Bạn đang đọc Đầu Ngón Tay FULL – Chương 60: Cùng Phú Quý Chung Hoạn Nạn
Từ Thời Thê gần như tự phong tự bế mà không đáp ứng yêu cầu của mẹ nàng, ngày hôm sau liền lại lên xe Văn Già La, chạy về ổ nhỏ của các nàng.
Văn Già La theo thường lệ nhắn tin cùng Từ Thời Thê biết được đề nghị của Vương Viện, cô lập tức liền nghĩ đến thái độ của mẹ mình, đột nhiên liền có xung động muốn mang Từ Thời Thê cao chạy xa bay.
Mới chỉ như vậy mà thôi, những người lớn đã dựa vào bản năng muốn chia rẽ hai nàng, nếu như tương lai đột nhiên xảy ra chuyện, đến cùng sẽ rung chuyển thành như thế nào.
Thời điểm tới đón Từ Thời Thê, Văn Già La cũng là bản năng đối với Vương Viện có chút ít địch ý, cô khách khí nói từ biệt, ngồi vào trong xe đưa tay giúp Từ Thời Thê thắt chặt dây an toàn, rồi mới không chút hoang mang rời đi.
Vương Viện nhìn theo xe đi xa, tâm tình càng thêm phức tạp.
Thấy Văn Già La lúc giúp con gái đeo dây an toàn vô cùng tỉ mỉ, kiểm tra nhiều lần, lộ ra thân mật không chút nào che giấu, ngay cả nhìn ánh mắt con gái tựa như rất kiên định vẫn cầm cự ở chung.
Bà không khỏi nhớ lại ngày đó lúc tiễn Văn Già La, mũ cùng bao tay nhìn quen mắt, không khỏi có một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy thanh âm khủng bố của trái tim bị đông cứng.
Vương Viện đêm này hoàn toàn mất ngủ, nằm trên giường lật qua lật lại, làm hại Từ Trung Đạt cũng không an ổn.
“Bà làm sao vậy, không hảo hảo ngủ?”
“Trong ấn tượng của ông,” Vương Viện mắt trợn tròn đờ ra, “Con gái có yêu mến qua người nào sao?”
Từ Trung Đạt suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Dường như không có.
Con gái chúng ta vẫn rất giữ mình trong sạch.”
“Thích ai đó thì sẽ không giữ mình trong sạch à?” Vương Viện trừng ông một cái, nghĩ đến nghi vấn quỷ dị lại lạnh lẽo trong lòng kia, cảm thấy nhất thời cùng chồng cái đại lão gia này nói không rõ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chọt chọt ông, “Tắt đèn, ngủ!”
Sang hôm sau, Vương Viện vẫn cảm thấy không thích hợp, bà lâm thời quyết định nhanh đến xem con gái.
Đương nhiên, không phải lập tức đi ngay, có lẽ chỉ là mình gần đây nghĩ này nọ quá nhiều, nghĩ sai thì sao, lúc này con gái mới vừa rời đi, liền đi tới, cũng sẽ làm cho chúng nó hoài nghi a!.
Qua hai ngày, Vương Viện rốt cục không kiềm chế được, xách túi đón xe đi.
Trong tay bà có địa chỉ, trước đây Văn Già La vì để cho bọn họ an tâm, để lại địa chỉ nói là hoan nghênh đến chơi.
Nhưng Vương Viện không hề nghĩ đến lúc đi tới đi lui tìm được cái tiểu khu rất xa xôi này, mình bị ngăn ở ngoài cửa sắt.
Đem địa chỉ đưa cho người bảo vệ trẻ tuổi, người kia cũng chỉ lắc đầu, lấy điện thoại gọi.
Văn Già La đi làm, chỉ có Từ Thời Thê, trên điện thoại có hình ảnh, nàng nhìn thấy đầu mẹ nàng đột nhiên xuất hiện, sợ đến trái tim suýt chút nữa văng ra.
Gật đầu rồi cúp điện thoại, Từ Thời Thê luống cuống tay chân ở mỗi một phòng chạy qua một lần.
Cũng may hôm nay nắng to, nàng đem chăn trên giường lấy ra phơi, vừa lúc phải thay đổi loại mỏng một chút.
Mà vốn tính toán nàng ở phòng cho khách thoạt nhìn càng giống như là thư phòng, nhưng chắc là không có vấn đề gì.
Vô luận khăn mặt hay là bàn chải đánh răng này nọ do nàng cường liệt kiên trì yêu cầu không cần loại cặp cho tình lữ, cho nên thật không cần phải giấu — nhìn như vậy, nơi đây dường như sẵn sàng để bị kiểm tra bất cứ lúc nào.
Chỉ là không nghĩ tới đến nhanh như vậy.
Đón người mẹ tập kích bất ngờ lên lầu, Từ Thời Thê bưng trà rót nước, còn bận lấy giấy viết.
Mẹ, mẹ sao muốn tới đây thế?
Vương Viện bất động thanh sắc đánh giá cái phòng này, tùy ý nhìn chung quanh: “Cũng không có gì, mẹ thấy con không mang mấy món quần áo qua đây, trời lại bắt đầu nóng lên rồi, liền mang cho con.”
Từ Thời Thê theo sau lưng bà, nơm nớp lo sợ, nhưng lại không dám biểu lộ ra.
Mà không nói được cũng có chỗ tốt, không cần khống chế giọng nói, trầm mặc cũng có thể tìm được lý do.
Bất qúa trong chốc lát đã dạo xong.
Về cơ bản Vương Viện không thấy được cái gì để cho bà kinh hãi, nhưng bà lại chậm chạp vứt đi không được cảm giác cực độ khác thường trong lòng, sau đó lại quay lại hai căn phòng ngủ tưởng đã yên ổn mà đi tới đi lui.
“Nơi này của con bé thật là nhỏ.” Vương Viện cuối cùng nói, “Vạn nhất có có bạn bè tới, sẽ không bất tiện lắm sao?”
Bà nói kỳ thực cũng không hàm súc, nhưng Từ Thời Thê chỉ có thể giả ngu.
Có bằng hữu cũng không vào ngồi, thông thường sẽ gặp mặt ở bên ngoài.
À, em ấy và mấy người hợp tác mở quán bar, làm ăn rất khá.
Vương Viện nhíu nhíu mày: “Con bé gia thế như vậy, còn muốn xuất đầu lộ diện sao, kỳ thực mẹ cũng nghĩ không thông con bé có gì không tốt, tại sao phải để đi làm cái công chức nhỏ.” Bà dừng một chút, “Giống như Bảo Hoa, kết hôn sinh con, là tốt rồi.”
Từ Thời Thê không hề động bút, chỉ là cười cười.
Rõ ràng đây là chuyện người ta, hỏi không hay lắm.
Vương Viện thấy nàng không vội không bực, cũng có chút nhụt chí, lại ngồi trong chốc lát, mới buồn cười với mình tại sao lại ngồi ở đây.
“Thôi được rồi, mẹ về đây.” Vương Viện lắc đầu, đứng lên.
Ở chơi vài ngày rồi đi a!, con có thể cùng ngủ một phòng với mẹ.
Vương Viện lắc đầu: “Trong quán còn có chuyện phải làm.”
Từ Thời Thê thấy thế, không thể làm gì khác hơn là cùng bà xuống lầu, tiễn bà đến trạm xe.
“Con suy nghĩ thêm một chút lời mẹ nói.” Vương Viện đi lên lôi kéo tay nàng, “Đừng cho người ta thêm gánh vác, như vậy chính mình kỳ thực cũng ép tới không dễ chịu.
Vốn là để cho con buông lỏng, đừng có biến khéo thành vụng.”
Từ Thời Thê ôm bà một cái.
Con rồi cũng sẽ tốt thôi.
Vương Viện nhìn chằm chằm khẩu hình của nàng, viền mắt hơi ướt, gật đầu, lại khôi phục bình tĩnh: “Mẹ biết.”
Buổi chiều Văn Già La trở về mới biết, miệng há thật to, Từ Thời Thê cười bỏ vào một quả ô mai trong miệng cô.
Nhanh nhah nuốt ô mai, Văn Già La lôi kéo Từ Thời Thê vội hỏi: “Bà làm sao lại tới, nói chuyện gì?”
Từ Thời Thê kéo ra tủ quần áo, Văn Già La nghiêm túc nhìn mấy món quần áo: “Chị cảm thấy bà thật chỉ là đến đưa quần áo thôi sao?”
Từ Thời Thê nhún vai, đem cô đẩy ra phòng ngủ, trời đất bao la, thời gian vừa lúc, ăn cơm tối là nhất.
Ăn được một nửa, Văn Già La mới thành thật mà nói: “Em có ở trước mặt mẹ chị cố ý làm bộ cùng chị rất thân mật.”
Chỉ là cố ý sao? Từ Thời Thê liếc mắt nhìn cô, tự tiếu phi tiếu.
“Được rồi, không phải cố ý, là có ý.” Văn Già La cũng cười, thấy Từ Thời Thê không có cau mày ném đũa không vui, liền an tâm mà ăn tiếp.
Nguyên nhân bởi vì Từ Thời Thê cầm đũa không có phương tiện viết chữ, các nàng lúc ăn cơm kỳ thực rất ít nói chuyện.
Nhưng ngày hôm nay cơm này lại ăn đặc biệt bình tĩnh, tương lai đã nghĩ xong, dù cho khúc nhạc dạo bão táp đã tới, cũng chỉ có đối mặt mà thôi.
Song bình tĩnh quả nhiên chỉ là trước cơn bão, đó là trước khi Văn Già La nhìn đến quyển sách kia, cũng thật không ngờ đây là chịu đựng một cơn mưa bão dằng dẵng gió lạnh buốt từng hồi, đồng thời, cùng người khác không quan hệ.
Hai người ở cùng nhau, không giống như thỉnh thoảng ngủ ở trên một cái giường, thỉnh thoảng ăn cùng một cái bàn.
Bất đồng tính cách sẽ có lối sống khác nhau, liền coi như các nàng bồi dưỡng ăn ý tốt đẹp, cũng sẽ có những chỗ không hợp nhau.
Từ Thời Thê có thói quen dưỡng sinh tốt, sáng sớm một ly nước lọc, canh nhất định phải uống trước khi ăn cơm, buổi tối trước 11h cố gắng lên giường ngủ, ban đêm không để một ngọn đèn.
Những thứ này tương đối dễ dàng thay đổi, chỉ cần là tốt, Văn Già La đều có thể cùng nàng bảo trì nhất trí bước đi, bất quá đương nhiên cũng có phối hợp không tốt.
Từ Thời Thê trước khi ngủ thích đọc sách một chút, đối với nàng mà nói, sách là thứ an tĩnh, có thể trợ ngủ; mà Văn Già La đọc sách thì sẽ càng xem càng hưng phấn, những từ ngữ giống như tổ chức thành đoàn thể ở trong đầu vẫn thoáng hiện, cuối cùng so với trà, cà phê công hiệu đến liều mạng.
Cho nên, sách phía đầu giường Từ Thời Thê, Văn Già La chưa bao giờ lật tới.
Nhưng cô sẽ mua.
Cô biết Từ Thời Thê có vài loại tạp chí sẽ định kỳ đi mua, lâu ngày việc này liền rơi vào trên người cô.
Đêm hôm ấy hai người ngồi ở bên ngoài xem tivi, Văn Già La đột nhiên nhớ tới trên đường về có mua sách, nên đi phòng lấy.
Đem sách mới ném lên đầu giường, chờ khi Từ Thời Thê phát hiện sẽ mỉm cười với cô– chỉ vì cái này, Văn Già La đã có thể có một chút ngọt ngào.
Lúc thả sách xuống vô ý nhìn thấy cuốn lịch để đầu giường, cuốn lịch này là Từ Thời Thê lúc đến đây mang theo.
Trên cuốn lịch đang lật tới tờ tháng 9, Văn Già La lại thuận tay lật trở về tháng 6.
Thời điểm đặt cuốn lịch xuống cô mới phát hiện đè ở bên dưới một quyển sách, không lớn cũng không dày, mặt bìa lại càng không hoa lệ, để vào đây lúc nào cô cũng không biết.
Văn Già La cúi thấp xuống nhìn, ánh mắt dừng trên quyển sách kia, đột nhiên cô cảm thấy quá chói mắt, cả người đều phải bắn lên.
“Đây là cái gì?” Văn Già La nhịn không được kêu lên, cầm lấy quyển sách.
Bìa sách có một phụ nữ, vẻ mặt điềm tĩnh, hai tay làm cử chỉ giống như một bông hoa.
Cô xem không hiểu ý cái động tác này, cũng không muốn đi lý giải ý nghĩa tên sách.
Từ Thời Thê nghe được thanh âm đi đến, biểu tình ôn nhu quen thuộc ở lúc tiếp xúc quyển sách trên tay cô cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Phảng phất không cảm giác được nàng đứng bên cạnh, Văn Già La chống giữ vào mép bàn, gần như không thể đứng vững.
Sách Ngôn ngữ ký hiệu? Từ Thời Thê thế mà đang học ngôn ngữ của người câm điếc? Ý niệm này khiến Văn Già La vừa sợ vừa giận.
Cô lập tức quay người qua, run giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra, chị lại không phải sẽ không nói được, tại sao phải học ngôn ngữ của người câm điếc?”
Từ Thời Thê ánh mắt rũ xuống, rõ ràng là động tác rất nhu thuận, nhưng lại có vẻ rất cố chấp.
Văn Già La cảm giác được cái xương sườn đã lành lại đang ẩn ẩn đau nhức, cô kiệt lực làm cho mình tỉnh táo lại, ra sức há to miệng mà thở, tuy nhiên càng như thế thì lại càng đau đớn khó nhịn, tầm nhìn đều cơ hồ muốn biến thành màu đen.
Mặc dù nói với mọi người cô muốn chuộc tội nhưng chỉ là một cái cớ cường điệu, mục đích này bất quá là muốn mọi người đồng tình việc cô làm, thế nhưng Từ Thời Thê khi ở bên mình cũng không muốn mở miệng nói chuyện, thậm chí là từ bỏ, nên mới muốn học ngôn ngữ của người câm điếc, Văn Già La đều nhanh không thể đối mặt với chính mình rồi.
“Chị nói đi a.” Văn Già La siết chặc sách, lớn tiếng nói, nhưng cô gái kia vẫn chỉ trầm mặc.
“Chị đến cùng muốn làm gì,” Văn Già La lòng như dao cắt, “Em đây…!không đáng chị tín nhiệm đến thế sao, hay là, chị vẫn đang trách em?”
Từ Thời Thê cuối cùng mở miệng, Văn Già La cảm giác mình trong nháy mắt như già đi cả chục tuổi, như bị ù tai, thế cho nên cô không rõ ràng lắm lúc đó Từ Thời Thê đến cùng có phát ra thanh âm hay không.
Mà bi ai là, cô hầu như chỉ đơn giản nhìn cô gái kia đôi môi khép mở, cũng đã có thể hiểu được ý của nàng.
Không phải, em không nên suy nghĩ nhiều.
“Vậy chị liền nói đi.” Văn Già La tiến lên một bước, nhìn chằm chằm nàng, nóng nảy khiến mặt của cô đỏ bừng lên, “Chứng minh cho em thấy.”
Vì sao…!Tất cả mọi người đều muốn chứng minh vậy.
Từ Thời Thê thất thần, giơ tay lên muốn vuốt phẳng tăm tối giữa chân mày Văn Già La, lại bị cô bắt lại.
Từ Thời Thê bất đắc dĩ hé miệng.
Đừng ép chị.
Văn Già La bắt lấy tay nàng rất chặt, rồi dần thả lỏng, sau một hồi mới buông nàng ra.
“Em không có ép chị, chỉ là không hiểu mà thôi.” Văn Già La mờ mịt nói.
Lúc này Từ Thời Thê tuyệt không muốn đi tìm giấy viết chữ, bởi vì không thể giải thích, tranh cãi tiếp có lẽ sẽ tổn thương lớn hơn.
Nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm cô gái kia.
Không có lý do cho sự ngờ vực có thể hay không phá hủy tình yêu của một người, trầm mặc lâu dài có thể hay không ngày nào đó tạo thành khô khan buồn chán mà không thể tiếp tục nữa.
Vô luận nói dối cái gì đều cũng có sơ hở, giống như trước đây, cô gái này cũng cho là mình đem tâm sự giấu giếm tốt.
Nàng cũng dùng một lời nói dối gượng ép, dùng phương thức bách biến thành thật đi đối mặt, sau đó vô lực phát hiện đem lẫn nhau đều hãm sâu trong đó.
Rõ ràng là rất gần kề, nhưng lại thành có một khoảng cách.
Từ Thời Thê rất bất đắc dĩ, nhưng tên bắn đi không quay đầu lại được, nàng đã không có đường lui.
Văn Già La không có cự tuyệt nàng ôm, nhưng cũng không chủ động.
Cô cứng ngắc đứng đó mặc cho Từ Thời Thê vỗ về sau lưng mình, trong động tác êm ái kia lại càng thấy khó chịu.
Sau một lúc, kéo Từ Thời Thê ra, sắc đỏ trên mặt Văn Già La đã không còn, cơ hồ trở nên không có biểu tình gì, quá mức bình tĩnh đến đáng sợ.
“Chị không muốn nói, em nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới những lý do kia cũng không quá có thể tin, cho nên em chỉ có thể nghi ngờ,” cô bắt đầu hơi nheo mắt lại, “Có hay không người nào đã nói cái gì với chị, mới khiến chị quyết định làm thế này? Dùng không mở miệng để thỏa hiệp, một năm, hai năm, hay là…!cả đời?”
Từ Thời Thê ngây dại.
Trong thanh âm hết sức bình thản của Văn Già La đang nổi lên một tràng bão táp khác, chỉ cần nàng gật đầu một cái, sợ rằng cô gái kia, người đã từng vì người nhà mà quyết định che giấu một mặt của bản thân liền sẽ hoàn toàn xé rách, hơn nữa còn sẽ đẫm máu.
Nàng không chút nghi ngờ.
Em suy nghĩ nhiều quá.
Từ Thời Thê dùng khẩu hình nói, không dám có động tác quá lớn.
Cô gái đôi mắt gấp gáp mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lùng thậm chí muốn nhìn thấu nàng.
Em biết rõ ràng, không có người nào biết quan hệ của chúng ta.
Bất đắc dĩ, Từ Thời Thê vẫn là cầm giấy bút viết. Em như vậy, chị sẽ càng khổ sở hơn.
Văn Già La rũ mắt xuống, nhìn tờ giấy không biết đang suy nghĩ gì, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi cất tờ giấy: “Nếu như là nguyên nhân kia, ít nhất là bởi vì chị quá muốn ở bên em, bất quá nếu như chị thật sự có cái gì giấu em…” nói đến đây, cô không có nói tiếp nữa.
Từ Thời Thê trong nháy mắt giống như người trước giờ bị kết án vậy, khẩn trương đến tột đỉnh, nhưng lại không dám lộ một chút hô hấp mất khống chế.
Cũng may chuyện khó hơn nữa nàng đều đã trải qua, nàng coi như có thể khắc chế chính mình khỏi hoảng loạn trong dư âm trầm mặc của cô gái kia.
“Không nói lời nào thực sự không khó chịu sao?” Văn Già La đột nhiên lại hỏi.
Cô buông xuống quyển sách kia, lẳng lặng nhìn Từ Thời Thê, “Em cũng rất muốn biết, đây rốt cuộc là tư vị gì, có lẽ, liền sẽ biết chị đến cùng đang nghĩ gì.” Cô lại cười một tiếng, tựa hồ là đùa cợt mình quá ngu ngốc, “Sớm nên như vậy, cùng phú quý, chung hoạn nạn.
Thời Thê, bởi vì em yêu chị, em yêu chị nhiều hơn chị nghĩ.”
Từ Thời Thê trong lòng tức khắc hiện lên dự cảm xấu, Già La, em muốn — làm cái gì?.