Bạn đang đọc Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta: Chương 07
Chương 7 Lần Đầu Tiên Thân Mật
Ôn Kỷ Ngôn phóng về nhà với thời gian ngắn nhất, vừa mở cửa đã không kìm được hỏi ngay: “Điềm Điềm, tôi hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có thích Mễ Tu Dương không?”
Trong nhà không có tiếng trả lời, Ôn Kỷ Ngôn lúng túng đóng cửa, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ phía phòng tắm, vội đi đến, gõ cửa: “Điềm Điềm, có ở trong đó không?”
“Gì thế?” Đường Mật Điềm đang tắm, người đầy xà phòng tắm, bực mình nói vọng ra.
“Tôi muốn hỏi cô, cô có thích Mễ Tu Dương không?” Ôn Kỷ Ngôn nói to, lòng bỗng căng thẳng.
“Không biết!” Lòng cô đang rối như mớ bòng bong, mặc dù dạo trước Tào Ái Ái đã nói, Mễ Tu Dương mượn cớ theo đuổi Ôn Ngôn Ngôn để theo đuổi cô, cô đã cẩn thận né tránh, nhưng hôm nay anh đã thẳng thắn bộc bạch như vậy, trái tim thiếu nữ của cô không khỏi run run. Nhưng sau đó lại rơi vào mâu thuẫn, Mễ Tu Dương lúc đầu đã nhìn nhầm Ôn Ngôn Ngôn, coi cô là dự bị, bất kỳ cô gái nào cũng không muốn mình là chân dự bị.
Chính mâu thuẫn đó khiến cô không thực sự muốn đến với Mễ Tu Dương.
“Không biết là thế nào?” Ôn Kỷ Ngôn bỗng thấy căng thẳng.
“Không biết nghĩa là không biết.” Đường Mật Điềm sốt ruột nói, đầu cô lúc này đang rất rối.
“Không biết, có phải cô không thích Mễ Tu Dương?” Ôn Kỷ Ngôn thử thăm dò.
“Có lẽ.” Đường Mật Điềm lơ đãng nói.
“Không biết có phải cô hơi thích Mễ Tu Dương?” Ôn Kỷ Ngôn lại hỏi.
“Có thể!”
“Đường Mật Điềm, rốt cục ý cô là gì?” Ôn Kỷ Ngôn sốt ruột hét lên: “Thích là thích, không thích là không thích, cô không biết, thực ra thích hay không?”
“Nếu anh muốn biết, tôi sẽ trả lời, tôi cần suy nghĩ đã!” Đường Mật Điềm tắm xong quấn khăn tắm quanh người, ngoảnh ra nhìn bóng người cao lớn đứng tựa cửa kính, bỗng hét lên: “Ôn Kỷ Ngôn, sao anh lại đứng sát cửa kính? Định nhìn trộm tôi tắm hả?”
“Nhìn trộm? Thật buồn cười!” Ôn Kỷ Ngôn vừa bực vừa buồn cười, nói: “Cô thử nhìn vào gương xem, người phẳng lỳ có gì đáng nhìn trộm?”
“Anh…” Đường Mật Điềm tức điên, nhưng không tìm được câu nào thật đắt để mắng anh ta cho bõ tức.
“Anh anh cái gì, cô định nói cơ thể tôi đẹp hơn cô phải không?” Ôn Kỷ Ngôn cười lầnh mãnh: “Tôi sẽ không câu nệ cho cô xem!”
“Biến ngay trước khi tôi nổi điên!” Đường Mật Điềm rít lên.
“Trước khi cô nổi điên, trả lời tôi một câu được không?” Ôn Kỷ Ngôn không đùa nữa, chăm chú nhìn ô kính.
“Có gì hỏi mau đi!”
“Tôi và Mễ Tu Dương, cô thích ai hơn?”
“Rầm!” Đường Mật Điềm đẩy mạnh cửa, Ôn Kỷ Ngôn không đề phòng bị cửa đập vào người.
“Ối!” Ôn Kỷ Ngôn tay ôm cái mũi đau điếng, nhăn nhó rên.
“Ôn Kỷ Ngôn, không sao chứ?” Thấy Ôn Kỷ Ngôn khom người nhăn nhó, Đường Mật Điềm ngây ra cúi nhìn tay mình, vừa rồi cô đẩy cửa quá mạnh.
“Đương nhiên là có, mũi tôi bị lệch rồi!” Ôn Kỷ Ngôn rên rỉ, máu từ mũi đang chảy dọc theo tay anh.
“Nào, nào, để tôi xem!” Đường Mật Điềm thận trọng nhấc bàn tay bịt mũi của Ôn Kỷ Ngôn, “Ôi chà, chảy máu rồi, mau ra salon ngồi, để tôi băng cho!” Nói xong cô nhanh nhảu đỡ Ôn Kỷ Ngôn đi ra phòng khách, vừa đi vừa dặn: “Anh ngửa mặt lên!”
Ôn Kỷ Ngôn làm theo lời cô, ngồi xuống salon, mặt ngửa lên trời, lát sau Đường Mật Điềm mang dụng cụ cứu thương ra, cẩn thận lau hết máu, sát trùng, bôi thuốc cầm máu, cuối cùng dùng bông, gạc, băng lại, còn thổi nhẹ vào đó, “Tạm thời cứ thế, xem có cầm được máu không, nếu không, lát nữa phải đi bệnh viện.” Nói xong cầm tay anh đặt lên mũi: “Anh giữ lấy miếng gạc.” Ôn Kỷ Ngôn ngoan ngoãn làm theo, nhìn Đường Mật Điềm vội vàng chạy vào phòng tắm mang ra cái khăn mặt ẩm đắp lên trán anh, anh bỗng buồn cười, lòng bất chợt nóng bừng, như có dòng điện chạy qua, mặt cũng tự nhiên đỏ ửng.
“Ôn Kỷ Ngôn, sao mặt anh đỏ thế?” Đường Mật Điềm cúi xuống nhìn, mắt chớp chớp, băn khoăn hỏi.
Ôn Kỷ Ngôn khó khăn nuốt nước bọt, hơi ngoảnh mặt đi, nói nhỏ: “Điềm Điềm, nhìn quần áo cô kìa…”
Đường Mật Điềm cúi đầu nhìn, chiếc khăn tắm quấn quanh người đã xô lệch do loạt hoạt động vừa rồi, trễ xuống đến nửa ngực. Cô vội ôm mặt, xấu hổ kêu to “Oái!” rồi chạy biến vào phòng tắm, mặt vụt đỏ như khỉ đỏ đít.
Khi Đường Mật Điềm mặc xong quần áo, bước ra, nhìn thấy Ôn Kỷ Ngôn ngượng quá chỉ muốn chui xuống đất, nhưng cố trấn tĩnh, bước đến, “Ôn Kỷ Ngôn, thực ra chúng ta là chị em, chỉ có điều cấu tạo cơ thể hơi khác, anh không cần phải đỏ mặt!”
Ôn Kỷ Ngôn liếc cô một cái, nói thản nhiên: “Nhưng mặt cô lại đỏ hơn đấy!” “Mặt tôi đỏ ư?” Đường Mật Điềm sờ hai má nóng ran của mình, cười nhạt: “Bởi vì tôi vừa tắm, khí huyết lưu thông, đỏ mặt là bình thường…”
“Ồ, vậy cô nên uống nước để hạ hỏa.”
“Ờ, đúng, tôi cũng đang định đi uống nước đây, anh tự ôm mũi nhé, nếu không cầm được máu thì gọi tôi, tôi đưa đi viện, nếu không sao, thì tôi đi ngủ!” Đường Mật Điềm nói một hơi, rồi rảo bước về phòng, đóng cửa rồi vẫn vỗ vỗ vào ngực mình, tự an ủi: “Không sao, Ôn Kỷ Ngôn là Gay, thích đàn ông, không có hứng với cơ thể phụ nữ…” Nhưng, lại nghĩ, nếu anh ta không có hứng với cơ thể phụ nữ, tại sao vừa rồi lại đỏ mặt? Nghĩ vậy, không kìm nổi chạy ra phòng khách, hất hàm hỏi: “Ôn Kỷ Ngôn, anh nói thật đi, có phải anh cũng hứng thú với phụ nữ? Nếu không, tại sao lại đỏ mặt?”
Ôn Kỷ Ngôn ngạc nhiên ngoái đầu, “Không hiểu cô đang nói gì!” Anh vốn dĩ chỉ có hứng với phụ nữ, hiểu chưa?
“Tôi cảnh cáo anh, nếu dám có ý nghĩ xằng xiên, tôi giết!” Đường Mật Điềm giọng rít lên, nói.
“Dựa vào đâu cô bảo tôi có ý nghĩ xằng xiên với cô? Chẳng phải cô đã mê tít tôi, đang quyến rũ tôi?” Ôn Kỷ Ngôn thong thả nói, “Vừa rồi mặt cô đỏ hơn mặt tôi đấy!”
“Nói vớ vẩn!” Đường Mật Điềm hầm hầm đóng sập cửa, chạy về phòng, lên giường trùm chăn.
Nhưng hàng loạt sự kiện xảy ra ngày hôm nay lại bám riết cô khiến cô cực kỳ hưng phấn, mặc dù toàn thân hơi mệt, cưỡi ngựa suốt ngày, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Điểm lại một lượt quá trình đi lại với Mễ Tu Dương, đó chỉ là quan hệ giao tiếp lịch sự, nếu muốn có bước phát triển, còn cần thêm thời gian, hiện nay vẫn chưa đến lúc bốc lửa.
Nghĩ đến Ôn Kỷ Ngôn, tim lại đập nhanh, bắt đầu từ vụ “tiếp xúc thân mật”
lần trước, tình cảm của cô dường như có thay đổi mà cô không thể kiểm soát. Nghĩ tới có thể mình đã thích Ôn Kỷ Ngôn, hai má cô bỗng đỏ bừng, “Không, anh ta là Gay, anh ta thích đàn ông.” Lòng thầm rên, miệng lẩm bẩm: “Đường Mật Điềm, chắc chắn mi lẩn tránh Ôn Kỷ Ngôn đến mức nảy sinh ảo tưởng rồi, lại đi thích một gã Gay, không được, bình thường trở lại đi thôi!” Tay nắm chặt góc chăn, Đường Mật Điềm nghiêm khắc cảnh báo mình.
Ngày hôm sau, với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, Đường Mật Điềm vội vã đi đến địa điểm chụp ảnh ngoài trời, thấy Tào Ái Ái đang bận rộn, vội xin lỗi: “Ái Ái, xin lỗi, hôm nay tớ đến hơi muộn!”
“Sao thế, sắc mặt kém quá, mắt thâm quầng thế kia, đm qua đi ăn trộm hả?” Tào Ái Ái trêu cô: “Hay là đêm qua đi hái trộm hoa, hái gã điển trai cùng nhà đó!”
“Ôi trời, Ái Ái, đừng châm chọc nữa, tớ đang điên đầu đây!” Như được gãi đúng chỗ ngứa, Đường Mật Điềm nói một tràng, giờ có người nhắc đến Ôn Kỷ Ngôn, là cô váng đầu.
“Sao thế, có chuyện gì à?” Tào Ái Ái thắc mắc.
“Vẫn chuyện hai chàng Ôn Kỷ Ngôn và Mễ Tu Dương!” Đường Mật Điềm thở dài.
“Hai chàng đó làm sao?” Tào Ái Ái càng ngạc nhiên: “Không phải cậu định nói là cả hai chàng đều theo đuổi cậu đấy chứ?”
“Không…” Đường Mật Điềm cau mày, “Ôn Kỷ Ngôn không theo đuổi tớ!”
nói vậy thâm tâm có phần nuối tiếc, vì Ôn Kỷ Ngôn là Gay, thích đàn ông.
“Vậy thì chắc chắn Mễ Tu Dương đang theo đuổi cậu?”
“Coi là vậy.” Sau đó kể vắn tắt chuyện Mễ Tu Dương thổ lộ hôm qua.
“Điềm Điềm, đây là chuyện vui, cậu đào hoa rồi nhá!” Tào Ái Ái cười hi hi rồi chuyển chủ đề: “Chàng Mễ Tu Dương chắc chắn theo đuổi cậu rồi, không có ý với Ôn Ngôn Ngôn nữa, có nghĩa chẳng liên quan đến Ôn Kỷ Ngôn, vậy cậu nhức đầu nỗi gì?”
“Mình…” Đường Mật Điềm ngập ngừng, không thể tiết lộ với Tào Ái Ái, Ôn Kỷ Ngôn là Gay, cô vốn không thích những chuyện tầm phào đó, làm lộ bí mật của anh, cô rất áy náy, nhưng không nói lại cảm thấy khó chịu.
“Điềm Điềm, nếu mình đoán trúng, cậu có tình cảm khác với Ôn Kỷ Ngôn phải không?” Tào Ái Ái nhìn Đường Mật Điềm mặt đầy ưu tư, nếu cô nàng không có cảm tình với Ôn Kỷ Ngôn, mà thích Mễ Tu Dương, hai người thích nhau, thì đến với nhau, sao phải đau đầu?
Chuyện tình tay ba, ái chà, hệt như phim diễm tình!
“Ái Ái, lần này, coi như cậu đoán trúng rồi!” Đường Mật Điềm thấy Tào Ái Ái có vẻ biết tỏng mọi chuyện, nên cũng không muốn giấu nữa, định kể hết với cô bạn.
“Mình không đoán, thấy cậu và Ôn Kỷ Ngôn ở chung một nhà, sống rất hòa thuận.” Tào Ái Ái nhoẻn cười dịu dàng: “Tình cảm của cậu với anh ta đã vô tình lộ ra từ lâu rồi. Nhìn kìa, vừa nhắc đến anh ta, mặt cậu đã tươi như hoa…” nói rồi giơ tay gõ vào ngực Đường Mật Điềm: “Chỗ này này, có lẽ cậu đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng từ lần đầu gặp anh ta!”
“Làm gì có, cậu đừng nói linh tinh.” Đường Mật Điềm ngắt lời cô bạn, chăm chú nhìn cô ta một hồi, mới hít nói: “Mình thật sự có cảm giác khác với anh ta, nhưng vấn đề là, anh ta không phải gu của mình!”
“Sao không là gu của cậu?” Tào Ái Ái ngạc nhiên ngước mắt “Mình thấy Ôn Kỷ Ngôn chắc chắn thích cậu, nếu không, sao bám chặt cậu như thế, còn nữa, xe của anh ta đăng ký tên cậu! Hàng ngày đưa đón cậu, nếu không thích, ai rỗi hơi làm vậy!”
Đường Mật Điềm phân vân, muốn nói lại thôi.
“Hay là cậu cảm thấy áy náy khi từ chối Mễ Tu Dương?” Tào Ái Ái nói thẳng: “Nếu cậu thấy ngại, thì để tớ nói giúp.” Nói xong cười ha hả: “Điềm Điềm, cậu cứ yên tâm hưởng hạnh phúc với Ôn Kỷ Ngôn!”
“Hưởng con khỉ!” Đường Mật Điềm cuối cùng không nén được bật ra: “Anh ta là Gay, thích đàn ông, mình và anh ta không thể.”
“Cái gì? Đừng nói với mình, Mễ Tu Dương thích cậu, cậu thích Ôn Kỷ Ngôn, còn anh ta lại thích Mễ Tu Dương đấy nhá?” Tào Ái Ái nổi hứng đoán mò.
“Không phải, Ái Ái, Ôn Kỷ Ngôn có bạn trai rồi, chính là người gửi cho anh ta bốn bảy vạn tệ đó!” Đường Mật Điềm nói với một chút buồn rầu, “Cậu xem, một chàng điển trai thế mà lại là Gay, còn mình chẳng thích ai, biết rõ anh ta là Gay, lại vẫn động lòng…” Đường Mật Điềm bất lực vỗ vào đầu mình.
“Điềm Điềm, cái đầu cậu đang nghĩ gì đấy?” Tào Ái Ái nhăn nhó, “Cậu nghĩ xem, người gửi tiền cho Ôn Kỷ Ngôn là bạn trai anh ta, vậy anh ta đến ở nhà cậu lâu như thế, tại sao không đến thăm?” Các cặp yêu nhau bình thường (cho dù yêu cùng giới) cũng không thể xa nhau lâu như thế, nhất là Ôn Kỷ Ngôn lại chạy trốn đám cưới, nếu đúng anh ta có bạn trai thì người đó phảì lập tức đến an ủi anh ta chứ, sao lại để anh ta ở một mình với cô gái lạ?
“Anh ta không đến thăm, chắc là có lý do.” Nghe Tào Ái Ái nói vậy, Đường Mật Điềm vẫn phân vân: “Dù sao, mình đã nghe họ gọi điện cho nhau, xưng hô rất thân mật… mình liền nghĩ họ có quan hệ đặc biệt.” Rồi nói thêm: “Hơn nữa, chính Ôn Kỷ Ngôn tự nhận anh ta là Gay!”
“Nhưng, mình thấy Ôn Kỷ Ngôn không giống Gay tý nào!” Tào Ái Ái nói.
“Ôi, không thể nói rõ với cậu được. Thôi, đi làm việc!” Đường Mật Điềm lắc đầu, gác chuyện đó sang một bên.
“Cậu để tâm một chút! Đừng ngốc thế, Ôn Kỷ Ngôn nói anh ta là Gay, nhỡ đó là mưu đồ của anh ta để cậu cho anh ta ở nhờ thì sao?” Tào Ái Ái gõ vào đầu cô bạn.
“Liệu có thể không?” Đường Mật Điềm hoang mang nhìn Tào Ái Ái.
“Có thể!” Tào Ái Ái nháy mắt, rồi ra vẻ bí hiểm nói: “Ôn Kỷ Ngôn có phải là Gay hay không, mình không chứng minh được, nhưng Ôn Kỷ Ngôn có thích cậu hay không, mình có thể chứng minh!”
“Chứng minh thế nào?” Đường Mật Điềm cảm thấy rất hứng thú, rốt cuộc, sau khi biết mình có cảm giác khác với Ôn Kỷ Ngôn, cô lại muốn ngầm tìm hiểu suy nghĩ của anh.
“Rất đơn giản, cậu cứ giả vờ yêu Mễ Tu Dương, xem phản ứng của anh ta là biết ngay!” Tào Ái Ái hớn hở: “Nếu anh ta cũng thích cậu, chắc chắn sẽ ghen, nếu không, sẽ không có phản ứng gì, như vậy cậu có thể yêu Mễ Tu Dương, dù sao người ta cũng thích cậu!”
“Như vậy không hay lắm!” Đường Mật Điềm lắc đầu: “Lợi dụng Mễ Tu Dương, hơi vô nhân đạo!”
“Tớ thấy Mễ Tu Dương cũng không hẳn là người nhân đạo! Lúc đầu anh ta mượn cớ theo đuổi Ôn Ngôn Ngôn để tiếp cận cậu, bây giờ cậu chỉ bắt chước anh ta, mượn cớ yêu anh ta, để thử lòng Ôn Kỷ Ngôn!”
“Xem ra cậu cũng có lý.” Đường Mật Điềm gật đầu: “Vậy tớ sẽ thử xem!”
“Ừ, yên tâm đi, bây giờ cậu có quyền lựa chọn!” Tào Ái Ái vỗ vào vai cô bạn: “Không đám này thì đám kia, nếu Ôn Kỷ Ngôn không thích cậu, cậu và Mễ Tu Dương không chừng lại yêu nhau, cũng là chuyện đáng mừng!”
“Để xem đã!” Đường Mật Điềm không mừng như Tào Ái Ái nghĩ, nhưng sau khi thổ lộ với cô bạn, cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, bắt đầu một ngày bận rộ n .
Hết giờ làm, Đường Mật Điềm cùng Tào Ái Ái vừa ra khỏi cổng công ty, liền nhìn thấy con A4 màu đỏ đen của Ôn Kỷ Ngôn, hai người đưa mắt nhìn nhau, liền sau đó thấy môi Tào Ái Ái trễ xuống nhếch sang trái, Đường Mật Điềm liếc sang, thấy con HUMER màu đen của Mễ Tu Dương đỗ ngay ngắn ở đó. Bên phải là Ôn Kỷ Ngôn với con xe A4, bên trái là Mễ Tu Dương với con xe HUMER, ngay lập tức khiến dây thần kinh não của Đường Mật Điềm nghẽn mạch.
“Điềm Điềm, nếu muốn thử lòng Ôn Kỷ Ngôn, cậu hãy đi cùng Mễ Tu Dương!” Tào Ái Ái nói thầm vào tai Đường Mật Điềm, rồi cười hi hí chạy đi lấy xe, khi nhìn vào gương chiếu hậu thấy Đường Mật Điềm đi về phía Ôn Kỷ Ngôn, liền trề môi, “Đồ ngốc…” sau đó phóng xe đi, không chứng kiến cảnh ba người đối mặt.
Khi Đường Mật Điềm nói với Ôn Kỷ Ngôn, cô sẽ cho Mễ Tu Dương cơ hội, còn lịch sự bảo anh không cần đến đón cô nữa, Ôn Kỷ Ngôn có chút bất ngờ: “Đường Mật Điềm, cô có biết cô đang nói gì không?”
“Tôi biết, tôi cảm thấy, Mễ Tu Dương rất tốt, quan hệ có thể tiến triển, cho nên tôi muốn thử xem!” Đường Mật Điềm nói xong, mỉm cười xin lỗi: “Tôi đi với anh ấy, anh về trước đi!” nói xong quay người bước nhanh về phía Mễ Tu Dương, ngẩng mặt cười vui vẻ: “Chúng ta đi đâu ăn tối đây?”
Mễ Tu Dương kinh ngạc, sung sướng mở cửa xe cho cô, đắc ý liếc về phía Ôn Kỷ Ngôn lúc này mặt ỉu xìu, ngang tàng nhấn ga, lướt từ từ qua trước mặt anh ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Điềm Điềm, em thích ăn gì?”
Ôn Kỷ Ngôn trợn mắt nhìn theo chiếc xe, túc tối đấm mạnh vào cửa xe, rồi mặt sa sầm lái xe đi theo xe của Mễ Tu Dương, kiên trì bám theo suốt dọc đường.
Đường Mật Điềm muốn hẹn hò ư, vậy anh sẽ là bóng đèn, chiếu sáng cho họ!
“Điềm Điềm, sao lại nhăn mặt vậy?” Mễ Tu Dương đợi lúc lâu không thấy cô nói gì, vội ngoảnh sang hỏi.
“Hình như Ôn Kỷ Ngôn vẫn đi theo sau!” Đường Mật Điềm nhìn vào kính chiếu hậu nói.
“Hả?” Mễ Tu Dương vội nhìn vào kính chiếu hậu, nhếch mép cười, nhẹ nhàng hỏi: “Điềm Điềm, hay là tối nay chúng ta mời anh ta cùng ăn?”
“Hả?” Mật Điềm bối rối nhìn Tu Dương.
“Nếu, em muốn rủ anh ta, anh sẽ lái chậm, còn nếu, thấy anh ta chướng mắt, anh có cách cắt đuôi anh ta!” Mễ Tu Dương giải thích đơn giản với Mật Điềm.
“Chúng ta hẹn hò, đương nhiên không cần thêm anh ta!” Mật Điềm nói, cô sợ mình sẽ mất tự nhiên trước cái nhìn của Kỷ Ngôn, muốn Kỷ Ngôn đoán rằng cô và Tu Dương đang có tiến triển, mới khiến anh ghen, mới rõ được tâm ý của anh.
“Rõ rồi!” Tu Dương được sự đồng ý của Mật Điềm, nhanh chóng đạp ga phóng xe, mặc dù HUMER không nhỏ nhưng độ linh hoạt rất tốt, trong dòng xe đông đúc, nhanh chóng lượn lách, vượt qua vài lần đèn đỏ, không thấy bóng dáng chiếc xe đỏ đen của Kỷ Ngôn nữa rồi.
“Điềm Điềm, anh rất vui, hôm nay em đồng ý đi ăn cơm với anh, ý em có phải là chấp nhận sự theo đuổi của anh không?” Mễ Tu Dương cười tươi, dịu dàng nhìn Mật Điềm.
“Mễ Tu Dương, giờ tôi chỉ có cảm giác bạn bè với anh, không phải là chấp nhận hay từ chối!” Mật Điềm lịch sự nhìn Tu Dương: “Chuyện sau này tôi cũng không dám chắc.”
“Vậy chúng ta hãy thuận theo cảm giác, được không?” Tu Dương nhìn Mật Điềm, “bây giờ hãy bắt đầu từ bạn bè tốt!”
Đường Mật Điềm gật đầu, mặc dù cô lợi dụng Tu Dương để thăm dò tâm ý của Kỷ Ngôn, nhưng cô không lợi dụng tình cảm của anh, cuối cùng, bắt đầu từ bạn bè, là cơ hội mà cô dành cho Tu Dương, nếu Ôn Kỷ Ngôn thật sự không thích cô, vậy cô và Mễ Tu Dương có thể từ bạn bè từ từ phát triển lên, dù sao, giới tính của Mễ Tu Dương là bình thường.
Hai người ăn tối vui vẻ, Mễ Tu Dương đưa Mật Điềm đi xem phim, rồi mới tiễn cô về nhà.
Cả buổi tối, tâm trạng của Mật Điềm không yên, lên xe, rồi im lặng nhìn ra phía ngoài cửa xe, ánh mắt nhìn vu vơ, cũng không biết là đang nghĩ gì, Mễ Tu Dương không phải là người không biết nhìn ánh mắt người khác, anh mở nhạc, bật một khúc nhạc nhẹ nhàng, rồi quay mặt lại, chăm chú nhìn đường.
Cho đến khi chuông điện thoại của cô vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe, Đường Mật Điềm lấy điện thoại, nhanh chóng nhìn, đó là điện thoại của mẹ cô, cảm thấy bất ngờ, tay giữ điện thoại, do dự không biết có nên nghe hay không?
Chuông kêu một hồi, rồi lại vang lên lần hai. Xem ra, mẹ Mật Điềm đã quyết tâm gọi bằng được cho cô, Mật Điềm thở dài, nhìn vào màn hình, chuông điện thoại đã reo lên lần thứ tư rồi.
“Điềm Điềm, sao em không nghe máy?” Tu Dương nhìn vào chiếc điện thoại Mật Điềm cầm trong tay, do dự không nghe, liền tò mò hỏi.
“Là mẹ tôi!” Đường Mật Điềm trả lời.
“Sao em không nghe điện thoại của mẹ?” Tu Dương càng tò mò.
“Không phải không nghe, mà là không dám nghe!”
Mễ Tu D chớp đôi mắt sâu đen, rồi hỏi thêm: “Tại sao vậy?” không dám nghe điện thoại của mẹ, Mật Điềm khiến người khác phải tò mò.
“Ừm, cái này không nói rõ được!” Đường Mật Điềm hít thở sâu, định thần, sau đó ấn nút nghe: “A lô, mẹ à!”
“Điềm Điềm, con có phải lúc nãy đang xem phim không?” mẹ Mật Điềm cố gắng giữ bình tĩnh nói, nhưng lại có chút phấn khởi khó kiềm chế.
“Vâng, sao mẹ biết?” Mật Điềm cảnh giác, vội hỏi lại, “Có phải là cùng với một người đàn ông?”
“A” Mật Điềm kinh ngạc kêu lên, Mễ Tu Dương liền quay mặt lại càng thêm tò mò nhìn cô, thấy cô cuống cuồng nhìn khắp nơi, không có xe nào khả nghi, mới sợ sệt nói điện thoại: “Mẹ, mẹ ở đâu thế, mẹ… mẹ không theo dõi con đấy chứ?”
“Mẹ không theo dõi con, hôm nay dì con đi xem phim, nói thấy con và một cậu con trai trong rạp, không đến hỏi con, thì gọi điện thoại hỏi mẹ, có phải con có bạn trai rồi không?” mẹ Mật Điềm vui vẻ nói, “Điềm Điềm nói thật với mẹ, chàng trai đó là ai?”
“Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu!” Mật Điềm cắt ngang lời, rồi nói thẳng: “Người đó, mẹ cũng biết, chính là Mễ Tu Dương, nhưng chúng con chỉ là bạn!”
“Mễ Tu Dương!” mẹ cô vừa nghe thấy đã không kiềm chế được cảm xúc, nói to chất vấn trong điện thoại: “Không phải cậu ta thích Ngôn Ngôn, sao lại kết đôi cùng con?”
“Mẹ, con nói rồi, con với anh ấy chỉ là bạn.” Đường Mật Điềm nhấn mạnh lại lần nữa, ” Chúng con không kết đôi!”
“Sao hai con lại đi xem phim cùng nhau?” mẹ Mật Điềm không hài lòng hỏi.
“Mẹ, bạn bè với nhau, đi ăn bữa cơm, cùng xem phim, cũng rất bình thường được không mẹ?” Mật Điềm nói nhỏ giải thích, cô hiện giờ không muốn nói thẳng với mẹ, kì thực Mễ Tu Dương đang theo đuổi cô, để tránh mẹ cô nghĩ lung tung rồi lại gây thêm rắc rối cho cô.
“Được rồi, có nghĩa là con chưa có bạn trai phải không?” mẹ Mật Điềm xác nhận, sau khi nghe được câu trả lời của cô, vui mừng nói: “Được rồi, mẹ sẽ gọi lại cho dì con, dì có một đối tượng phù hợp, vốn muốn giới thiệu cho con, chỉ sợ con có bạn trai rồi, nên mới không nói, giờ mẹ tìm dì để sắp xếp!” mẹ Mật Điềm dường như đã tìm ra hướng mới, Mật Điềm chưa kịp từ chối, mẹ cô đã nhanh chóng cúp máy.
Mật Điềm nhìn vào màn hình điện thoại đen sì, trong lòng không ngừng oán thán, cô hoàn toàn không ngờ rằng, mẹ cô lại muốn gả cô đi nhanh như thế.
“Điềm Điềm, em không sao chứ?” Tu Dương thực sự đã nghe được gần hết, trong lòng cũng biết rõ, bản thân cần phải giải thích với mẹ Mật Điềm, anh với Ôn Ngôn Ngôn chỉ là ảo giác, nhưng anh im lặng, vì nghe trộm người khác nói điện thoại là không tốt.
“Ừ, tôi không sao.” Mật Điềm cười lịch sự.
Mễ Tu Dương cũng chỉ cười với cô, rồi quay mặt, chú tâm lái xe.
Khi cô về nhà, phòng khách tối om, không thấy bóng dáng của Kỷ Ngôn đâu, chỉ nghe thấy tiếng Ôn Kỷ Ngôn đang nói điện thoại ở trong phòng, có lúc lại cười to: “Cưng ơi, cưng tốt quá…” “Cưng ơi, cưng quá đẹp trai!” “Cưng ơi, ngưỡng mộ cưng quá đi, ha ha ha…” liên tiếp những lời tán dương, lại còn có tiếng cười to vọng ra.
Chắc chắn Ôn Kỷ Ngôn đang cùng “người yêu” cao hứng nói chuyện, Đường Mật Điềm khẽ nhếch môi, tự cười mình, Ôn Kỷ Ngôn có người yêu giàu có lại sẵn sàng tiêu tiền cho anh, sao anh ta lại có thể thích cô! Xem ra, là cô đa tình thôi, lúc này, Mễ Tu Dương nhắn tin đến: “Điềm Điềm, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon!” Mật Điềm nhắn lại: “Anh lái xe chú ý an toàn, về nhà thì ngủ sớm, chúc ngủ ngon!” Mật Điềm giữ chặt điện thoại, tự an ủi rằng, vẫn may, tình cảm của cô với Kỷ Ngôn chưa sâu đậm, hơn nữa, cô còn có thể chuyển sự chú ý vào Mễ Tu Dương, tin rằng, không lâu nữa, cô sẽ chấp nhận Tu Dương, sau đó, hoàn toàn quên đi Ôn Kỷ Ngôn! Mật Điềm thở dài, sau đó, nhẹ nhàng đi về phòng, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng.
Sáng hôm sau, Mật Điềm nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, cầm lấy hộp trang điểm nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, vì mấy hôm nay, JOJO phải làm việc ở bên ngoài, thợ trang điểm phải chuẩn bị đồ dùng, hành lý, đi thẳng đến địa điểm, trang điểm cho người mẫu (không giống trước đây ở công ty, nhân viên trang điểm có phòng riêng, hộp trang điểm để ở công ty, mỗi ngày đi làm không cần mang theo).
“Điềm Điềm, cô đi công tác hả?” Kỷ Ngôn không biết từ đâu bước đến, cau mày, nhìn túi trang điểm trong tay Mật Điềm.
“Không, tôi đi làm!” Mật Điềm ngước mắt, vội nhìn Kỷ Ngôn trong phòng khách, chỉ cảm thấy phòng khách đã chật lại càng chật hơn vì anh đứng chặn đường.
“Cô đi làm sao mang nhiều đồ thế?” Ôn Kỷ Ngôn lần đầu thấy thợ trang điểm làm việc ở bên ngoài, cần phải mang nhiều đồ đạc như vậy nên tò mò hỏi.
“Ừ” Mật Điềm trả lời, đưa tay lên xem đồng hồ, cô không có thời gian giải thích cho Kỷ Ngôn, sao thợ trang điểm phải mang túi trang điểm to như thế, “Tôi vội đi làm, anh tránh ra nào!”
“Ồ, nếu cô vội, thì tôi đưa cô đi làm, dù sao tôi cũng không làm gì!” Ôn Kỷ Ngôn nhẹ nhàng nói với Mật Điềm, hôm nay anh cố ý dậy sớm, để đưa Mật Điềm đi làm, anh không biết nói thế nào với cô anh muốn làm tài xế cho cô.
“Ồ, cảm ơn, không cần đâu!” Mật Điềm lịch sự từ chối, bắt đầu từ tối qua, cô đã quyết định, thay đổi tình cảm của mình, cô không muốn dây dưa không rõ ràng với Kỷ Ngôn, cô không muốn vì ảo giác với Ôn Kỷ Ngôn người không thích con gái mà làm lỡ mất cơ hội của mình.
“Điềm Điềm, sao cô khách sáo với tôi ?” Ôn Kỷ Ngôn có chút oán trách nhìn Mật Điềm, anh có thể nhạy cảm nhận ra rằng, Đường Mật Điềm cố ý tạo khoảng cách.
“Tôi không khách sáo với anh, chỉ cảm thấy, ngại khi làm phiền anh!” Mật Điềm giơ tay lên xem giờ, gương mặt có chút lo lắng: “Ôn Kỷ Ngôn, tôi vội lắm, không nói với anh nữa!” ra ngoại cảnh làm việc kị nhất là việc thợ trang điểm đến muộn, dù sao, làm việc ở ngoại cảnh thời gian có hạn.
“Đã vội thì hãy nghe lời tôi, để tôi đưa cô đi” Ôn Kỷ Ngôn không ngại giành lấy chiếc túi trang điểm của Mật Điềm, mở cửa trước, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Vậy… vậy thì cám ơn anh.” Mật Điềm đành phải khóa cửa, sau đó đi theo Kỷ Ngôn, nhìn anh đặt túi trang điểm vào cốp xe, sau đó mở cửa xe, cô chỉ có thể đi theo sau, “Ôn Kỷ Ngôn, cảm ơn anh!”
“Đi đâu?” Ôn Kỷ Ngôn quay đầu hỏi Mật Điềm, “Công viên Tân Hải, cảm ơn ! “
“Cô khách sáo quá rồi đấy!” Ôn Kỷ Ngôn hơi tức giận, sau đó, sầm mặt, đạp ga, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Mật Điềm chưa kịp chuẩn bị nên bật ngửa ra sau, vội nắm chặt lấy tay vịn, hoảng hốt nói với Kỷ Ngôn: “Ôn Kỷ Ngôn, lái xe chậm thôi…”
Kỷ Ngôn không trả lời, im lặng, nhưng tốc độ có giảm chút ít nhưng, vẫn thật nhanh đưa Mật Điềm đến nơi.
“Nơi này không phải là công viên Tân Hải hả, sao chẳng thấy biển, cũng không thấy bãi cát?” Kỷ Ngôn dừng xe ở bãi gửi xe, đưa mắt nhìn ra xa, nghi ngờ hỏi Mật Điềm.
“Thành phố S, không gần biển, đây chỉ là tên công viên mà thôi!” Mật Điềm ngần ngại nhìn Ôn Kỷ Ngôn, trên mặt anh lộ rõ sự thất vọng, liền nói: “Nhưng, gần đây có thành phố gần biển, nếu anh muốn đi xem biển, đi xe mất một tiếng đồng hồ.”
“Tôi muốn ra biển, cô đi cùng tôi nhé?” Kỷ Ngôn mắt lấp lánh nhìn Mật Điềm.
“Tôi sợ dạo này không có thời gian!” Mật Điềm khéo léo từ chối, “Kỷ Ngôn, nếu anh muốn ra biển, thì tự đi được rồi!”
“Được, vậy tôi tự đi” Kỷ Ngôn tức giận quay người, lên xe, nhấn ga mạnh, không chào tạm biệt đã phóng xe đi nhanh.
Mật Điềm nhìn theo xe anh đã đi xa trước mắt, liền lắc đầu, “anh chàng này không biết bị trúng gió gì nữa!” vừa đi về phía đội chụp ảnh vừa tự nói, nhìn vào điện thoại của mình, là Mễ Tu Dương gọi đến, liền nghe máy: “Alo, chào anh!”
“Điềm Điềm, em hôm nay làm việc ở chỗ nào? Buổi tối tan làm anh đón em nhé!” giọng nói nhẹ nhàng của Mễ Tu Dương qua loa điện thoại truyền tải rõ ràng đến tai Mật Điềm.
Mật Điềm định nói lời từ chối nhưng lại không nói nữa, “Tôi ở công viên Tân Hải, khoảng 6 giờ chiều tan làm!”
“Được, vậy tối em đợi anh nhé!” Mễ Tu Dương quan tâm nói: “Em cẩn thận nhé” rồi mới lịch sự cúp máy.
“Điềm Điềm đến kể cho chị nghe tình hình nào?” Tào Ái Ái tươi cười nhìn về Mật Điềm, khẽ nhíu mày: “Lúc nãy, mình nhìn thấy Kỷ Ngôn lái xe đưa cậu đến, nhưng cậu lại nghe điện thoại của Mễ Tu Dương! Tình hình thế nào rồi?”
“Không sao hết.” Mật Điềm cau mày, nhìn Ái Ái, “Mình cũng không biết tình hình thế nào!”
“Cậu không biết tình hình thế nào, tức là có tình hình!” Ái Ái nhiều chuyện nhìn Đường Mật Điềm “Ái Ái, cậu đừng nhiều chuyện nữa” Mật Điềm nhếch môi, nhún vai: “Không phải là mình không muốn nói với cậu, mà là mình thật chẳng biết nói gì! Hơn nữa, mẹ mình đã nhanh chóng sắp xếp ình đi xem mặt rồi!”
“Bên cậu có hai đối tượng, còn không biết chọn ai, sao mẹ cậu còn phải sắp xếp cho cậu đi xem mặt?” Tào Ái Ái càng tò mò, nhìn Mật Điềm: “Thế cậu nói ình xem rốt cuộc tình hình thế nào?”
“Ý, sự việc là như thế, tối qua mình từ chối Kỷ Ngôn, sau đó lên xe của Mễ Tu Dương, nói rõ với anh ta, bắt đầu từ làm bạn sau đó cùng đi ăn cơm, xem phim, rồi đưa mình về nhà…”
“Ừ, rất bình thường!” Tào Ái Ái chớp mắt: “Việc này có liên quan gì đến mẹ cậu, sao mẹ cậu phải sắp xếp cho cậu đi xem mặt?”
“Khi mình đi xem phim với Tu Dương, bị dì mình nhìn thấy, liền gọi điện ẹ mình…” Mật Điềm thuật lại sự việc ngày hôm qua, bao gồm cả việc sau khi về nhà, nghe thấy Kỷ Ngôn và người yêu nói chuyện điện thoại.
“Á, hóa ra là vậy!” Tào Ái Ái chợt như phát hiện ra điều gì nói: “Điềm Điềm, đã như vậy, mình cảm thấy, cậu đi xem mặt gặp phải đối tượng không ra gì thì không bằng thử tiến tới với Mễ Tu Dương, anh ta mọi điều kiện đều được!”
“Mình cũng nghĩ như vậy, cho nên, đang cố gắng làm!” Đường Mật Điềm thở dài nói: “Nhưng không biết nói với mẹ mình ra sao!” nếu mẹ cô biết, Mễ Tu Dương lúc thì thích Ôn Ngôn Ngôn, lúc lại theo đuổi cô, chắc sẽ có nhiều phiền toái!
“Nói với mẹ cậu là chuyện nhỏ” Ái Ái cười nhìn Mật Điềm: “Quan trọng phải xem bản thân cậu, cậu rốt cuộc muốn thế nào!” làm cha làm mẹ, ai cũng muốn tốt cho con mình, cho dù Tu Dương trước đây có mắt mù thích Ngôn Ngôn thì có làm sao? Cuối cùng, anh ta vẫn có hành động thể hiện thành ý để theo đuổi Mật Điềm, anh tương đối phù hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của mẹ Mật Điềm!
Tào Ái Ái cúi đầu, nhìn cô nói: “Cậu trước tiên phải hỏi rõ Kỷ Ngôn, sau đó hãy quyết định.” Rồi thở dài: “Nếu trong lòng Ôn Kỷ Ngôn có cậu, giúp anh ta trở về giới tính bình thường không phải là chuyện quá khó!” rồi dùng tay làm dấu “Không phải bẻ cong mà là nắn thẳng mà thôi!”
“Cậu!” Mật Điềm nghe Tào Ái Ái nói rất nghiêm túc, ai ngờ cuối cùng lại thêm một câu đùa vào, liền nói: “Ái Ái, phải biết rằng, cậu nói chuyện không nghiêm túc nhé!”
“Mình rất nghiêm túc nói với cậu được chưa? Là cần cậu tiếp tục thăm dò tâm ý của Ôn Kỷ Ngôn!” Tào Ái Ái thân thiết vỗ vào đầu Mật Điềm, cười tươi, “Còn bây giờ, đến giờ làm việc rồi, chúng mình làm việc thôi!” nói xong kéo Mật Điềm đi làm việc.
Một ngày làm việc bận rộn nhanh chóng trôi qua, trời sắp tối không thể chụp ảnh được nữa, lúc này công việc chụp ảnh mới kết thúc.
“Mệt chết mất!” Đường Mật Điềm không ngừng xoa vai và cổ đang mỏi, oán thán, bọn cô là thợ trang điểm, không những phải phụ trách việc trang điểm, thời gian rỗi, còn phải kiêm luôn việc phụ giúp tổ đạo cụ, tổ ánh sáng, cầm tấm phản chiếu flash.
“Điềm Điềm, cậu mệt như vậy, còn đủ sức đi hẹn hò không?” Tào Ái Ái nhíu mày, mồm hướng về bóng người cao to đang bước đến: “Xem ra, Mễ Tu Dương có phẩm chất tiềm ẩn của người đàn ông hoàn hảo!” từ năm giờ rưỡi, sau khi chậm rãi đi đến, vẫn ngồi trên ghế ở công viên xem họ chụp ảnh, kiên nhẫn khiến Tào Ái Ái phát ngượng.
“Cậu trêu mình ít thôi, mình đi trước đây!” Mật Điềm huých Ái Ái nhanh chóng đi về phía Mễ Tu Dương: “Hi, anh đến rồi hả?” rồi cười: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi!”
“Ừ, không sao, tôi cũng vừa đến, xem mọi người chụp ảnh, rất thú vị!” Mễ Tu Dương dịu dàng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Mật Điềm vội hỏi thăm: “Hôm nay em mệt lắm phải không?” Nói rồi đưa tay ra cầm túi trang điểm của cô, “Nhìn sắc mặt em không tốt lắm.”
“Ừ, vẫn tốt.”
“Vậy em muốn ăn gì?” Mễ Tu Dương cười, nhìn Mật Điềm, sau khi nghe cô nói gì cũng được, vội: “Vậy chúng ta đến nông trại gần đấy ăn, rồi anh đưa em về, em nghỉ ngơi sớm.”
“Ừ, cũng được” Mật Điềm cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của Tu Dương, nếu cô sớm gặp Tu Dương, liệu có phát sinh ảo giác với Kỷ Ngôn không?
Giống như Mễ Tu Dương nếu không có ảo giác với Ôn Ngôn Ngôn, ngay lúc đầu thích Mật Điềm, thì tình cảm giữa họ sẽ không gặp nhiều phiền toái như bây giờ?
Nhưng, trên thế giới này, không có chuyện sớm một bước, cũng như chậm một bước, luôn là vào đúng lúc này, địa điểm này, thời gian này, gặp được người này… từ đó có phát sinh nhiều sự việc, không có cách nào thay đổi.