Bạn đang đọc Đầu Ngón Tay FULL – Chương 27: Món Quà
Kết quả kiểm tra cho thấy dạ dày Văn Già La có vấn đề, nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng, điều ấy làm cho La Lâm Y cũng an tâm đôi phần.
Bà cho người đi nhờ bác sĩ kê đơn, còn đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng đến sắp xếp khẩu phần ăn cho con gái mình.
Trước kia con gái bà biếng ăn, bây giờ nó muốn ăn rồi, đương nhiên phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng.
Có điều sắp tới bà chuẩn bị tham gia một đoàn du lịch gồm toàn vợ sếp, ra hẳn nước ngoài.
Trước khi đi bà đích thân giao dạ dày Văn Già La cho Từ Thời Thê, bà tin cô gái kia có thể giám đốc chuyện ăn uống của con gái bà thật tốt.
Từ Thời Thê đáp ứng với vẻ tương đối miễn cưỡng, sau đó ngoảnh mặt đi với thái độ đầy khổ sở.
Buổi tối hôm theo Văn Già La đi soi dạ dày, lúc ở trong quán ăn, nàng không thể kiềm lòng mong đợi chiếc xe của cô gái đó, song mãi vẫn không thấy đâu.
Sau đó một chiếc xe lạ xuất hiện, tài xế là một người đàn ông dáng vóc cao lớn, tóc húi cua mặt chữ vuông chữ điền, bước bộ cứ như người trong quân ngũ vậy.
Ngay khi thấy người đàn ông nọ đẩy cửa bước vào, Từ Thời Thê lập tức nảy sinh một loại dự cảm mơ hồ.
Quả nhiên anh lễ phép chào hỏi nàng, tiếp đó nói anh là tài xế nhà họ Văn, tới đón nàng đi.
Lúc ấy thân thể Từ Thời Thê cứng đờ, hoàn toàn không hề nhúc nhích.
Bên tai nàng khẽ văng vẳng tiếng thở dài khẽ khàng của cô gái kia, sau đó dần trôi đi xa.
Khi ngồi vào xe, Từ Thời Thê cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, ghế ngồi không thoải mái, thắt dây an toàn siết chặt làm nàng đau nhức, ngay cả những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ cũng lạ lùng.
Quả nhiên người tài xế nọ rất chuyên nghiệp, lúc lái xe còn tập trung hơn cả cô gái kia.
Bước qua phòng khách, bác gái quét dọn vệ sinh thấy nàng chào thì lại hỏi có phải cháu không được khỏe hay không, nhìn mặt mũi hình như có hơi tái.
Sau khi lắc đầu rồi cảm ơn, Từ Thời Thê buột miệng thắc mắc một câu, bấy giờ mới biết Văn Già La ở nhà thôi chứ không ra ngoài.
Lên tầng xong nàng cũng không có dũng khí đi gõ cánh cửa ấy, dù muốn hỏi điều gì thì vẫn cứ để thời gian dắt lối.
Đúng rồi, cho tới tận bây giờ, nàng và cô gái kia vẫn chưa hề nghiêm túc nói qua một lời.
Chuyện bữa sáng vẫn còn khiến nàng hơi rợn tóc gáy, câu hỏi sao nghe chẳng khác nào đang tỏ tình với nàng.
Nàng không thể xác nhận liệu cảm giác đó có nhầm lẫn hay không, mà khoảng không gian nhỏ bé cùng thời gian cấp bách không chừa đường lui cho nàng, thế là cuối cùng nàng lại lựa chọn câu trả lời tồi tệ nhất.
Nội tâm nàng kêu gào đó là con đường tồi tệ, nhưng thực tế lại vẫn là cách thức đúng đắn quả quyết nhất.
Tin chắc mình không hề sai, rồi lại tiếp tục phòng thủ bức tường thành vây quanh trái tim mình.
Từ Thời Thê mỉm cười với cuộc sống như thường lệ.
Có điều trong lòng như xuất hiện một cái kén, bức tường thành khổng lồ kia thoạt trông vững chãi khó lay chuyển.
song chẳng biết lúc nào nó sẽ ầm ầm sụp xuống.
Văn Già La lại tiếp tục không qua đưa đón nàng.
Ngày nào bước ra khỏi cửa, nàng cũng sẽ trông thấy người tài xế kia, thái độ cung kính, nhưng lại khiến nàng phát lạnh.
Cô gái kia cũng không còn gần gũi thân mật nàng nữa, thay vào đó là cách đối đãi chỉ thiếu điều viết lên mặt “chị là bạn học của chị em” mà thôi, sau đó duy trì thái độ lạnh nhạt lễ độ.
Sự kiện tiếp đó là việc mẹ Văn Già La nhờ cậy chuyện ăn uống, nàng cũng không phải làm gì nhiều, bởi đã có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách ngày ba bữa của Văn Già La rồi.
Mấy thức được phối hợp tinh vi như thế thật ra không làm cho Từ Thời Thê cảm thấy có khẩu vị lắm.
Có điều cô gái kia hình như cũng không quan tâm, có thích hay không, nàng cũng không đòi hỏi gì nhiều, không hề vì không hài lòng với đồ ăn mà để lộ chút không vui nào.
Một Văn Già La như vậy làm cho Từ Thời Thê cảm thấy không còn chân thực, cứ như thể cô chẳng có lập trường gì hết.
Cụ nhà cũng nhận ra sự thay đổi vi diệu không biết vì sao ấy.
Mặc dù hai người bọn họ hầu hạ bà ngủ hằng ngày, hơn nữa lúc làm đều phối hợp vô cùng ăn ý, cơ bản không cần nói ra miệng, có điều những động tác qua lại giữa hai người ít đi rõ ràng, giọng điệu nói chuyện cũng cứng nhắc, giống như đang bị ép buộc phải ở chung với nhau vậy.
Nhân lúc không có ai, bà mới kéo đứa cháu gái lại hỏi có phải cô bé kia không muốn tiếp tục ở lại đây nữa hay không, cháu gái chỉ mặt đơ đáp cháu không biết, chị ấy không nói gì.
Nhìn tình hình thế này, cụ nhà thầm than thở trong lòng, đại khái cũng đoán được giữa hai đứa trẻ đang có xích mích.
Đây là cô cháu gái bà yêu thương nhất, nhưng cũng khiến bà bó tay chịu thua nhất.
Hành xử kiên quyết lại cố chấp, mấy năm trước lúc trông cô cháu gái gầy yếu thành ra bộ dạng như vậy không biết đã làm bà đau lòng chảy bao nhiêu nước mắt.
Có điều một người đã kiên quyết lại cố chấp như thế lại có một tâm hồn vô cùng nhạy cảm, chỉ là nó không muốn biểu đạt cảm xúc của mình bằng lời nói, cho nên không thể sống thoải mái được như Bảo Hoa cái gì cũng biểu đạt được ra.
Nhìn cô bé đang ở lại ngôi nhà chỉ để chăm sóc mình cả ngày lúc nào cũng có vẻ ngẩn ngơ, cụ nhà bèn tìm thời gian hỏi xem có phải nàng nhớ nhà không.
“Ngày nào cháu cũng gặp cha mẹ cháu, sau có thể nhớ nhà được.” Cô bé này trả lời lúc nào cũng đượm sự quan tâm.
“Gần đây giấc ngủ của bà rất tốt, cháu cũng không cần phải cực khổ qua lại suốt ngày nữa.” Cụ nhà xoa mu bàn tay của nàng, “Có điều lúc bà thấy nhớ cháu, cháu vẫn phải qua thăm bà một lát đấy.”
Từ Thời Thê nghe xong thì ngẩn người, hồi lâu mới hỏi, “Cháu phải đi rồi ư?”
Câu nói vừa giống hỏi, lại vừa giống đáp đó khiến cụ nhà sửng sốt, bà suy nghĩ, vốn không định can thiệp vào mâu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ, có điều vẫn không nhịn nổi, “Giữa cháu và Già La sao thế?”
Giữa bọn cháu có thể có gì chứ? Từ thời Thê khó chịu trong lòng, song cũng không thể hiện ra mặt, “Không có gì hết ạ,” Nàng cười một tiếng, “Bà đã nghe chán giọng cháu rồi sao?”
Cụ nhà nhăn mặt, “Sao có thể, bà thích cháu lắm.”
Từ Thời Thê sững người, cuối cùng cúi đầu cười nhẹ, “Thế bà đừng đuổi cháu đi mà.”
Quả nhiên đã là con gái thì ai cũng sẽ có lúc nũng nịu, cụ nhà quả thật cảm thấy mình với nàng rất hữu duyên, nhưng không có nói điều ấy ra.
Rời khỏi phòng cụ nhà, đứng ngoài hành lang có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh dưới tầng.
Từ Thời Thê dựa vào lan can gỗ, nhìn Văn Già La bước vào phòng khách.
Từ trên nhìn xuống, cô gái kia trở nên bé xíu, song lại có thể trực tiếp chui vào lòng nàng.
Như thể cảm nhận được, cô gái kia ngẩng đầu lên, Từ thời Thê có muốn trốn cũng không kịp nữa.
“Về rồi à?” Nàng đành phải vẫy tay.
Văn Già La chỉ nhếch khóe miệng một cái, sau đó lên tầng.
Thật ra khoảng thời gian ấy đủ để cho phép Từ Thời Thê vào trong phòng, nhưng hai chân nàng cứ như bị đóng đinh vậy.
Đã hai hôm nàng không được thấy bóng dáng của đối phương rồi, cũng đã hai tối chỉ mình nàng bầu bạn với cụ nhà.
Không biết cô gái kia đang làm gì, cô không vội vã, chỉ là đã không còn quanh quẩn bên cạnh nàng nữa.
Trơ mắt nhìn cô gái ấy xuất hiện từ góc khuất, song cô lại tức thì bước vào phòng cụ nhà, hồi lâu sau mới đi ra.
Lúc đi ngang qua Từ Thời Thê, cô gái chỉ nói một câu “ngủ ngon”, tiếp đó tiến thẳng về phía phòng mình.
“Đợi một lát.” Từ Thời Thê gọi cô lại.
Cô gái dừng chân, sau đó xoay người, “Có việc gì không?”
Từ Thời Thê cau mày, nàng rất ghét sự dửng dưng trong mắt Văn Già La lúc này.
Văn Già La từng nói những lời mập mờ không rõ ý tứ, để cho trái tim nàng vô thức nảy sinh dao động và huyễn tưởng.
Biết rõ là không nên thích, song những lời đó vẫn nuôi trong nàng những ý nghĩ kì quái.
Khi ở chung, vào những lúc không có cô gái kia bên cạnh, từng chút từng chút một những rung động bất thường qua lại trong lòng nàng như dần lộ diện, có điều nàng còn chưa định hình những vệt nhỏ ngọt ngào đấy thì cô gái kia lại lùi về phía sau một bước dài.
Nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu xa hơn, đã bị đẩy xa tới một khoảng cách cố định rồi.
Kết quả là muốn sáng tỏ nhưng lại không dám vượt qua, muốn buông tha mà không nỡ dứt bỏ.
Đó chính là tâm trạng dạo gần đây của Từ Thời Thê.
Một câu đạm bạc “có việc gì không” khiến tâm tư Từ Thời Thê vỡ vụn.
Nàng có chút luống xuống đứng đơ ở đấy, nhất thời không biết vì sao mình lại gọi cô lại, mà gọi xong thì biết phải làm sao.
“Nếu không có việc gì thì em đi nghỉ đây, hôm nay hơi mệt.” Văn Già La gật đầu một cái, lại chuẩn bị rời đi.
Lần này Từ Thời Thê đứng yên nhìn cô, không gọi lại nữa.
Nơi nàng đang đứng rõ ràng cách phòng chỉ có mấy bước, song cứ như cách rất xa vậy, khiến bước chân của con người cũng trở nên lảo đảo.
Nàng chậm rãi mở cửa, sau khi khép lại thì dựa vào nó, cánh cửa lạnh tanh, trái tim cũng vậy.
Đáng đời, thật đáng đời!
Nếu như loại cảm giác tim bị dày xéo đến đau đớn này cũng là một dạng tu hành, vậy có phải nàng đang trải qua một cửa ải khó khăn bậc nhất hay không? Không phải là nàng chưa từng đối diện với cám dỗ, có điều nàng vẫn luôn ung dung xông pha mà chẳng mang theo chút gánh nặng nào.
Thật ra đều là bởi bản thân nàng chưa từng hãm sâu, con người quả nhiên chẳng thể tự đại mãi, những lời lẽ hùng hồn chẳng địch lại nổi dăm ba câu chữ hời hợt của người ta.
Một đêm lăn qua lộn lại, lúc mở mắt đối mặt với ánh hừng đông màu vàng ấm áp, tựa hồ như lại chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua.
Dù đã cật lực xây dựng cả một đêm, song trong nháy mắt nhìn thấy cô gái kia mọi viên gạch lại như đổ vỡ.
Lúc đứng ở cửa phòng trông thấy Văn Già La từ nhà vệ sinh bước ra, còn tiến lại về phía mình, Từ Thời Thê cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, tay chân lúng túng, không biết phải làm gì.
“Chào buổi sáng.” Văn Già La khách khí gật đầu, đi vòng qua nàng.
Miệng Từ Thời Thê đã ngậm sẵn câu “chào buổi sáng” giống thế, nhưng nàng không nói ra, chỉ lẳng lặng hướng về phía ngược lại.
Người đưa đón nàng vẫn là tài xế nọ, có điều hôm nay Từ Thời Thê lắc đầu, nói không cần chở nàng.
Dĩ nhiên người tài xế nọ không hỏi lí do, sau khi anh lái xe đi, nàng mới chậm rãi kéo áo khoác, bước từ tốn trên đường.
Từ đây tới quán ăn đương nhiên rất xa.
Nhưng nàng không muốn ngồi lên chiếc xe kia nữa, thà đi bộ còn hơn.
Mùa đông khắp nơi khô ráo, đêm qua còn nổi gió, bên đường rải đầy lá rụng, đẹp như thời khắc cuối thu vậy.
Thong thả rong chơi giữa đất trời mới có cảm giác mở mang lòng dạ, không còn sự bức bối hoảng loạn nữa.
Từ Thời Thê lượm được một chiếc lá ven đường.
Không biết lá cây gì, màu đỏ, song không hề rực rỡ như lá phong.
Nghiên cứu lá cây ven đường, lá cây dưới đất, Từ Thời Thê như thể đã quên mất vì sao mình lại nhàn rỗi như vậy.
Có điều mấy tiếng còi xe làm suy nghĩ của nàng bị nhiễu loạn, thậm chí còn khiến nàng nhíu mày một cái.
Xe của Văn Già La chậm rãi dừng lại bên đường, cô không bước xuống, chỉ hạ cửa sổ, “Đi lên đi, em đưa chị đi.”
Từ Thời Thê đứng im không động đậy.
Nhìn cánh cửa xe đóng chặt kia, nàng không tìm được lí do nào để lên xe hết.
Cho nên nàng xoay người lại, tiếp tục bước đi về phía trước.
Chiếc xe của Văn Già La vẫn theo sau nàng, lăn bánh chậm chạp như một con rùa khổng lồ.
Dần dà Từ Thời Thê đổ chút mồ hôi.
Hôm nay mặt trời dịu nhẹ, đấy cũng là nguyên nhân nàng tình nguyện đi bộ.
Nàng cởϊ áσ khoác, bên trong là một tấm áo cao cổ màu vàng tơ, phần hông hơi thắt lại, thành thử nhìn thế nào cũng thấy được đường cong hoàn mỹ.
Thật ra nàng vẫn chưa thay đổi tính nết, mặc dù đã vào ở lão trạch nhà họ Văn một thời gian song vẫn chưa thay đổi giày cao gót của mình.
Con đường đá cuội mới ban đầu còn đi không quen, cơ mà nếu đã quen rồi thì còn có thể tìm ra quy luật, vô cùng thú vị.
Chân được bọc trong đôi giày cao gót, trên lại mặc váy ngắn.
Từ Thời Thê tự thấy vóc dáng mình không tệ, cũng chấp nhận khoe ra.
Khoác áo ở khuỷu tay, toàn thân cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nàng vuốt mái tóc dài, ngửa đầu đón lấy ánh mặt trời, mắt còn có thể thấy dải vàng trên chóp mũi, ấm áp như thế.
Cuối cùng xe của Văn Già La cũng không một đường theo nàng.
Lúc đến trạm dừng, Từ Thời Thê bước lên xe buýt, cuốn hút rất nhiều ánh mắt ở trên xe.
Từ Thời Thê cảm thấy mình rất bình tĩnh, giống như đã tu luyện được công pháp “Thay da đổi thịt” trong truyền thuyết vậy.
Chỉ là cứ mỗi ngày trở về lão trạch nhà họ Văn, nàng sẽ lại tự hỏi bản thân rằng tại sao còn muốn ở lại nơi này, song vẫn luôn không tìm ra được lí do để rời đi.
Dĩ nhiên nàng không thể ngày nào cũng đi bộ qua đi bộ lại.
Người tài xế nọ vẫn vô cùng tẫn trách, hằng ngày đều xuất hiện trước quán ăn từ sớm, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu, vì thế nên dọc đường chẳng còn quá yên tĩnh nữa.
Mấy ngày sau, nàng nhận được một món quà.
Là quà của cụ nhà – một đôi giày vải bườm màu đỏ, dây giày màu trắng, phía trên thắt nơ con bướm trông rất đẹp, đơn giản mà bắt mắt.
Cụ nhà vừa thấy nàng đã đẩy nó vào ngực nàng, đòi nàng phải thử ngay xem sao.
Từ Thời Thê hơi bất ngờ, “Bà, bà tặng cháu à?”
Cụ nhà phì cười, “Hay có người mang đồ tới nhà bà, bà thấy nó đẹp thì muốn giữ lại cho cháu.” Cuối cùng bà xít lại gần, thì thầm bảo, “Cháu đừng có kể cho hai đứa cháu gái của bà đấy.
Bà chỉ lấy mỗi một đôi này thôi, không có phần cho chúng nó.”
“Bà thật tốt.” Từ Thời Thê vui vẻ, vội vàng cởi đôi dép nhung ra ướm thử.
Sau đó còn đặc biệt đi hai vòng trước mặt cụ nhà, “Thấy sao ạ?”
“Hợp lắm.” Cụ nhà gật gù, dương dương đắc ý như thể vừa hoàn thành xong một tác phẩm tuyệt hảo.
“Cảm ơn bà nhiều.” Từ Thời Thê tiến tới ôm cụ nhà, cũng thân mật cọ vào gò má bà.
Bạn vong niên – đây là những từ nàng cảm thấy thích hợp với hai người.
Dĩ nhiên, dù tối nào nàng cũng sẽ ở bên cạnh giường cụ nhà, song nàng cảm thấy mình vẫn chưa thật sự làm được điều gì xuất sắc cho lắm, thế nên nàng liền suy ngẫm xem mình có thể tặng lại cụ nhà thứ gì.
Khi hai người đang trò chuyện, Văn Già La bước vào.
“Bà, đến giờ ngủ rồi.”
“Con bé này,” Cụ nhà trừng mắt nhìn cô, “Coi bà như đứa con nít đấy à?”
Văn Già La thay bà kéo cao chăn, khẽ mỉm cười, “Bà là bảo bối trong lòng cháu mà.”
Từ Thời Thê đứng bên cười theo.
Nàng cúi đầu nhìn đôi giày đẹp đẽ nọ, nghĩ thầm thực chất miệng cô gái kia cũng rất ngọt.
“Hôm nay đọc cái gì đấy?” Cụ nhà híp mắt ngẩng đầu hỏi.
“Hôm nay cháu vừa mới mua quyển tạp chí, trong đó có một đoạn văn đọc khá hay, bà muốn nghe không?”
“Được lắm.” Cụ nhà lại trừng mắt hướng về phía cô cháu gái của mình, sau đó chậm rãi nhắm lại, gương mặt từ từ thả lỏng.
Đọc xong, hai người không kiểm tra xem liệu cụ nhà đã ngủ thật hay chưa nữa, tắt đèn rời khỏi phòng.
Từ Thời Thê xách đôi dép nhung, ôm cả hộp đựng giày mới cũng không khơi gợi được chút tò mò của Văn Già La.
Nhìn Văn Già La vào phòng, Từ Thời Thê vẫn đứng bên ngoài phòng mình, có một loại cảm giác phiền muội không nói nên lời, thậm chí còn oán trách.
– ————
Quăng hàng vào đêm hôm khuya khoắt, chả biết còn ai thức ko =))
Không sao hết =)) Chúc các bạn một buổi sáng tốt lành =)).