Đọc truyện Đấu Phá Hậu Cung – Chương 16: Âm mưu trong đêm tối【 trung 】
Bởi vì Lục Khê tu sửa bồn hoa trong đại điện, nên Minh Uyên cũng không có tâm tình phê duyệt tấu chương. Chính vì vậy, lúc hai người đến Tê Ngô cung sắc trời cũng chưa muộn, so với giờ nghỉ ngơi bình thường của Minh Uyên thì sớm hơn rất nhiều.
Từ trước đến giờ, hắn vốn không phải là một quân vương ham hưởng lạc, nếu quả thật là kẻ kiêu xa dâm dật, chỉ sợ chẳng thể nào trong khoảng vài năm ngắn ngủn đã đoạt lại hơn phân nửa quyền lực từ tay Thái hậu. Trừ xử lý chính vụ ra phần lớn thời gian còn lại hắn dùng để đọc sách.
Binh pháp, thiên văn, địa lý, toán học. . . . . . Thậm chí là Kinh Thi, có rất ít lĩnh vực hắn chưa từng đọc đến.
“Người làm vua, phải biết lấy dân làm gốc, giúp khi dân cần, nghe khi dân oán, chỉ có như vậy, vương khí mới hưng thịnh.” Đây là di ngôn tiên đế lưu lại trước khi đi, cũng là những lời mà Minh Uyên khắc cốt ghi tâm.
Lục Khê yên lặng đi theo hắn vào chính điện Tê Ngô cung, Cao Lộc nhẹ nhàng khép cửa lại, trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bóng lưng của hắn nhìn qua vừa thon dài vừa cao lớn, rất có khí thế đế vương. Lục Khê hơi chần chờ, cảm thấy chỉ nhìn hắn như vậy cũng đã có chút căng thẳng, vì vậy liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
Minh Uyên xoay người lại, nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng cảm thấy có chút buồn cười: “Sao vậy, trẫm làm ngươi sợ hãi?”
“Hoàng thượng nói đùa.” Nàng chỉ biết cúi mâu tội nghiệp nhìn hắn, “Chẳng qua là nô tỳ cảm thấy. . . . . . Cảm thấy hoàng thượng quá chói mắt, khiến nô tỳ không dám nhìn thẳng.”
Ý tâng bốc hết sức rõ ràng, chính nàng cũng toát mồ hôi, lại thấy Minh Uyên đột nhiên nở nụ cười, hứng thú nói: “Ví dụ này của ngươi thật mới mẻ, nhưng mà, trẫm không phải là mặt trời, sao lại khiến ngươi cảm thấy chói mắt?”
Nàng không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc hồi đáp: “Ai nói không phải chứ? Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, với dân chúng mà nói chính là mặt trời, toàn thân tỏa ra kim quang sáng rực. Nô tỳ cũng là con dân của hoàng thượng, dĩ nhiên cảm thấy ngài rất chói mắt.”
“Không ngờ là tiểu chủ của trẫm lại biết cách ăn nói như vậy.” Trong mắt Minh Uyên thoáng qua ý cười, cau mày hỏi: “Bây giờ không cảm thấy xấu hổ nữa hả?”
Vừa mới dứt lời, mặt của Lục Khê liền đỏ lên: “Nô tỳ nói sự thật, tất nhiên sẽ không đỏ mặt. . . . . .”
Nàng vừa nói xong, liền cúi đầu, sắc hồng trải rộng xuống hai gò má, vô cùng đáng yêu.
Ánh đèn sáng người chiếu rọi cả phòng, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy phần gạch dưới chân bị một bóng đen bao phủ, ngay sau đó cả người bị nhấc bổng lên. Nàng chỉ kịp phát ra một tiếng thở nhẹ, cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, cả người liền bị Minh Uyên đặt lên giường.
Đập vào mắt là màn giường vàng rực, cùng với gương mặt thanh nhã góc cạnh rõ ràng. Ở khoảng cách gần như vậy, Lục Khê mới phát hiện, thì ra quân chủ của bọn họ lại có dung nhan anh tuấn đến thế, chỉ tiếc phần lớn mọi người không dám nhìn thẳng hắn, đành phải cô phụ tuấn nhan trời sinh kia.
Như thế cũng tốt, ít nhất rất dễ nhìn, nàng cũng không hy vọng trong cuộc sống ở hậu cung sau này phải miễn cưỡng chính mình bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt với một tên quỷ dạ xoa.
Nàng bắt mình dùng ánh mắt vừa e lệ vừa lo lắng nhìn chăm chú vào hắn, cùng với tia yêu thương chứa trong mớ cảm xúc phực tạp, vẻ mặt phong phú này, làm cho đôi mắt vốn đã trong suốt sáng ngời càng thêm sinh động mỹ lệ.
Đôi con ngươi kia, rõ ràng trầm tĩnh như nước, nhưng lại đủ để tạo nên vô vàn gợn sóng lăn tăn.
Minh Uyên từ từ cúi đầu, hôn lên đôi mắt nàng.
Nụ hôn dịu dàng khẽ phớt qua, giống như không muốn kinh động đến con bướm thuần trắng gần như duy nhất trong hậu cung này, đã quen nhìn những đôi cánh rực rỡ, ngược lại hắn có chút lưu luyến với vẻ đẹp sạch sẽ chân thực trước mắt.
Nụ hôn kia dần chạm đến khóe môi, hắn không dừng lại lâu, đi thẳng tới cần cổ mảnh khảnh —— hắn vốn không có thói quen hôn phi tần.
Cả người Lục Khê bị hơi thở ấm áp của hắn bao phủ, nhắm mắt, đồng thời từ trong cổ họng tràn ra một tiếng thở nhẹ, mang theo chút âm sắc kiều mị, ôm lấy hông hắn.
Minh Uyên vừa dùng môi quấy rầy cổ nàng, vừa đưa tay không chút do dự cởi quần áo của nàng ra, Lục Khê cảm thấy mình giờ phút này giống như một quả trứng gà, bị người ta lột ra từng chút, chỉ còn dư lại phần ít vỏ che đậy thân thể.
Kiều nhụy đẫy đà, da thịt trắng như tuyết, ngọc nhũ nõn nà, cùng với hai gò má đang ửng hồng vì xấu hổ. Minh Uyên hài lòng thưởng thức cảnh xuân trước mắt, lại nghe Lục Khê yếu ớt phát ra một tiếng kháng nghị: “Hoàng thượng. . . . . . nến vẫn sáng. . . . . .”
Hắn cười khẽ, đưa tay vuốt ve phần lưng bóng loáng của nàng: “Còn sáng thì sao? Chỉ có sáng, trẫm mới nhìn được hết vẻ đẹp của ngươi. . . . . .”
Lục Khê vừa cố gắng trấn an tâm tình đang luống cuống vì đôi tay không ngừng thám hiểm trên người mình của hắn, vừa thầm mắng hắn là dâm ma, những lời nói bỉ ổi hạ lưu cũng có thể thốt ra vô cùng tự nhiên như thế.
Rất nhanh, đôi tay kia đã chạm đến ngực nàng, ngọc nhũ không có gì trói buộc cùng bảo vệ bị hắn xoa nắn, đẩy lên thành một ngọn núi. Ngón cái thô ráp vân vê đầu tiêm, khiến thân thể mềm mại của Lục Khê khẽ run lên, đầu gối gần như mất hết sức lực.
Dục vọng khiến giọng nói của hắn ngày càng trầm thấp, như âm thanh đến từ địa ngục, môi của hắn dán lên lỗ tai nàng, thổi nhiệt khiến nàng không nhịn được co rụt bả vai: “Nơi này rất đẹp, ta rất thích.”
Hắn chậm rãi nói từng chữ từng chữ, âm điệu thấp như nỉ non, vì đang dán vào tai nàng, nên mỗi một âm tiết đều khiến Lục Khê cảm thấy như môi của hắn đang liếm viền tai nhạy cảm của nàng, mỗi một từ, hơi thở nóng rực đều phả vào đó.
Hắn nắm phần ngực mềm mại của Lục Khê, xoa bóp không chút thương tiếc, khiến phần đầu nhọn nổi lên, giống như hai viên đá nhỏ đứng thẳng trong không khí, đỉnh hoa phiếm hồng.
Nàng không nhịn được thở hổn hển, lại thấy hắn vùi đầu ngậm kiều nhụy của nàng, như một đứa bé đói khát. Nàng cúi đầu rên rỉ, hơi ưỡn ngực để gần miệng hắn hơn.
Răng năng nhay cắn một vòng giống như còn chưa đủ, hắn lấy đầu lưỡi xoay một vòng, thỉnh thoảng mút vào, đôi lúc ác ý khẽ cắn, một tay khác xoa bóp bên còn lại.
Một hồi lâu, hắn mới bỏ qua cho phần bạch ngọc giờ đã trở nên đỏ tươi, mỉm cười nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Trẫm hầu hạ như vậy có khiến ngươi hài lòng không?”
Toàn thân Lục Khê chẳng còn chút sức nào, hơi híp mắt, mị nhãn như tơ nói: “Nô tỳ sợ hãi, sao dám để hoàng thượng hầu hạ nô tỳ?”
“Hả? Vậy ngươi muốn như thế nào?” Hắn hứng thú nhìn nàng.
Lục Khê không lên tiếng, sử dụng hành động thực tế để nói rõ nội tâm.
“Không công bằng. . . . . .” Nàng lẩm bẩm, tuy tay hơi run, nhưng không chút do dự cởi áo hắn ra, khiến hắn cũng trở nên trần trụi như nàng.
Tiếp đến, nàng cùng hắn thay đổi vị trí, lật người ngồi ở bên hông của hắn. Minh Uyên rất phối hợp, đối với việc nàng muốn làm tỏ ý vô cùng mong đợi.
Giờ phút này, Lục Khê ngồi ở trên người hắn, toàn thân trần trụi, kiều nhũ còn dính nước bọt sáng loáng, theo hơi thở của nàng mà phập phồng trong không khí. Nàng chần chờ cúi đầu , học dáng vẻ lúc trước của hắn, từ mi tâm hôn dần xuống, sau đó dừng ở bên môi.
Trong trí nhớ ở kiếp trước, khi nàng vẫn còn thích Quý Thanh An thì mỗi lần hôn đều rất vui vẻ, mỗi một lần gắn bó môi răng đều mang đến sóng tình mãnh liệt. Mà nay, nàng muốn hoàng thượng thích nàng, ít nhất phải động chút xíu tâm . . . . .
Nghĩ như vậy, nàng không chút do dự hôn xuống, dùng cánh môi mềm mại cọ sát môi hắn, thậm chí đưa đầu lưỡi tinh xảo vào trong miệng của hắn, non nớt trêu chọc.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy người dưới thân như biến thành Quý Thanh An, cảnh tượng ngày xưa tái hiện trong đầu, khiến nàng thiếu chút nữa không thể tiếp tục được.
Người kia, nói với nàng những lời ngọt ngào nhất, khiến nàng tưởng rằng hắn nguyện ý mang cả thế giới dâng cho nàng.
Người kia, cứu nàng từ vực sâu địa ngục lên, rồi lại tự tay đẩy nàng xuống, hơn nữa còn ác độc vô tình hơn trước kia.
Trong khoảng thời gian nàng tỉnh lại, lúc vẫn chưa tiếp nhận được sự thật là mình đã trọng sinh, không biết bao nhiêu lần nàng khóc tự hỏi mình, tại sao không dứt khoát chết đi, tại sao còn muốn sống lại.
Nhưng cuối cùng, nàng nghe trong đầu có một âm thanh đang nói rất rõ ràng: bởi vì ta không cam lòng.
Bởi vì không cam lòng, cho nên phải báo thù, giết hết những người đã phụ ta, tự tay đưa bọn họ xuống Địa ngục.
Nàng không muốn nghĩ tiếp nữa, vì vậy mở mắt ra, rời khỏi môi hắn, từng chút từng chút lướt xuống, chạm đến hầu kết, dùng đầu lưới liếm cắn, mút vào.
Tiếp theo là lồng ngực căng đầy, không giống với phái nữ mềm mại, nàng cố gắng khiến cho chính mình có vẻ e lệ, đỏ mặt hôn đầu nhũ của hắn, đôi môi mềm mại đùa giỡn phần nhô ra, liếm lấy phần sẫm đen ấy.
Từ trong cổ họng Minh Uyên tràn ra một tiếng thở dốc, đột nhiên kéo người trên thân xuống, dưới đôi mắt mờ mịt của nàng nhỏ giọng nói: “Đủ rồi, tiếp theo, để trẫm .”
Hắn lần nữa lật người áp đảo nàng, từ trên cao ngưng mắt nhìn xuống, vừa dùng tay vỗ về cánh môi đỏ thẫm, vừa tự tin tuyên bố: “Kết quả của việc trêu đùa trẫm, lát nữa trẫm sẽ nói cho ngươi.”
Dung nhan của nữ tử dưới thân ngây thơ đơn thuần, hai con ngươi sáng ngời bởi vì tình dục mà càng thêm quyến rũ, kết hợp với vẻ trẻ trung của thiếu nữ là sắc thái kiều mị khi lần đầu nếm trái cấm. Đôi nhũ hoa bởi vì động tác của hắn mà đứng thẳng, ma sát lồng ngực cứng rắn, khiến hắn cũng run rẩy theo; da thịt của nàng phiếm hồng, làm cho người ta muốn hung hăng đùa bỡn.
Hắn nheo mắt lại, cởi vật cuối cùng đang che đậy trên eo nàng ra, rốt cuộc chạm được đến vùng cấm địa ấm áp.