Bạn đang đọc Đầu Ngón Tay FULL – Chương 14: Bữa Sáng
Dù biết cười trên sự đau khổ của người khác chẳng tốt đẹp gì, mà chính mình trước đó đã nếm trải mùi vị “vui quá hóa buồn”, nhưng Từ Thời Thê vẫn liều mạng cười bò trên bàn.
Trời ơi, nàng thật sự không hay biết chuyện xảy ra ở đầu bên kia sau khi bị ngắt kết nối, dáng vẻ cô bé này lúc chật vật đảm bảo vô cùng thú vị.
Em phải kiên nhẫn bình tĩnh, lại còn bị cảnh ngộ hiện tại làm cho rầu rĩ, hẳn không dễ dàng chút nào.
– Chị, chị coi kìa! – Văn Già La giận dữ, gắt lên với Văn Bảo Hoa.
Văn Bảo Hoa nhẹ nhàng xoa xoa nụ cười nơi khóe miệng rồi bất đắc dĩ nói:
– Thập Thất, cười nữa là quả lựu đạn nhà tớ nổ đó.
– Nổ như bom nguyên tử đấy! – Văn Già La hung hãn uy hiếp.
Rốt cuộc, Từ Thời Thê cũng cười đủ, nàng lau nước mắt, vội vàng đáp:
– Không cười nữa, chị không cười nữa.
Em tốn bao nhiêu tiền?
– Cái gì?
– Phí bồi thường váy cho người ta ấy, cả tiền bữa cơm nữa.
– Từ Thời Thê nghiêm túc nói.
– Trò đùa giỡn của chị thật không phải lúc, để chị bù cho em khoản tiền kia.
Lời vừa dứt, Văn Bảo Hoa liền thầm thấy không ổn.
Em họ của cô, ở trước mặt người lạ lúc nào cũng lạnh tanh, kể cả xung quanh có họ hàng thân thích, nó cũng thường xuyên giả bộ không lạnh cũng chẳng nóng.
Chiêu này cực hữu hiệu khi đối phó với thím, lâu dần lại thành quen.
Nhưng thật ra, trước khi Già La xảy ra chuyện, nó đâu phải như vậy, bây giờ thay đổi tới nỗi mình gần như sắp quên mất quá khứ nó từng như thế nào.
Hiện tại, nó có vẻ tìm lại được cảm giác, chắc hẳn giữa nó và Thập Thất có chút nhân duyên, cho nên lúc nói chuyện cũng rất tùy hứng.
Cũng có thể bởi vì đã tùy hứng, tự dưng bị Từ Thời Thê nghiêm mặt nhắc nhở, e rằng người nào đó sẽ hết sức khó chịu.
Quả nhiên, Văn Già La lúc này mây đen che phủ.
Em đẩy bát ra xa, dựa lưng vào ghế, mắt liếc Từ Thời Thê, giọng lạnh lùng.
– Ý chị nói em chỉ vì chút tiền đấy mà tới đây đòi chị?
Từ Thời Thê ngớ người.
– Chị không có ý đó, chỉ là…
– Hai người nói cái gì vậy.
– Văn Bảo Hoa dịu dàng cất tiếng, đứng chắn tầm mắt của hai người.
Cô nghiêm túc nói với đứa em họ:
– Thập Thất không phải loại người như vậy đâu, chỉ là cậu ấy cảm thấy có lỗi mà thôi.
Văn Già La nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bĩu môi quay đi.
– Thập Thất, lần sau cậu lại dùng giọng cậu để dỗ nó ăn cơm đi.
Văn Già La vẫn không chịu nhìn.
Từ Thời Thê bất đắc dĩ cười một tiếng.
Được rồi, bộ dạng thế kia thì hẳn là do bị mình trêu chọc, cô bé này liền tù tì mấy ngày chắc cũng không được yên.
Coi như nàng nợ Đại tiểu thư vậy.
– Bản thân đã không chịu nhiều ăn cơm còn nghi ngờ người ta, – Văn Bảo Hoa hiếm khi phô bày uy nghiêm của một người chị, cô đập khẽ lên bàn.
– Đừng có kiếm cớ nữa, mau ăn chút gì đi.
Mặc dù chỉ có ba người ăn, nhưng gia đình họ Từ nấu bằng tất cả thành ý, món đầy ắp bàn, rau trộn thịt, nguội nóng đủ cả.
Tiệm đặc sắc nhất chỉ nằm ở chỗ nguyên liệu tươi sạch, cho nên chuyện buôn bán chẳng có gì đáng nói.
Văn Già La không biết đã từng nếm qua bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng vào miệng em nó lại thành một loại mùi vị kì kì nào đó, quay đi quay lại cũng chỉ coi là ăn được mà thôi.
Em không trông cậy nhiều vào quán ăn này có thể cho mình một cảm giác mới, ý định tới đây hôm nay vốn là để báo thù vụ hôm nọ.
Tiếc thay, khi Từ Thời Thê bảo điện thoại của nàng cũng đi tong bởi trò đùa kia, em lại chẳng còn tính toán gì nữa.
Văn Bảo Hoa ngồi ăn một hồi mới nói với Từ Thời Thê:
– Nhanh đi mua cái điện thoại đi! Tiểu An gọi báo tháng này sẽ về, đừng để lúc ấy lại không tìm thấy cậu đâu.
– Vậy à? – Từ Thời Thê lên tinh thần.
– Chả lẽ cậu ấy cũng bỏ việc để về nhà?
– Không có đâu.
– Văn Bảo Hoa khẽ mỉm cười.
– Hình như là muốn dẫn ai về cùng.
Từ Thời Thê hơi ngạc nhiên, sau đấy chợt hiểu, không nói gì.
Người và người ở bên cạnh mình sắp có đôi có cặp, có lẽ dần dần mọi ánh mắt sẽ đổ về phía bản thân cô độc lẻ loi.
Nàng tưởng tượng ra cả một sân khấu lớn, ngập tràn ánh sáng đổ lên một chiếc ghế gỗ màu đen.
Những người ở dưới đang vui vẻ bàn tán, bản thân lại nội liễm mà kín đáo ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt đầy dè dặt xen lẫn kháng cự.
Hết thảy những bông hoa hồng cùng những lời yêu thương đều tan biến trong thứ ánh sáng chói lóa, mọi âm thanh, hình ảnh dần xa rời, tựa như cả thế giới chỉ còn mỗi mình mình. Ở trên sân khấu cao ngất, chung quanh vắng vẻ lại tịch mịch.
Nhưng mình không làm sai, cho nên mới tình nguyện ngồi ở đó, chứ không tự ủy khuất bản thân mà nấp sâu vào bóng tối.
Thà một mình một ghế còn hơn là chỉ đóng vai trò nhỏ bằng một phần vạn trong số mười triệu chiếc ghế ở bên dưới.
Từ Thời Thê bật cười, bất kể trong lòng chứa cái gì, dù sao thì mình cũng đã kiên trì lâu thật lâu.
Nàng không phải không biết nói lời từ biệt, giống như những người đang tìm kiếm cuộc sống như nàng.
Yêu khó, khó yêu, rồi lại giãy dụa trong thực tế, đẩy nhau lui dần về phía vực sâu tuyệt vọng. Như thế thì quá khó coi.
Cho nên khi Huống Tiểu An nói nàng là một con người theo chủ nghĩa hoàn mĩ cũng không phải không có đạo lý.
Thời điểm nàng đang suy nghĩ những thứ này thì bữa ăn đã kết thúc.
Văn Bảo Hoa nhung nhớ gia đình bé nhỏ của cô, còn hai người kia có vẻ không muốn dành thời gian buổi tối cho nhau.
Bố mẹ còn bận việc của quán, Từ Thời Thê về nhà một mình.
Nàng lẳng lặng làm mọi chuyện, sau đấy thay quần áo xong tự giam mình trong phòng. Thật ra thì nàng không nghiện, nhưng bất chợt lại thèm thuốc lá vô cùng, nhưng tìm khắp nhà cũng chẳng thể tìm được điếu nào.
Vậy nên nàng đành đi pha một li trà xanh, dốc sức hít hương thơm vào phổi, để nó lượn lờ triền miên, lấp đầy những mảng trống rỗng trong lòng.
—
Ngày thứ hai, lúc Từ Thời Thê tỉnh dậy, đầu lưỡi vẫn còn thoang thoảng hương trà.
Nghe nói trà có thể làm tinh thần thư thái, nên nàng đã uống hết cả một li trà thơm nguội ngắt, sau đấy vừa lên giường, nhắm mắt liền ngủ.
Từ Thời Thê vốn cho rằng nhiều lo toan sẽ gây mất giấc, đành dứt khoát khiến bản thân thanh tịnh.
Ai ngờ lại đánh giá quá thấp chính mình, ngủ say đến khó tin. Cho nên mới thấy mấy cái chi tiết gì mà đau đến tê tâm phế liệt, thức trắng cả đêm, các tế bào thần kinh đau đớn từng giây từng phút trong mớ truyện của Quỳnh Dao chỉ là chút nghệ thuật ánh trăng lừa dối mà thôi.
Từ Thời Thê nhếch mép rồi với lấy cái gương, nàng thấy một nụ cười chán nản. Rồi nàng khẽ run rẩy, bởi không biết tại sao tự dưng mình lại nhớ Văn Già La.
Nhớ tới đôi môi mỏng của em trong đêm ở trên xa lộ, lúc ấy từng cho rằng em là người lạnh lùng bạc tình.
Thật ra thì đâu phải như vậy, đó chẳng qua chỉ là tầng bảo vệ dành cho phần tình cảm dè dặt âm thầm. Rất đáng yêu, thật ra thì chỉ cần để ý kĩ, tất cả phụ nữ đều có ưu điểm.
Tiếc thay, lại không thể yêu.
Lúc ra khỏi nhà, Từ Thời Thê cảm giác nhiệt độ ngoài trời đột nhiên giảm xuống.
Nàng kéo cao cổ áo, che kín mít người, sẵn sàng “cống hiến” toàn bộ sức mình cho công việc ở tiệm.
Quán ăn mới bổ sung mấy món cháo, hương thơm làm ấm cả dạ dày, nàng định bụng phải thưởng thức một bát.
Khi đi qua hàng bán điểm tâm, nàng tranh thủ mua ít bánh bao hiệu Kiền Điểm, dù không ăn thì vẫn có thể đem cho người khác.
Nhưng thời điểm đến cửa tiệm, nàng thấy có một chiếc xe trông quen quen đỗ gần đấy, bởi biển số tương đối ngạo mạn cho nên rất dễ thuộc.
Đẩy cửa đi vào, quả nhiên nàng bắt gặp ngay chủ nhân của nó đang ngồi ở vị trí em từng đi xem mặt, từng muỗng từng muỗng múc cháo lên ăn. Vì mới sáng nay còn nhìn gương nghĩ suốt, nên Từ Thời Thê cũng chưa chuẩn bị sẵn tinh thần gặp lại Văn Già La nhanh như thế, biểu cảm không kịp thu liễm, lại thêm phần cứng nhắc.
– Sao em tới đây?
Văn Già La đưa mắt lên nhìn nàng một cái.
– Không phải hôm qua lúc em đi, cô còn cật lực mời em ghé qua ăn cháo à?
Từ Thời Thê im bặt, sao lại không nghe thấy mẹ mình nói câu nào như vậy nhỉ?
Văn Già La thấy tay nàng cầm một túi đồ, tựa hồ còn tỏa ra hương thơm gì đó bèn đưa tay nhận lấy.
– Món gì thế?
Từ Thời Thê gặp kẻ cướp, lại rộng lượng cùng thản nhiên, chẳng thể làm gì khác ngoài kệ em, tự đi múc cháo khoai cho mình, lại cho thêm chút gừng ra đĩa.
Vương Viện đã sớm đoán trước thời gian con gái đến nên vừa luộc xong hai quả trứng gà ngâm nước mát cho nàng, lại còn chỉ tay hướng về phía bên ngoài.
– Con bé tới lúc nào vậy mẹ? – Từ Thời Thê hỏi.
Vương Viện bật cười, đáp:
– Vừa mới tới một lát thôi, mẹ thấy con bé bé thân thể gầy gò quá, cho nên hôm qua mới mời nó sáng nay đến ăn cháo.
Dưỡng sinh phải bắt đầu từ cái dạ dày, ăn uống phải bắt đầu từ ngay bữa sáng.
Nhưng mẹ cũng đâu nghĩ nó tới thật, còn đang định làm thêm vài thứ cho nó đem đi đây.
– Không cần đâu.
– Từ Thời Thê than thở, bưng đồ ăn ra ngoài.
Văn Già La đang ngồi ăn đống bánh nàng mang tới thì Từ Thời Thê đặt đĩa gừng lên giữa bàn, chỉ thấy mặt Văn Già La đầy chán ghét mà đẩy trở lại.
– Gừng làm ấm cơ thể, đánh tan cái lạnh, sáng sớm ăn chút thì rất tốt.
– Nàng lại đẩy đĩa về phía em, sau đó thấy li sữa bò mà mẹ đã chuẩn bị cho em.
Nhưng hình như chưa có uống nên nàng bèn dời sang bên phía mình.
– Này? – Văn Già La nghi ngờ gắp miếng gừng lên, lại phát hiện đồ uống bị cướp đi liền mải mốt trừng mắt.
– Sữa bò dễ gây đờm, dạ dày em không tốt, không nên uống.
– Từ Thời Thê một hơi cạn sạch, sau đấy liếm liếm vệt trắng lưu lại trên môi.
– Ừ, ngon thật.
Văn Già La trước giờ vẫn luôn cho rằng bởi dạ dày mình không tốt nên mọi người ai cũng liều mạng tìm biện phép ép cô ăn đủ các thể loại.
Ai ngờ lại có lúc nó trở thành lí do để không cho em thưởng thức cái gì đấy. Từ Thời Thê đặt ly sữa xuống rồi lăn một quả trứng gà đến trước mặt cô. Văn Già La đè quả trứng gà còn nóng nguyên lại, hừ hừ qua lỗ mũi.
– Em không ăn trứng gà.
– Buổi sáng khá dài, phải giữ năng lượng.
Muốn vậy thì phải ăn chút loại chất dinh dưỡng như trứng gà, đó là thứ dễ ăn nhất rồi, được không?
– Chị học Y à? – Văn Già La tặc lưỡi, đập vỡ vỏ trứng, bắt đầu tách nó ra.
– Đâu có.
– Từ Thời Thê khẽ mỉm cười.
– Trong số ba bữa một ngày, bữa sáng là quan trọng nhất, em có biết tại sao không?
Văn Già La ngẩng đầu nhìn nàng, cố gắng soi rõ những điều ẩn giấu đằng sau nụ cười kia.
Chỉ cần nghĩ tới trò đùa đầy ác ý bên tai ngày nọ cũng đã đủ để khiến em cảnh giác.
Em nhìn bát cháo trước mắt, đẩy nó ra xa, tạm thời cũng không động vào quả trứng gà nữa, vô cùng nghiêm túc hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì bữa sáng bắt đầu từ khoảng bảy giờ đến chín giờ, bữa trưa thì chừng mười một giờ.
Khoảng thời gian giữa hai bữa này, bao tử phải làm việc liên tục.
– Từ Thời Thê cũng hết sức nghiêm túc.
– Ban đầu, em bảo mình ăn không ngon miệng chỉ để mượn cớ uy hiếp người nhà.
Nhưng dù sao đây cũng là sức khỏe của mình, quý trọng một chút vẫn hơn.
Nếu hôm nay em đã tới, nói qua cho em mấy thứ cần chú ý, bữa sáng nhất định phải ăn cho xong, đây là thời gian dễ tiêu hóa nhất.
Người con gái ngồi đối diện nói năng cực kì thẳng thắn, trước sau đều nghiêm trang.
Văn Già La ngơ ngác lắng nghe, sau đó mở to mắt.
– Ai nói là em tới đây để ăn điểm tâm?
Từ Thời Thê ngạc nhiên:
– Thế em đến đây làm gì?
Văn Già La chợt không biết nên trả lời như thế nào.
Nói gì bây giờ? Chẳng lẽ bảo hôm qua trên đường về, chị họ có nói thật ra người kia cũng không tệ, ngoại trừ khuyết điểm không muốn yêu đương ra thì Từ Thời Thê là một cô gái vô cùng quan tâm đến mọi người? Thật ra thì điều này cũng khiến em nhớ tới cái người đã chăm sóc cho mình nửa đêm nửa hôm khi bị đau dạ dày.
Chở chị họ về nhà xong mình lại quay về nhà, thường thì mỗi tuần Văn Già La ở đấy hai ngày, lâu dần thành quen.
Có thể vì sợ phải đối mặt với Từ Thời Thê, sợ bị người khác bàn tới vấn đề cá nhân, lại không muốn liên lạc với bạn cũ, thành ra em chả có chỗ nào để đi.
Sống về đêm thực chất cũng không thành vấn đề gì, nhưng em cũng không thích nên chỉ lẳng lặng phụng bồi ông bà nội một hồi rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau Văn Già La tỉnh dậy, sờ bụng lại thấy hơi đói.
Hiếm khi nào dạ dày nhắc nhở mình nên kiếm cái gì đó ăn, nên em tranh thủ nhớ luôn lời mời mọc nhiệt tình của mẹ Từ Thời Thê.
Đó là lí do Văn Già La ngồi ở nơi đây.
Tuy nhiên, không cần nói Từ Thời Thê nghe những chuyện này, Văn Già La cúi đầu, bình tĩnh đáp:
– Em tới ăn cháo.
Từ Thời Thê bị em làm cho dở khóc dở cười, đành gật đầu lia lịa.
– Đúng, ăn cháo không phải ăn sáng, chỉ là ăn cháo thôi.
Văn Già La tiếp tục điềm tĩnh ăn cháo, sau đấy lại nếm ít bánh bao Từ Thời Thê mua.
Từ Thời Thê ăn xong, vẫn thấy cô gái kia còn ung dung thong thả nhai và nuốt, nàng bèn chống cùi chỏ ngồi ngắm.
Dù nàng và em có vài điểm bất đồng, thật ra hai người chẳng qua cũng chỉ giống nhau ở chỗ cùng cô đơn.
Nghĩ đến cả hai từng dùng những cách khác nhau để từ chối việc xem mắt, thế lại thành có chung một tiếng nói, cùng đứng chung một chiến tuyến.
Vốn là một mình cô đơn, nay lại như một cộng một, gieo vào lòng một chút cảm giác gì đó. Vì vậy nàng đề nghị:
– Không bằng em theo chị đi mua điện thoại đi.”