Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 4: Con đường tuyển tuyển tú phong ba【 thượng 】
Lục Khê muốn vào cung thi tú nữ!
Tin tức này khiến Lục Thẩm Tư kinh hãi.
Làm Thượng Thư phu nhân êm đẹp không tốt ư, tại sao nữ nhi lại muốn làm tú nữ?
Không kịp chờ đến lúc ăn cơm tối, Lục Thẩm Tư liền vội vàng gọi Lục Khê vào thư phòng, mở miệng hỏi thẳng: “Khê nhi, sao con lại có ý nghĩ điên rồ đấy?”
Lục Khê hành lễ theo quy cũ, bình tĩnh nói: “Nữ nhi rất khỏe, không biết vì sao phụ nhân lại cho rằng suy nghĩ của nữ nhi là điên rồ?”
Lục Thẩm Tư cau mày: “Đột nhiên lại nói với nương là con muốn vào cung tuyển tú, đây không phải chuyện điên rồ ư? Không phải con và Quý Thanh An lưỡng tình tương duyệt sao? Bây giờ lại đổi ý là thế nào?”
Lục Khê ngước mắt nhìn phụ thân, thốt rõ từng chữ: “Nữ nhi đã nghĩ qua rồi, Quý Thanh An chẳng qua chỉ là một Lễ Bộ Thượng Thư, nếu con gả cho hắn, sớm muộn cũng sẽ phải thấy cảnh hắn tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp. Đã là phải chia sẻ trượng phu của mình với nữ nhân khác, như vậy nữ nhi tình nguyện trở thành nữ nhân của hoàng thượng, ít nhất có thể giúp được phụ thân củng cố địa vị, nếu nữ nhi có đủ phúc phận, nói không chừng còn có thể giúp Lục gia nâng cao vị thế.”
Lục Thẩm Tư không phải là người dễ gạt, ông dùng ánh mắt lợi hại quan sát nàng: “Khê nhi, có phải con cãi nhau với Quý Thanh An không?”
Lục Khê không chút do dự đáp: “Vâng, hắn muốn con chờ hắn hai năm, địa vị ổn định mới lấy con, nữ nhi hôm nay đã đến tuổi xuất giá, sao có thể đợi được lâu như thế? Hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là một Tân Khoa Trạng Nguyên, vận khí tốt mới được chức qua như bây giờ, tiền đồ mỏng manh. Miệng hắn bảo con chờ hắn hai, ba năm, nhưng ai biết được có phải là năm năm, sáu năm, bảy năm, tám năm hay không? Ngộ nhỡ đến khi nữ nhi đã là gái lỡ thì hắn vẫn chưa củng cố được địa vị của mình, vậy chẳng phải nữ nhi sẽ cô đơn cả đời ư?”
“Dù sao hắn cũng là Lễ Bộ Thượng Thư do hoàng thượng bổ nhiệm, nếu như con gả cho hắn, sẽ không cần phải lo lắng vấn đề ăn mặc, huống chi quan vị của phụ thân ở trên hắn, có cho mười lá gan hắn cũng không dám khi dễ con. Nhưng nếu con vào cung, thì quả thật là ngoài tầm tay của ta, vạn nhất chịu khổ cực, bảo phụ thân phải giúp con bằng cách nào đây?”
“Phụ thân, xin người yên tâm, nữ nhi không phải là kẻ không có đầu óc, mọi việc con sẽ cẩn thận ứng đối. Huống chi người ở hậu cung được thánh ân có mấy ai phải chịu khổ chứ? Nếu chỉ phải chịu khổ lúc đầu nhưng cả đời lại yên ổn. Cuộc đời này của nữ nhi không có hoài bão cao xa gì, chỉ mong có thể trở thành niềm tự hào của phụ thân, lưu lại tên trong sử sách mà thôi.”
Lục Thẩm Tư có nghĩ thế nào cũng không nỡ để hòn ngọc quý trên tay bị cuốn vào cuộc tranh đấu chốn hậu cung, nhưng Lục Khê theo năn nỉ ông suốt cả mùa xuân, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Tiền đồ cùng vinh nhục, với nam nhi thời đại này mà nói là thứ quan trọng nhất.
***
Ngự Cảnh đế năm thứ 4, Vi An Uyển.
Đây là một vườn ngự uyển rộng rãi, không gian được tường đỏ bao quanh chia thành tám biệt viện , cấu tạo hoàn toàn giống nhau, nhưng phong cách lại khác hẳn. Tám biệt viện lại phân thành thành hai phần đối lập, bốn ở phía đông, bốn ở phía tây. Bốn viện phía đông chia ra thành Trúc, Lan, Mai, Cúc, ở phía tây là Mẫu Đơn, Nghênh Xuân, Hồng Hạnh, Xuân Đào.
Chỉ có những tiểu chủ thuận lợi thông qua vòng thi tuyển thứ hai mới có thể chuyển vào Vi an uyển, còn bình thường, những người có thể bước vào nơi này, ít nhất cũng phải là Tuyển Thị. Từ phong cách của những loại hoa có thể suy ra Đông Uyển rõ ràng có địa vị cao hơn so với Tây Uyển, dù sao Mai Lan Trúc Cúc đương thời có thể nói là được người ta yêu thích nhất trong ngàn loại hoa cỏ.
Nhưng đối với những tú nữ tham gia dự tuyển mà nói, chỉ cần có thể bước vào đây đã là phúc phận lớn lao rồi.
Trước mắt, các cung nhân đang bận rộn sửa sang lại biệt viện, nơi này đã để không một năm, vòng tuyển tú thứ nhất lại sắp bắt đầu, chưa tới nửa tháng, ước chừng các tiểu chủ sẽ dọn vào đây ở.
Bên phía Đông Uyển, hai tiểu cung nữ vừa dọn dẹp vừa tám chuyện.
“Aizz, cô nói xem, các tiểu chủ năm nay có người nào xinh đẹp tuyệt luân được như đương kim Thường phi nương nương không nhỉ?”
“Tôi không biết, dù sao Thường phi nương nương cũng là người bước ra từ Vi an uyển, nói không chừng năm nay cũng sẽ có người như hoa như ngọc như thế, Vạn Tuế Gia vừa nhìn thấy chắc hẳn sẽ để tâm”
“Tôi nghe nói, đợt tuyển tú ba năm trước đã bị Thường phi nương nương khống chế, âm thầm ngăn chặn hai tú nữ xinh đẹp nhất ở vòng ngoài, khiến các nàng ta không có cơ hội nào tiến vào Vi an uyển.” Một cung nữ nhìn chung quanh, thấy không có ai ở gần, bèn nhỏ giọng nói.
“Này, đừng nói mò, những lời đại nghịch bất đạo thế này, nếu để cho người khác nghe được, hai ta chỉ có con đường chết!”
“Tôi nhìn thấy không có người mới nói đấy chứ? Cô nói thử xem, hai ta trời sinh cũng không kém, aizz, tại sao lần nào cũng bắt chúng ta đi quét dọn?” Cung nữ kia bày ra vẻ Tây Thi ôm ngực, dưa tay tạo hình hoa lan chỉ hát xướng: “Ngươi hãy nói cho ta biết Nguyễn lang đang ở phương nào…?”
Hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra khỏi phòng.
Thường phi là nhi nữ của đương kim Thừa Tướng, sau khi vào cung tuyển tú một đường thuận lợi tiến vào Vi an uyển, trong một tháng được hoàng thượng lâm hạnh ba lần, thăng liền 3 cấp, từ tiểu chủ đến Tuyển Thị, lại từ Tuyển Thị lên Thường Tại, cuối cùng thành Quý Nhân, vinh dự đặc biệt như vậy có thể nói là trước giờ chưa từng có.
Dĩ nhiên, nàng ta ở hậu cung có thuận lợi hay không, chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với địa vị Thừa Tướng ở trong triều. Ngự Cảnh đế lên ngôi đã được bốn năm, bốn năm trước, triều chính gần như là do Thái hậu Vương thị nắm giữ, cũng chính trong bốn năm này, Ngự Cảnh đế từng chút từng chút đoạt lại hoàng quyền, đảo ngược cục diện trước đó.
Nhưng rốt cuộc trong tay Thái hậu vẫn giữ lại binh quyền, đây là điều mà hoàng đế trẻ không thể không kiêng kỵ.
***
Trước mắt, tất cả các tú nữ cũng đã vào cung, chờ đợi vòng tuyển chọn thứ nhất.
Vòng đầu tiên này, do nội giám hộ bộ kiểm duyệt, kiểm tra hộ tịch các tú nữ, huyết thống cùng với bối cảnh gia đình, là nữ nhân sẽ đưa đến bên cạnh Hoàng đế, nên không thể để xảy ra chút sơ sót nào.
Ba ngày sau vòng tuyển chọn thứ nhất, sẽ tiến hành tuyển chọn vòng thứ hai, là do những lão ma ma trong cung nghiệm thân. Việc nghiệm thân này không chỉ để kiểm tra xem những nữ nhân còn trinh trắng hay không, mà còn để xem tỷ lệ ngũ quan cùng thân thể họ có đạt tiêu chuẩn hay không, có thể giúp Hoàng thất khai chi tán diệp hay không?
Đối với nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam mà nói, hai vòng tuyển chọn này không có vấn đề gì, dù sao tú nữ cũng chia làm hai loại: một loại là nữ nhi quan lại, một loại là nữ tử dân gian.
Từ trước tới giờ, bị đào thảo ở 2 vòng tuyển chọn này thường không phải là nữ tử quý tộc.
Hôm Lục Khê tiến vào Vi an uyển là một ngày đẹp trời, Ảnh Nguyệt đi theo nàng vào Đông Uyển, nghe an bài từ Thái giám tổng quản Tần Vũ dọn vào Lan viện.
Lan viện cũng chia làm 2 mặt nam, bắc. Lúc Lục Khê vào Bắc phòng thì tiểu chủ ở Nam phòng còn chưa tới. Nàng nháy mắt, Ảnh Nguyệt lập tức hiểu ý, đưa cho Tần công công một cái hà bao chứa ngân phiếu, thái giám này cười đến nếp nhăn cũng nheo hết cả lại.
Dù sao những người được tổng quản tự thân nghênh tiếp như Lục Khê quả thật là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trước khi đi, Tần Vũ cười tủm tỉm nói: “Tiểu chủ Lục Khê không hổ là nhi nữ của Tổng đốc Giang Nam, khí độ bất phàm, người còn yêu kiều hơn hoa, ngày sau nếu được thánh thượng cưng chiều, mong rằng tiểu chủ đừng quên ta.”
Lục Khê nhấp một hớp trà Ảnh Nguyệt đưa tới, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn lời chúc của công công, chỉ là chuyện Lục Khê là nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam, mong rằng tạm thời công công đừng để lộ.”
Nếu thân phận Tú nữ không phải do bản thân họ tiết lộ, thì thái giám cung nữ ở Vi an uyển không được tự mình truyền ra ngoài, đây quy củ. Nhưng những nữ nhi quan lại khi vào Đông Uyển thường hận không thể tung tin ra ngoài, bay khắp Vi an uyển, chỉ sợ mọi người xem thường mình. Cũng vì vậy, Tần Vũ không lưu tâm nhiều.
Nhưng giờ nghe Lục Khê nói như thế, Tần công công biến sắc, đảo mắt đáp một tiếng: “Cẩn tuân tiểu chủ phân phó.”
Cây to sẽ phải đón gió lớn, dù sau lưng có tòa núi lớn là Tổng đốc Giang Nam, nữ nhân trước mắt này vẫn ung dung bảo hắn khiêm tốn làm việc. Tần Vũ lại nói mấy câu khen tặng sau đó mới rời khỏi, thầm nghĩ thiên kim Lục gia này quả thật không giống những tiểu thư quan lại kiêu căng ngang ngược kia.
Cả một buổi chiều, không khí ở Vi an uyển vẫn luôn náo nhiệt, các tiểu chủ từng người một dọn vào, mỗi biệt viện hai vị, tổng cộng có 16 vị.
Ảnh Nguyệt hỏi Lục Khê: “Tiểu thư, chúng ta không đi thăm hỏi các vi tiểu chủ khác ư?”
Lục Khê cau mày: “Vào cung chính là tiểu chủ, đừng gọi ta là tiểu thư nữa, chú ý lời nói, không cần quan tâm quá nhiều chuyện. Về phần thăm hỏi, cái này hiển nhiên không cần, người ta không vội, chúng ta gấp làm gì?”
Muốn đánh bại địch phải dò xét được trụ cột, đây là một kỹ thuật sống, không thể vội vàng được.
Quả nhiên, trời còn chưa tối, vị tiểu chủ ở Nam phòng liền dắt thị nữ đến chào hỏi. Nàng ta tên là Ngụy Tranh, diện mạo mỹ lệ, da trắng muốt, cằm nhọn, quả thật là giai nhân thanh tú của đất phương Nam.
Nàng ta nở nụ cười tươi đẹp khéo léo gọi Lục Khê một tiếng “Tỷ tỷ” , vừa hỏi Lục Khê từ đâu đến, vừa dò thăm của cải. Lục Khê gặp chiêu tiếp chiêu, đẩy lại “quả nặng” về phía nàng ta, chỉ nói mình cũng là người phương Nam, nhìn nàng nhu nhược kiều mỵ như vậy, ắt hẳn cũng phải nhìn ra được chút phong thái phương Nam chứ?
Ngụy Tranh cười cười, giới thiệu mình là nhi nữ của Thứ Sử Liễu Châu Ngụy Lại, vì vậy Lục Khê không thể không mở miệng nói vài câu khen tặng.
Hỏi đến mình thì nàng hơi chần chờ, chỉ nói bản thân đến từ Giang Nam, còn chưa tới kịp tiếp lời, Ảnh Nguyệt liền đến châm nến.
Lục Khê thấy vậy liền quát lớn: “Nha đầu vụng về này, trời còn chưa tối, châm nến làm gì?”
Ảnh Nguyệt cả kinh lập tức quỳ xuống: “Tiểu chủ tha mạng, Ảnh Nguyệt thấy trời sắp tối, thầm nghĩ thắp nến để hai vị tiểu chủ tiếp tục dạ đàm, nào có thể đoán được nhất thời lỡ tay. . . . . . Ảnh Nguyệt đáng chết!”
Một chủ một tớ người hát người phụ họa, vẻ mặt Ngụy Tranh cứng đờ, nhìn một lúc lâu, cuối cùng nửa cười nửa không cáo từ, trở về Nam phòng.
Về sau, 5 vị nữ nhi quan lại khác trong 7 vị ở Đông Uyển, trừ nàng, tới thăm, cũng bị Lục Khê lấy phương thức tương tự đuổi đi.
Đến đêm, Ảnh Nguyệt khép cửa lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ, chúng ta làm như vậy, có phải là quá phô trương không? Ngộ nhỡ các tiểu chủ tán gẫu sau lưng người, sẽ biết chúng ta dùng kế với các nàng.”
Lục Khê cúi đầu cười: “Cái ta muốn chính là kết quả này.”
Dưới ánh nến, nụ cười của nàng cực kì nhạt, có vẻ vui sướng nhưng cũng tràn ngập thần bí .
Có thể khiến mọi người buông lỏng phòng bị, từ xưa tới nay chính là giả trư ăn cọp, khiến mọi người nghĩ nàng ngu ngốc, có gì không tốt chứ?