương như trượng phu của mình?

Lục Khê làm được, cũng khiến hoàng thượng từng chút từng chút một xem nàng thành tiểu thê tử.


Cao Lộc mơ hồ có dự cảm, nếu lần này Lục Dung Hoa đại nạn không chết, ngày sau ắt hẳn sẽ vinh sủng lục cung.

Cùng lúc với thời gian thiết triều, lúc mọi người đến thỉnh an hoàng hậu thì đều nhắc tới chuyện Lục Dung Hoa rơi xuống nước. Vẻ mặt hoàng hậu vẫn lạnh nhạt, hờ hững cho mọi người lui ra sớm, chỉ giữ mình Ninh phi ở lại.

“Ninh Phi muội muội rảnh rỗi, thì theo Bổn cung đến Nhạc Thanh điện một chuyến đi.” Lúc này, nàng ta mới lộ ra chút mệt mỏi cùng phiền não.

Xưa nay, Ninh phi luôn là một người an phận, toàn tâm toàn ý làm bạn bên cạnh hoàng hậu, trung thành với nàng ta.

Ninh phi khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ hôm qua hoàng hậu nương nương không đến thăm Lục Dung Hoa?”

Theo lý mà nói, hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu đứng đầu lục cung phải đến hiện trường ngay lúc ấy mới phải.

Hoàng hậu cười cười, trong mắt có một tia giễu cợt: “Bổn cung vốn muốn đi, nhưng hoàng thượng phái người tới nói, ở Nhạc Thanh điện có ngài ấy là được rồi, việc này quan hệ trọng đại, không nhọc bổn cung bận tâm.”

Cảm thấy giọng điệu của mình hiện rõ vẻ u oán, nàng ta mới thu hồi vẻ mặt không cam lòng, lạnh nhạt nói: “Dạo này hoàng cung xảy ra không ít chuyện, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, Bổn cung sẽ không giữ nổi hậu vị này nữa.”

Ninh phi không ngờ hoàng hậu lại nói ra những lời này, sững sờ một lúc lâu mới thốt ra vài câu trấn an: “Nương nương đừng lo lắng, bởi vì chuyện này liên quan đến hoàng tử trong bụng Lục Dung Hoa, hơn nữa nghi phạm lại là hai nữ nhi của Thường Vệ Quang, can hệ mật thiết đến triều cương nên mới không tiện để nương nương nhúng tay? Loại chuyện như vậy xác thực không phải là chuyện có thể dung quyền lực hậu cung để giải quyết, quá mức phức tạp, nhất định hoàng thượng cũng sợ nương nương quá mức mệt nhọc mà thôi.”

Sợ nàng ta mệt nhọc? Hôm nay trong lòng Hoàng thượng đã chẳng còn chút gì cho nàng ta nữa rồi.

Hoàng hậu không phản bác, chỉ có chút buồn cười thở dài: “Thôi, cứ đến Nhạc Thanh điện trước đi, xảy ra chuyện lớn như thế, nếu Bổn cung không tự mình đến thăm, sợ rằng phải thực sự thoái vị rồi.”

Cùng Ninh phi đến Nhạc Thanh điện, trên đường nghe cung nữ cận thân hồi báo chuyện cả đêm hôm qua hoàng thượng không về nghỉ ngơi, luôn canh giữ ở Nhạc Thanh điện, sắc mặt hoàng hậu lại càng thêm khó coi.

Nàng ta ngồi trên liễn xa, đột nhiên ngẩng mắt nhìn mảnh trời phía trên hoàng cung, mái đình cong cong, tường đỏ đá xanh, bầu trời nhỏ hẹp giống như chỉ ở tồn tại phía trên khoảng hoàng cung này, nữa còn cảnh tượng nào khác nữa.


Nàng ta chợt không nhớ nổi, từ lúc nào, mà bản thân mình chỉ có thể thông qua khoảng không gian chật hẹp ấy để ngắm nhìn bầu trời, có lẽ là sau khi vào cung, có lẽ là sau khi lên làm hoàng hậu, tóm lại cảnh sắc nàng ta nhìn thấy giờ đây đã không còn là cảnh sắc lúc trước, cho dù là cùng một mảnh trời, nhưng tư vị cũng đã thay đổi, huống chi là con người chứ?

Đối với nàng ta Hoàng thượng là người thân mật nhất, cũng là trượng phu xa lạ nhất.

Vào giờ phút này, Minh Uyên đang ngồi trên đại điện, yên lặng nghe quần thần hồi báo chuyện hôm nay, sau khi giải quyết mọi chuyện xong, hắn mới liếc nhìn người từ đầu đén cuối không phát biểu lấy một câu – Thường Vệ Quang, bình thản hỏi: “Thường Thừa Tướng, đối với chuyện Vương đại nhân đề nghị thu thuế vừa rồi, ngươi có ý kiến gì không?”

Thường Vệ Quang cung kính hồi đáp: “Bẩm hoàng thượng, vi thần cho là biện pháp này rất tốt, không khiến dân chúng quá bất mãn, lại giúp vun đầy quốc khố, vi thần vô cùng đồng ý.”

Giỏi lắm, rõ ràng chuyện gì cũng biết rất rõ ràng, nhưng lại giả bộ hồ đồ.

Minh Uyên khẽ cười châm biếm, đột nhiên hỏi hắn: “Ngoại trừ chuyện này, trẫm còn có chuyện muốn thỉnh giáo Thường Thừa Tướng.”

Thường Vệ Quang cuống quít đáp: “Xin hoàng thượng nói thẳng, vi thần vạn lần không dám nhận hai chữ thỉnh giáo!”

Vì vậy Minh Uyên không nhanh không chậm nói: “Trẫm thật muốn biết trước giờ thừa tướng dạy con thế nào, không biết Thừa Tướng có thể chỉ giáo hay không?”

Trán Thường Vệ Quang đổ một lớp mồ hôi lạnh, ông ta vội đưa tay lau qua, trấn định nói: “Vi thần không biết cách dạy con, cầu xin hoàng thượng trách phạt!”

Ông ta quỳ xuống, sóng lưng đứng thẳng, dùng âm thanh vừa già nua vừa đau lòng nói: “Hoàng thượng, con không biết dạy, là lỗi của cha, tất cả đều là lỗi của một mình vi thần. Là vi thần quá sủng ái con bé, nên mới khiến nó trở nên kiêu ngạo không biết trên dưới, lỡ tay làm hại Lục Dung Hoa đang được sủng ái ngã xuống hồ sen! Mong hoàng thượng khai ân!”

Thừa Tướng dưới một người trên vạn người, hôm nay, ngay trước mặt triều thần quỳ xuống đất thỉnh cầu trách phạt, một màn này thật đúng là đáng xem.

Bầu không khí im lặng bao trùm đại điện, cho đến khi Minh Uyên phẫn nộ nói: “Lục Dung Hoa đang có thai, bây giờ mẫu tử đều gặp nguy hiểm, dù Thường nhị tiểu thư là cố ý hay vô tình, cũng nên chịu phạt. Huống chi theo lời các cung nhân có mặt ở đó nói, là chính mắt nhìn thấy Thường nhị tiểu thư đẩy Lục Dung Hoa xuống ao. Thường Thừa Tướng, mặc dù ngươi đã đóng góp rất nhiều cho Ngự quốc, nhưng quy củ chính là quy củ, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho mẫu tử Lục Dung Hoa bình an! Thì Trẫm chỉ phạt ngươi một năm bổng lộc, trong vòng nửa năm không được tham dự triều chính, đóng cửa hối lỗi. Nếu như hài nhi của trẫm có chuyện. . . . . . thì ngươi tự cầu phúc cho mình đi!”


Hắn không nói hết mà để mọi người tự suy ngẫm, nếu đứa bé có chuyện. . . . . . Thường Vệ Quang chờ bị chu di cửu tộc đi.

Mưu hại hoàng tử, chính là trọng tội.

Thường Vệ Quang quỳ ở đó, sắc mặt trắng bệch, như già đi mấy chục tuổi.

Thường Tư Vân là nữ nhi ông ta sủng ái nhất, Thường gia là thành tựu cả đời, hôm nay cả hai thứ quan trọng đều sắp mất đi. . . . . .

Tan triều, hoàng thượng vừa rời đi, ông ta liền chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa gọi mấy vị đại thần ở trước mặt: “Các vị đại nhân xin dừng bước.”

Những viên quan này đều là người thuộc phe cánh của ông ta, bây giờ Thường Vệ Quang xảy ra chuyện, tất nhiên sắc mặt bọn họ cũng chẳng dễ nhìn: “Các vị đại nhân, hoàng thượng muốn thâu tóm quyền lực trong tay lão phu lâu rồi, rốt cuộc hôm nay cũng tìm được cơ hội. Lão phu tự thấy thường ngày đối đãi với các ngươi không tệ, hôm nay lão phu gặp nạn, không biết các ngươi có thể tương trợ hay không.”

Đám người nhìn nhau, cuối cùng Hộ bộ thượng thư bước ra nói: “Thường Thừa Tướng, không phải hạ quan không muốn giúp một tay, mà thật sự là năng lực có hạn, sao dám mạo hiểm đối nghịch với hoàng thượng chứ?”

Thường Vệ Quang cười cười, “Đại nhân cho rằng hoàng thượng chỉ muốn chỉnh trị một mình lão phu sao? Chúng là là người ngồi cùng thuyền, phân tán quyền lực trong tay hoàng thượng, nay hoàng thượng muốn lấy lại, các ngươi cho rằng chỉ lão phu là cái cây duy nhất hoàng thượng định đốn hạ sao? Hoàng thượng tâm cơ sâu nặng, sao lại không biết người nào chiếm nhiều đất đai điền sản, người nào cho thân thích mình các chức quan lớn nhỏ, người nào gia sản giàu có chứ? Hơn nữa Thái hậu vốn hận chúng ta thấu xương, chuyện đến nước này các ngươi nghĩ rằng mình im lặng là có thể an ổn sao?”

Nghe ông ta nói vậy, mọi người đều biến sắc, ý của Thường Vệ Quang chính là: môi hở răng lạnh, chỉ cần ông ta ngã xuống, những người khác cũng sẽ đổ theo.

“Như vậy theo ý Thừa Tướng, chúng hạ quan nên làm thế nào?”

“Mời các vị đại nhân đến phủ của ta, chúng ta thương lượng tỷ mỉ hơn.”

Trương Sâm là một người đáng thương, bị Lý Nghĩa Tài liên lụy mất đi chiếc ghế viện phán vất vả phấn đấu mấy chục năm, đau khổ về nhà, mông ngồi còn chưa nóng, liền có thị vệ chạy tới thông báo nói hoàng thượng vời ông ta vào cung gấp.

Trương Sâm đáng thương vốn đã lớn tuổi, bộ xương già bị mấy ngày đi đường xóc nảy làm cho rệu rã.

Nghe nói là Lục Dung Hoa cùng đứa bé lại có vấn đề, Trương Sâm vừa vì mình thổn thức, còn không quên cảm thán cho vị Lục dung hoa mệnh khổ này.

Trong cung có thể mang thai đã không dễ, có thể giữ được đứa bé lại càng không dễ, giờ đây chẳng biết nàng có thể giữ nổi mạng mình không.

Mà giờ khắc này, Lục Khê cũng vừa tỉnh lại, nói với Bích Chân: “Ra ngoài mời Ôn thái y vào đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”


Ôn thái y tiến vào, cung kính thi lễ.

Lục Khê ra lệnh cho những người khác: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện phải thương thải cùng Ôn thái y.”

Các cung nữ lục tục đi ra ngoài.

Lục Khê ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn Ôn thái y, “Ta muốn nghe lời nói thật, đứa nhỏ này có bao nhiêu cơ hội có thể bình an sinh ra?”

Ôn thái y sợ hãi nói: ” Sao Dung Hoa lại nói thế? Dung Hoa cùng đứa bé đều rất khỏe mạnh, lúc hạ quan bắt mạch xong bẩm báo với hoàng thượng Dung Hoa cũng nghe thấy. . . . . .”

“Đừng lấy hoàng thượng ra để gạt ta…ta không phải người ngu. Ngươi chỉ cần cho ta biết, để ta chuẩn bi trước, ta sẽ không nói với hoàng thượng.”

Ôn thái y không dám nói lời nào.

“Nếu ngươi không nói, ta mà xảy ra chuyện gì, nhất định là bị ngươi chọc tức chết.” Lục Khê không nhanh không chậm nói.

Mặt Ôn thái y nhăn thành trái khổ qua: “Dung Hoa làm khó cho hạ quan rồi.”

“Được, không nói cũng được, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.” Lục Khê lạnh nhạt nói, “Có phải cơ hội để giữ được đứa nhỏ này rất thấp?”

Ôn thái y chần chờ một lát mới gật đầu.

“Nếu giữ được có khỏe mạnh không?”

Vấn đề này mới là cực kỳ trọng yếu, ôn thái y vẫn không dám nói với hoàng thượng, có ba phần cơ hội giữ được đứa bé, nhưng đứa bé có khỏe mạnh không…..hắn không dám đảm bảo.

Lục Khê nhắm mắt lại: “Đa tạ ôn thái y, ta biết rồi.”

Nếu đứa trẻ này đã không khỏe mạnh, vậy thì ra đi sớm một chút để không phải chịu những tai ương cực khổ của cuộc sống này. . . . . . Khuôn mặt nàng ẩn trong bóng tối một lúc lâu, cho đến khi các cung nữ trở về, nàng mới trấn định nói: “Ta hơi khát, Bích Chân, rót cho ta ly nước.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.