Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 18: Song sinh 【 một 】
Thực ra, từ lúc Minh Uyên rời giường, Lục Khê đã tỉnh.
Nàng vẫn yên lặng nằm đó, cho đến khi Minh Uyên bước ra cửa điện, mới chậm rãi mở mắt ra.
Tòng Lục Phẩm mỹ nhân sao. . . . . . Xem ra hoàng thượng còn hào phóng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
Nàng vén chăn lên định rời giường, nhưng vừa cử động, cảm giác đau nhức từ hạ thân liền truyền tới, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cũng may nàng kịp thời vịn cột giường, nếu không đã trở thành chuyện cười cho đám cung nhân rồi.
Nghe thấy trong điện truyền ra tiếng động rất nhỏ, Bích Chân ở bên ngoài gõ cửa hỏi vọng vào: “Tiểu chủ, người đã tỉnh rồi sao?”
Nàng không thể làm gì khác hơn là khẽ di chuyển thân thể, thuận miệng đáp một tiếng: “Ừ.”
Vì vậy Bích Chân gõ cửa một cái, sau khi nhận được sự đồng ý mới đẩy cửa vào, trong tay cầm một bộ cung trang đơn giản, là màu xanh nhạt, trong khiêm tốn không mất vẻ trang nhã. Nàng ta hành lễ với LụcKhê, tư thái đúng chuẩn, đến cả thanh âm cũng giống như đã tập luyện qua vô số lần, trầm ổn trang trọng, cẩn thận tỉ mỉ: ” Xin mời tiểu chủ thay quần áo, hoàng thượng đã dặn chờ người tỉnh lại, nô tỳ sẽ đưa người đến Đức Dương điện thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Lục Khê xoay người lại để nàng ta mặc quần áo giúp mình, bộ cung trang này rất vừa vặn, không quá hoa lệ, nhưng hiển lộ rõ tư thái đoan trang quý khí.
Hôm nay nàng vừa mới được lâm hạnh, nếu giờ lại mặc cung trang *Ngũ Thải Ban Lan đến thỉnh an hoàng hậu, đây không phải là hành động thiếu não như Thẩm Kha, ở không đi gây sự sao? Cho nên bộ y phục này khiến nàng hết sức hài lòng.
*Ngũ Thải Ban Lan: 5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
Nàng nhớ lúc Minh Uyên đi không hề dặn dò chuyện y phục, liền mỉm cười hỏi Bích Chân, “Bộ xiêm y này là ngươi chọn à?”
Bích Chân cúi mâu đáp: “Bẩm tiểu chủ, là nô tỳ chọn.”
Bởi vì trong người không mang theo bất kỳ món đồ gì có thể ban thưởng, Lục Khê nghĩ một lát, liền vươn tay ra vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, khẽ cười: “Đa tạ ngươi.”
Bích Chân sững sờ, vẻ mặt duy trì từ nãy đến giờ rốt cuộc có một chút biến hóa, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng ta lập tức rút tay về, cung kính đáp: “Chuẩn bị xiêm áo cho tiểu chủ chính là bổn phận của nô tỳ, tiểu chủ không cần đa lễ.”
“Ta là thật tâm cảm tạ ngươi, cho nên ngươi cũng đừng khách khí.” Lục Khê hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng xong mới cười nói: “Đi thôi, đi thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
“Tiểu chủ xin chờ một chút.” Bích Chân nói mấy câu với cung nữ ngoài cửa xong, chỉ chốc lát sau, tiểu cung nữ này liền nâng khay bưng một cái chén đi vào.
Lục Khê nhíu mày không nói gì, nhưng trong lòng lại biết rõ, thấy Bích Chân nhìn mình, nên không đợi nàng ta nhắc nhở, liền chủ động uống canh tránh thai.
Mặc dù nàng không nghe thấy Minh Uyên phân phó Bích Chân đưa thuốc cho nàng, nhưng rất dễ nhận thấy, nếu không phải hoàng thượng cố ý hạ chỉ miễn đi, lấy thân phận bây giờ của nàng cũng chỉ có thể trở thành con cờ của Thái hậu, căn bản là không thể có cơ hội mang long thai.
Ngồi ở bên trong kiệu, Lục Khê vừa vén rèm lên nhìn Bích Chân đang đi ở phía trước, như đang suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới thả rèm xuống.
Cảm giác đau nhức giữa hai chân vẫn còn ứ đọng, nàng thật sự không ngờ lực chiến đấu của Minh Uyên lại mạnh như thế, gần như làm nàng không xuống giường được. Trong quá khứ, không phải nàng chưa từng viên phòng với Quý Thanh An, nhưng khi đó cảm thấy vui thích là bởi vì trong lòng có yêu, cho nên không cảm thấy việc cá nước thân mật có gì không tốt. Hôm nay nàng mới hiểu, chuyện hoan ái giữa nam và nữ vốn chỉ tiến hành theo bản năng chứ không phải bị tình cảm hoàn toàn chi phối.
Nàng khẽ nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười không rõ cảm xúc.
Ước chừng đây cũng là lý do tại sao hắn lại nguyện ý vì nữ nhân kia mà bỏ vợ bỏ con.
Cỗ kiệu dừng ở dưới thềm Đức Dương điện.
“Tiểu chủ, đến nơi rồi.” Giọng nói của Bích Chân vang lên.
Lục Khê dẹp mớ suy nghĩ qua một bên, vén rèm đi ra, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng tư thái bước đi vẫn giữ được vẻ ưu nhã, không nhìn ra chút bất ổn nào.
Lúc ở Tê Ngô cung Bích Chân thấy dáng vẻ nàng cứng nhắc, biết rõ nàng đau đớn đến cỡ nào, nhưng giờ phút này biểu hiện của nàng hoàn mỹ như thế, khiến Bích Chân giật mình, ngay sau đó cung kính đi theo.
Là đại cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã ba năm, hầu hết những phi tần được hoàng thượng sủng hạnh nàng đã thấy qua, thế nhưng chỉ có mình tiểu chủ Lục Khê là đặc biệt. . . . . . Nếu nói là nàng ấy ôn hòa vô hại giống như bề ngoài vậy sẽ không thể có sự nhẫn nại phi thường đến thế; nếu nói là nàng lòng dạ thâm sâu như biển, vậy thì không nên vì chuyện mình chọn một bộ y phục mà chân thành cảm tạ như vậy.
Trong đầu thoáng qua vô vàn suy nghĩ, nàng cảm thấy hình như mình đã đoán ra được ý đồ của Lục Khê.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lục Khê đã bước vào Đức Dương điện, Bích Chân chỉ có thể cúi mâu đứng ở ngoài cửa chờ lệnh.
Nàng tới không tính là quá sớm, đã có nhiều Tần phi ngồi ở bên trong, giờ phút này tuy nàng vẫn chỉ là một tiểu chủ, nhưng tin tức sắp được thụ phong Mỹ nhân đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
Thấy nàng tới, những người mấy ngày trước xem nàng như trò cười tiếc nuối liếc qua, dù sao thâm cung cô đơn, ít đi một đối tượng cười nhạo quả thật là thiếu đi rất nhiều vui thú.
Đầu tiên nàng hành lễ với hoàng hậu, cúi mâu cung kính nói: “Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến chư vị chủ tử.”
“Lục tiểu chủ không cần đa lễ.” Trước khi chưa được chính thức sắc phong, dù rằng mọi người đều biết nàng sắp làm Mỹ nhân, nhưng vẫn phải gọi nàng là tiểu chủ, tỏ vẻ cái gì cũng không biết, dù là hoàng hậu cũng phải như thế.
Theo lệ thường lại nói mấy câu tỷ muội ở hậu cung nên chung sống hòa thuận, mưa móc cùng dính,…. bởi vì Lục Khê vẫn chỉ là tiểu chủ, chưa được chính thức sắc phong nên hoàng hậu cũng không tiện cho nàng nhập tọa, vì vậy liền nhìn nàng ôn hòa cười cười: “Tiểu chủ hôm qua thị tẩm, chắc hẳn hôm nay đã rất mệt mỏi, không bằng về Vi an uyển nghỉ ngơi trước đi.”
Lục Khê cúi người đang định cáo lui, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của thái giám: “Thường phi nương nương đến!”
Lập tức, tầm mắt của tất cả nữ nhân đang ngồi đều chuyển hướng ra ngoài cửa, Lục Khê gần như khẳng định, trong số những ánh mắt kia không hề có vẻ thân thiện nào.
Nàng cũng xoay người theo, chưa nhìn thấy Thường phi, ngược lại thấy người luôn đối đầu với mình, Thẩm Kha, đang ngồi ở vị trí cuối cùng, chuyển ánh mắt khinh thường trên người mình sang Thường phi đang tiến vào đại điện.
Lục Khê cười khẽ, chẳng chút phản ứng, cũng đưa ánh mắt ra ngoài cửa.
Vừa nhìn, cả người nàng liền cứng đờ.
Ngày đó, lúc ở ngoài thư phòng chứng kiến Quý Thanh An cùng nữ nhân kia hoan hảo, nàng cũng nhìn thấy gương mặt này, kiều mỵ tựa như hoa, tràn đầy phong tình, là loại nữ tử mà nàng chưa từng gặp qua.
Vào giờ phút này, người đang đi về phía nàng tràn ngập khí thế không ai bì nổi, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra phong cách tôn quý thịnh sủng vô cùng, nhưng gương mặt kia. . . . . . cùng gương mặt trong trí nhớ lồng lên nhau, quả thật là giống hệt!
Thân thể nàng hơi run rẩy, bị Thường phi khinh miệt mắng một tiếng: “Ngươi là ai? Thấy Bổn cung sao không hành lễ.” Lúc này nàng mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng bình phục tâm tình cúi người hành lễ: “Tham kiến Thường phi nương nương, nô tỳ là Lục Khê của Vi an uyển.”
Khôn khéo như Thường phi, lại là người đang được sủng ái vô cùng, sao có thể không có tai mắt nói cho nàng ta biết chuyện đêm qua Lục Khê hầu hạ? Nhưng nàng lại cứ muốn hỏi một câu “Ngươi là ai?” , định lập uy ở trước mặt mọi người, cũng ở lần đầu tiên gặp mặt này khiến cho Lục Khê mất thể diện.
Hoàng hậu lộ ra một nụ cười vui mừng, vô cùng quan tâm hỏi thăm mấy câu: “Không phải thân thể Thường phi không tốt sao? Còn tới thỉnh an Bổn cung làm gì? Nên ở Lâm Hoa điện nghỉ ngơi cho tốt mới phải, tội gì đến đây, nếu lại mệt mỏi thì thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương chưởng quản hậu cung, vô vàn khổ cực, muội muội chỉ là thể cốt hơi yếu một chút, sao dám an tâm ở Lâm Hoa điện nghỉ ngơi chứ?” Thường phi cười duyên mấy tiếng, ngay sau đó quan sát Lục Khê mấy lần, khẽ nhếch môi: “Vị này chính là tiểu chủ mới vào à, nếu đã đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, chắc hẳn đêm qua đã được thị tẩm.”
Ngôn ngữ trực tiếp, lộ vẻ không lo lắng bất luận kẻ nào có thể cướp đi được sự sủng ái hoàng thượng giành cho nàng ta.
Lục Khê dùng móng tay cố sức đâm sâu vào lòng bàn tay mới có thể bảo trì trấn tĩnh cùng sắc mặt như thường, cúi đầu nói: “Nô tỳ xin cáo lui.” Sau đó thi lễ lần nữa với hoàng hậu cùng chư vị tần phi xong mới nghiêm cẩn đi ra đại điện.
Ở thời khắc đầu tiên biến mất khỏi tầm mắt mọi người, mặt nàng liền trắng bệch, cảm xúc mãnh liệt trong lòng cũng không che giấu được nữa, chẳng biết là hận hay là oán.
Bích Chân tỏ vẻ như chưa từng thấy gì, giúp nàng vén màn kiệu lên: “Tiểu chủ, mời lên kiệu.”
Lục Khê bước vào, sau khi bức rèm thả xuống nàng liền nhắm nghiền hai mắt. Hàm răng cắn chặt cánh môi mềm mại, dùng sức đến mức khiến chúng trắng bệch.
Mãi cho đến khi xuống kiệu, vào giây phút trở lại Lan viện, nàng mới tìm lại được một chút lý trí.
Thường phi không thể nào là nữ nhân kia, không kể đến việc nàng ta ở hậu cung không cách nào ra ngoài, mà dựa vào thân phận cùng địa vị như vậy, cần gì đi quyến rũ một Lễ Bộ Thượng Thư nho nhỏ như Quý Thanh An?
Nàng bình ổn tâm tình, đối mặt với vẻ mừng rỡ của Ảnh Nguyệt khẽ nở nụ cười.
Lục Khê, ngươi phải bình tĩnh lại, nếu chỉ có vậy đã dễ dàng bị nhiễu loạn tâm thần, sao có thể ngăn được con sóng giữ sắp đến chứ?