Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 67: Đột biến 【 ba 】
Edit: Fuly
Quý phủ, thư phòng, cửa phòng khép hờ, khó ngăn được tiếng thở dốc, từ khe cửa còn có thể nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau. . . . . .
“Như thế nào, có phải thiếp quyến rũ hơn thiên kim Tổng đốc nhiều phải không?”
“Nàng ta sao có thể so được với nàng? Ta sẽ dùng lễ nghi cao nhất nghênh nàng vào cửa, để nàng làm chánh thất, về sau mỗi ngày ân ái cùng ta, tốt nhất là khiến nàng không xuống được giường. . . . . .”
Những âm thanh bên trong như mũi nhọn đâm thẳng vào đầu Lục Khê, trong khoảnh khắc, nàng có cảm giác như mình bị những hình ảnh kia lấp kín.
Nhưng không phải.
Sống lại lần nữa, những chuyện cũ trước kia đối với nàng mà nói chỉ có thể là một kế hoạch báo thù tỉ mỉ, tuyệt không nên mang theo một chút sầu não hay khổ sở nào nữa.
Bởi vì bọn họ không xứng để nàng phải tốn hao dù là một chút xíu tinh lực để chú ý đến, chỉ cần an tĩnh chờ chết là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng từ từ trở nên lạnh nhạt, dịu dàng nhìn Thường Tư Vân cười một tiếng: “Đây là muội muội của Tiệp dư? Dung mạo quả thật giống Tiệp dư.”
Giọng nói cùng vẻ mặt như vậy, khiến Thường Tư Viện cũng không khỏi sửng sốt, còn tưởng rằng ánh mắt rét lạnh chợt lóe lên một khắc trước chính là ảo giác của mình.
Lục Khê vịn tay Vân Nhất đứng lên, phân phó Bích Chân: “Bưng chút trà cùng điểm tâm đến bên hồ sen trong đình.”
“Vâng”
Vân Nhất đỡ nàng, ba nữ nhân cùng đi đến hồ sen ngoài Nhạc Thanh điện, các cung nữ ở lại hành lang dài bên ngoài đình, không đi vào cùng.
Hành lang đỏ thắm uốn lượt quanh ao, đình nghỉ mát được xây giữa hồ sen, đứng giữa không trung, giống như đưa tay là có thể đụng được đóa hoa trên mặt nước.
Mùa hè đã tới, hoa sen cũng mới nở, Lục Khê mỉm cười nâng một ly trà hoa lên, có chút ngượng ngùng nói: “Trời nóng nực rồi, ta có sai người làm chút trà hoa thanh nhiệt giải hỏa…, không biết hôm nay có khách quý tới, không có gì ngoài trà, mong rằng Tiệp dư cùng. . . . . .”
Thường Tư Viện hiểu ý, bổ sung, “Tư Vân là nhị tiểu thư Thường gia.”
Vì vậy Lục Khê nói tiếp: “Mong rằng Tiệp dư cùng nhị tiểu thư đừng chê.”
Thường Tư Vân vội vàng cười duyên nói: “Đâu có đâu có, Lục Dung Hoa nói đùa rồi, ngày trước dân nữ chưa được vào cung, thấy mọi thứ trong cung đều là cực tốt. Fuly_ddiieenddann Có thể được Lục Dung Hoa mời uống trà chính là tam sinh hữu hạnh, dân nữ vui mừng còn không kịp, nào dám chê chứ?”
Nàng ta nghĩ cười như vậy sẽ khiến người khác yêu thích, trước giờ, chỉ cần nàng ta cười như vậy trước mặt phụ thân hoặc tình lang đều nhận được vô hạn sủng ái, nhưng nàng ta không ngờ trước khi sống lại Lục Khê từng đứng ngoài thư phòng thấy nàng cười như vậy với Quý Thanh An, âm thanh này gần như làm nổi lên toàn bộ hận ý trong lòng Lục Khê.
Chính nàng ta cùng Quý Thanh An cấu kết với nhau làm việc xấu, hại chết mình và đứa bé!
Chính phụ thân của Thường Tư Vân, hại chết mấy trăm mạng người của Lục gia!
Tròng mắt tối sầm lại, Lục Khê lẳng lặng cúi đầu xuống, nụ cười không giảm: “Không biết hôm nay Tiệp dư mang theo nhị tiểu thư đến đây là có chuyện gì? Chỉ là muốn tìm muội muội lãnh giáo chút kiến thức dưỡng thai sao?”
Thường Tư Viện cười cười: “Đúng vậy, tỷ tỷ chưa từng làm mẹ, Tư Vân lại không thích nói những chuyện này với mẫu thân, muội muội cũng biết rồi đó, người làm mẫu thân thường hay quan tâm vài vấn đề. . . . . . vì vậy, tỷ tỷ không thể làm gì khác hơn là mang nàng ấy tới tìm muội lãnh giáo một chút, mong rằng muội muội nể mặt tỷ tỷ, vui lòng chỉ giáo.”
Lục Khê chạm mắt với nàng ta giữa không trung, trong lòng biết rõ mục đích của nàng ta không phải đơn giản như thế, nếu nàng đoán không sai, sợ rằng hôm nay chính là ngày Thường Tư Viện muốn ôm tội danh mưu hại hoàng tử lên người.
Nhưng nàng ta dẫn theo Thường Tư Vân . . . . . . Sợ rằng kế hoạch có biến.
Cũng được, nếu đều là người đáng thương đồng mệnh tương liên, tốt nhất nên để tội danh này cho người khác gánh, về phần người nào, tất nhiên chính là một trong những kẻ thù lớn nhất của nàng, đây quả thật là việc vui ngoài ý muốn.
Lục Khê cười nhạt, mời hai người ăn bánh ngọt Bích Chân bưng tới, khẽ gật đầu với Bích Chân một cái, Bích Chân chần chờ chốc lát, rốt cuộc rời đi.
Thông minh như nàng ấy, tất nhiên nhìn ra được ánh mắt chủ tử có chút không giống, hơn nữa Thường Tiệp dư lại mang theo muội muội đến đây, chuyện này thật sự là có chút kỳ lạ.
Nhưng là ý của Lục Khê, nàng chỉ có thể tuân theo.
Thường Tư Viện nhìn một bàn phù dung cuốn tơ vàng, cười nói: “Ngự Thiện Phòng lại có điểm tâm tốt như vậy, đến giờ ta mới biết đấy.”
Lục Khê nói: “Tỷ tỷ chê cười rồi, bởi vì muội mang thai hoàng nhi, nên hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho muội một phòng bếp nhỏ, để muội thích ăn gì thì sai người nấu, cũng tiện cho việc muội dễ đói, sai người đi tới đi lui thông báo cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị tốn thêm thời gian lại rắc rối.”
Thường Tư Viện cầm một khối bỏ vào trong miệng, vừa vào miệng liền tan đi, ngọt mà không ngán, tư vị thật sự là vô cùng mê người: “Hoàng thượng quả nhiên thương yêu muội muội, khiến tỷ tỷ như ta thật ganh tỵ.”
“Hoàng thượng nào có thương yêu muội chứ, rõ ràng là sợ hoàng nhi đói bụng.” Lục Khê cũng đùa theo, nếu ở trước mặt nhị tiểu thư, Thường Tư Viện muốn nói đùa, nàng tất nhiên cũng phải phối hợp.
Đánh thái cực như vậy một lúc, rốt cuộc Thường Tư Vân cũng không nén được tức giận, thầm nghĩ Thường Tư Viện không chịu chuyển đề tài tới việc Quý Thanh An, nhất định là không thật lòng muốn giúp đỡ.
Nàng cắt đứt lời Thường Tư Viện đang định nói, chen vào: “Không biết mấy ngày trước, Lục Dung Hoa có còn nhớ việc gặp Lễ Bộ Thượng Thư Quý đại nhân ở hồ sen này không?”
Câu hỏi vô cùng đột ngột, Thường Tư Viện cùng Lục Khê đều ngẩn người, không ngờ nàng ta lại đi thẳng vào vấn đề như thế.
Lục Khê liếc nhìn nụ cười trong mắt Thường Tư Viện, hơi kinh ngạc hỏi_Fuly_die~ndanlequyydon: “Lễ Bộ Thượng Thư Quý đại nhân? Sao đột nhiên Nhị tiểu thư lại hỏi chuyện này? Ta tiến cung không lâu, đừng nói căn bản chưa từng thấy Quý đại nhân này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, sao lại có chuyện gặp phải Quý đại nhân bên hồ sen mấy ngày trước chứ?”
Thường Tư Vân ngẩn ra, “. . . . . . Lục Dung Hoa chưa từng gặp qua?”
Lần này Lục Khê bật cười: “Sao vậy, chẳng lẽ ta nên gặp hắn sao? Làm phi tử của hoàng thượng, sống trong hậu cung khó nhìn thấy đại thần trên triều, hơn nữa Nhạc Thanh điện này của ta cũng không nằm trên đường xuất cung, dù các đại thần hạ triều trở về cũng nhất định sẽ không đi qua đây, dĩ nhiên là ta không gặp vị đại nhân đó rồi.”
Trong nháy mắt, Thường Tư Vân hiểu ý của nàng.
Nàng ta cúi mâu cười: “Dung Hoa thứ tội, là dân nữ đường đột.”
Quý Thanh An chưa từng tới, Lục Dung Hoa cũng không gặp, căn bản không có chuyện như thế, về sau ai cũng không được nhắc tới.
Đề tài tới đây liền kết thúc, Thường Tư Viện cười cầm một khối phù dung cuốn tơ vàng, đứng dậy đi tới bên cạnh lan can, bóp vụn thả vào trong ao. Chỉ chốc lát sau, một đoàn cá chép liền bơi đến, đua nhau ăn, nổi đầy một vùng nước.
“Mau nhìn xem, những chú cá này thật là tham ăn.” Nàng ta quay đầu lại ngoắc hai người, nụ cười tươi rói, giống như một đứa bé .
Lục Khê chần chờ một chút, ngay sau đó đi tới bên cạnh nàng ta, cũng quay đầu nói với Thường Tư Vân: ” Nhị tiểu thư cũng cùng đến xem một chút đi, cá chép trong cung là Trân Phẩm, ở ngoài cung khó có thể nhìn thấy.”
Hai người đang đứng kề nhau ở lan canh, đứng bên cạnh Thường Tư Viện nhìn xuống mặt nước, quả nhiên là trông thấy một đám cá chép màu sắc sặc sỡ vui vẻ bơi lội, thậm chí vì giành ăn, còn nhảy lên khỏi mặt nước, mang theo bóng nước chói sáng dưới ánh mặt trời, vô cùng đẹp mắt.
Thường Tư Vân nhìn đến ngây dại.
Cũng ngay thời khắc yên tĩnh này, cảnh tượng vốn tốt đẹp như tranh lại đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Thường Tư Viện đưa bánh ngọt còn dư lại trong tay cho muội muội, mỉm cười nói: “Ừ, ngươi cũng thử một chút đi.”
Thường Tư Vân đưa tay tới đón, nhưng không ngờ bàn tay đang đưa về phía mình đột nhiên đẩy mạnh, nàng ta mất trọng tâm, ngã về hướng hồ nước.
Nhưng Lục Khê lại đang đứng trước nàng ta, cũ ngã này, đánh mạnh lên người Lục Khê!
Bên kia, các cung nữ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bên này nhị tiểu thư Thường gia dùng tốc độ kinh người nhào về phía chủ tử nhà mình, Lục Khê lại đang ngắm cá trong ao, không dự liệu được nguy hiểm sau lưng, cứ như vậy ngã vào hồ nước.
“Bùm ——” Âm thanh vật nặng rơi xuống khiến mọi người đều bị dọa đứng hình.
Mặc dù Lục Khê đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng không ngờ tới sẽ là phương thức trực tiếp như vậy, nàng vốn biết bơi, nhưng ở trong nước vũng vẫy một lúc vẫn không nổi lên được, cảm giác khủng hoảng cùng vô lực ập vào lòng, đến cả trái tim cũng bắt đầu run rẩy.
Giống như thấy lại cảnh tượng nàng bị người ta nhấn đầu xuống nước ở kiếp trước, nàng vũng liều mạng vùng vẫy như vậy, nhưng là tử nữ yếu đuối —— còn đang mang thai sáu tháng, sao có thể địch nổi sức lực của một nam nhân hàng năm luyện võ đây?_Fuly_ddlqd
Màn nước lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vọt tới, hô hấp yếu dần đi, có lúc tưởng như đã ngừng thở, sự khủng hoảng trong lòng ngày một tràn ra, khiến nàng hoàn toàn không thể chịu nổi, chỉ cảm thấy nước lạnh từng đợt từng đợt tràn vào miệng mũi, sặc vào cổ họng nàng.
Nàng cần không khí! Nàng cần hô hấp!
Nàng bất chấp tất cả để vùng vẫy, vì mình, vì đứa bé, vì kết tinh tình yêu nàng đã mong đợi quá lâu. . . . . .
Nhưng cuối cùng, nàng chẳng còn hơi sức để giãy dụa nữa, chỉ còn có thể dùng hết sức lực còn lại đưa tay vuốt vùng bụng đã nhô ra, giống như đang cảm nhận được được sự chuyển động của tiểu sinh mệnh đó. . . . . . Nàng biết nàng sẽ phải vĩnh biệt hài nhi.
Sự thống khổ và khủng hoảng của kiếp trước đồng loạt xông lên đầu, tứ chi của nàng đã vô lực, dù giờ phút này không có ai đè đầu nàng xuống, nàng cũng không nổi lên được.
Nàng loáng thoáng thấy vẻ mặt sợ hãi của hai tỷ muội Thường Tư Viện, nhưng trong mắt Thường Tư Viện của chỉ có một mảnh lẹnh lẽo, có lẽ còn có áy náy cùng hối hận, nhưng nàng ta chỉ đứng ở nơi đó, thờ ơ ơ hờ nhìn mình.
“Chủ tử ——” Bích Chân cùng Vân Nhất là hai người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng băng qua hành lang chạy về phía này.
Bích Chân biết bơi, trực tiếp nhảy xuống hồ sen, còn Vân Nhất thì rống lên với đám cung nữ, thái giám Thường Tư Viện mang tới: “Cứu mạng! Người đâu mau tới đây! Ai biết bơi thì nhảy xuống cứu người hết đi!”
Đám người đứng hình vì sợ hãi lúc này mới có phản ứng, “ùm” “ùm” âm thanh vật nặng chạm nước vang lên liên hồi, rối rít bơi về phía Lục Dung Hoa đang chìm dưới nước.
Trong cơn kinh hoảng, Lục Khê dùng đôi tay che lấy bụng mình, con à, con nhất định không được có chuyện gì. . . . . .
Kiếp trước không thể giữ được con, là nương vô dụng, thế nhưng kiếp này, nương tuyệt đối sẽ không để con xảy ra chuyên gì!
Trong lúc tuyệt vọng cùng hi vọng luân phiên phủ kín, nàng thấy Bích Chân bơi đến gần mình, càng lúc càng gần, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm bớt.
Ý thức từ từ tan rã, nàng loáng thoáng nhìn thấy Bích Chân nâng mình lên, run giọng an ủi: “Chủ tử, không sao, có nô tỳ ở đây, người đừng nhắm mắt, nghe nô tỳ nói, nô tỳ dẫn người đi lên. . . . . .”
Trong ánh trăng mờ ảo như đã lên bờ, bên tai còn có âm thanh huyên náo, có cung nữ thái giám, còn có tỷ muội Thường Tư Viện. . . . . . Nhưng cuối cùng, cuối cùng tất cả trở nên yên ắng.
Nàng thật không ngờ, Thường Tư Viện lại hung ác như vậy, hung ác đến độ ruồng bỏ cả lời đã hứa với nàng.
Nàng thực ngốc, đồng mệnh tương liên thì sao chứ? Nếu giống như nàng bị người ta phản bội đến mất mạng, nào còn có tình đồng cảm đây?
Vì đạt được mục đích, không chừa thủ đoạn nào, từ trước đến nay vốn là vũ khí mà nữ nhân trong cung chuẩn bị.