Đầu Lưỡi

Chương 24


Đọc truyện Đầu Lưỡi – Chương 24

Cơm nước xong đã sắp mười giờ tối, Tần Khai Hân thực sự mệt tới mức không muốn động, ngay cả việc ‘cùng bạn trai rửa bát’ bắt buộc mỗi ngày cũng chẳng muốn làm, cô cầm iPad mở phim truyền hình xem.

Đây là bộ phim cổ trang Triển Lệnh Kiêu tham gia diễn xuất khi mới vào nghề, nội dung vô cùng Mary Sue(*), nói về một đám nam nhân chết đi sống lại vì nữ chính.

(*) Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.

Triển Lệnh Kiêu đóng vai nam thứ Nhị Hào, yêu nữ chính sâu sắc, vì muốn lấy được trái tim nữ chính, hắn gia nhập Ma đạo, võ công bị phế, thân bại danh liệt, hai mắt bị mù… Tóm lại chính là cực kỳ bi thảm, ngược khán giả đau thắt cơ tim mới thôi.

Lúc ấy, bởi vì mối quan hệ giữa nam nữ chính nên bộ phim nhận được nhiều sự chú ý, sau khi phát sóng thì Triển Lệnh Kiêu trở nên nổi tiếng, từ đó thuận lợi mở ra cánh cửa đi tới đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất.

Thực ra Tần Khai Hân chưa từng xem qua bộ phim truyền hình này, là do trước đây Tiết Mạn muốn cô cùng xem, cô mới xem hai tập, không ngờ hết hai tập, Tiết Mạn kêu không chịu nổi nên bỏ, còn cô lại xem tới nghiện.

So sánh với Đại Ma Vương trong hiện thực, Triển Lệnh Kiêu trên truyền hình thật sự quá lãng mạn. Anh ta đã thổ lộ với nữ chính n lần rồi.

Dưới gốc cây hoa đào nở rộ, nam thứ thâm tình chăm chú nhìn nữ chính, dùng ngữ điệu trầm thấp có thể làm cho lỗ tai người ta mang thai, nói:

“Thiên hạ này đều thuộc về ta, mà ta chỉ thuộc về một mình nàng.”

“Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, cái gì ta cũng không cần nữa.”

Quá buồn nôn, quá lãng mạn!

Tần Khai Hân có một loại phấn khích muốn cắn ngón tay, đây là cách tỏ tình kinh điển trong sách, có phần giống như người nào đó?

“Chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào chúng ta đều có thể tạo ra một gia đình.”

Gặp quỷ!

Tần Khai Hân không nhịn được quay đầu nhìn phòng bếp phía sau, trong tiếng nước chảy ào ào, Bùi Thần đang rửa bát đũa, nhìn bóng lưng anh tuyệt đối không khác với Triển Lệnh Kiêu diễn vai Nhị Hào là bao, nhưng khi nói ra miệng, tại sao lại kém nhiều như vậy?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trong hiện thực Triển Lệnh Kiêu không bằng Bùi Thần đâu.

Haizz! Tần Khai Hân thở dài, quả nhiên đàn ông hoàn mỹ chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, vẫn cứ tiếp tục xem phim thôi.


Bên này, Tần Khai Hân đang mê mẩn xem phim, bên kia, Bùi Thần rửa dọn xong ra khỏi phòng bếp, thấy cô vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, say sưa nhìn màn hình iPad trong tay, lúc thì vui vẻ híp mắt lại, lúc thì khổ sở nhăn mày, thật sự rất dễ thương.

Sợ quấy rầy đến cô, Bùi Thần nhẹ nhàng đi qua, Tần Khai Hân đang xem tới chỗ đặc sắc, không nhận ra phía sau đã có thêm một người.

Giờ phút này, nam thứ thổ lộ không thành, cảm xúc bắt đầu kích động, ấn nữ chính vào thân cây đào.

Chống tay vào tường, không, phải là chống tay vào cây, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào, Tần Khai Hân không nhịn được nắm chặt bàn tay, nhỏ giọng cổ cũ nam thứ cố lên: “Phải hôn mà không hôn, đáng đời làm bánh xe dự phòng!”

Nói xong, bỗng cảm thấy lạnh toát sống lưng, quay đầu lại nhìn.

“…”  Cô luống cuống tắt video đó đi, ngồi thẳng người, hỏi Bùi Thần: “Anh rửa bát xong rồi?”

“Ừm.” Bùi Thần bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tần Khai Hân đặt iPad xuống bàn, có chút xấu hổ.

“Tại sao không xem nữa?” Anh hỏi.

Quả nhiên anh đã nghe thấy cô lẩm bẩm khi xem phim, Tần Khai Hân cúi đầu: “A… Em chỉ thuận tiện xem thử, thực ra cũng không có gì hay cả…”

“Anh cảm thấy cũng không tệ lắm.” Anh nói, “Sau đó thế nào, cùng nhau xem đi?”

Trời ạ, tình tiết vừa rồi đã đủ Mary Sue, sao cô có thể không biết xấu hổ cùng Bùi Thần xem tiếp?

Không được, mau đổi đề tài!

“Không có gì hay để xem đâu, đúng rồi, cho anh xem cái này.” Tần Khai Hân mở website, cho Bùi Thần xem viết kia của Hách Trì, “Ngày đó không phải có phóng viên phỏng vấn em sao? Diên đan Le Quy Đon Tin tức truyền ra, viết không tệ, có rất nhiều người xem, anh cũng nhìn xem?”

Cô đưa iPad ra, Bùi Thần không nhận mà tiếp tục kề sát vào cô, một tay khoác lên vai cô, một tay giữ lấy tay đang cầm iPad của cô, chăm chú lướt nhìn.

Tay Tần Khai Hân đang run, từ run rẩy ít đến run rẩy nhiều, càng lúc càng run.

Cánh tay đang đặt trên bả vai cô, đột nhiên siết chặt, kéo cô vào trong ngực mình, vòng qua cổ cô, giúp cô cầm iPad. Sau đó, anh cúi đầu, quay mặt kề sát mặt cô, tiếp tục xem bài báo.

Rốt cuộc iPad không còn rung nữa, nhưng trái tim cô lại bắt đầu run kịch liệt.


Rất gần, rất gần, gần đến mức sắp không thể hô hấp rồi…

Bình tĩnh, bình tĩnh, yêu đương đều là như vậy.

Không được, cứu mạng!

Tần Khai Hân thay đổi nét mặt liên tục, cuối cùng, cô phá vỡ sự trầm mặc: “Thế nào, viết cũng không tệ lắm phải không?”

“Ừm.” Bùi Thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như không có việc gì phát biểu quan điểm của mình, “Không tồi, có điều ảnh chụp không đẹp.”

Đây không phải vô nghĩa sao, anh đúng là chuyên nghiệp! Lúc này Tần Khai Hân cũng biết không nên nói quá nhiều, chỉ gật đầu: “Ừm, hơi…”

“Lần sau anh chụp cho em.”

“Hả…”

“Lượt xem rất cao.”

“Vâng.”

Tần Khai Hân lơ đãng trả lời, nhìn Bùi Thần tiếp tục lướt xuống, phần dưới là bình luận, đương nhiên đều là lời khen, có nói Hách Trì viết hay, có nói bánh ngọt nhìn qua rất ngon, còn có khen ngợi Tần Khai Hân xinh đẹp.

Hai người cùng nhau lướt xuống, bỗng nhiên một bình luận nhảy ra.

Trăm năm cô đơn: Chủ bếp thật xinh đẹp, còn độc thân sao? Cầu kết giao!

Hách Trì trả lời: Độc thân, nhưng tôi đã xếp hàng, không tới phiên anh rồi.

Sau đó, một đám bạn bè trên mạng điên cuồng bình luận:

Trời ạ, anh Hách xuân tâm nhộn nhạo rồi!


Anh Hách, tôi đọc bài của anh một năm tăng hai mươi cân (1 cân TQ = 0,5 kg), vậy mà anh muốn vứt bỏ tôi sao? dđ/l,q”đ

Anh Hách, tôi cũng sẽ làm bánh ngọt, anh kết giao với tôi đi!

Mẹ nó, còn không bằng cùng nhau xem phim truyền hình Mary Sue!

Tần Khai Hân khóc không ra nước mắt.

Bùi Thần lướt qua bình luận kia thì không xem tiếp nữa, anh nhìn màn hình, không nói lời nào.

Tần Khai Hân không nhịn được, ra vẻ thoải mái nói: “Những người này thật thích giỡn.”

“Ừm.” Bùi Thần đáp lại, “Phóng viên ngày đó rất có ý tứ.”

Tại sao anh bỗng nhắc đến ngày đó?

Tần Khai Hân nghĩ tới ngày đó tình cờ gặp Bùi Thần dưới lầu, hình như Hách Trì có đùa với cô: “Cô Tần khen ngợi tôi như vậy, tôi cũng không nhịn được muốn yêu cô rồi.”, “Nếu có cơ hội tôi muốn mời cô Tần ăn cơm.”…

Nói đùa, thật sự chỉ là nói đùa thôi.

Di động vang lên, cứu Tần Khai Hân một kiếp.

Cô vội vàng nhận máy, mới ‘Này’ một tiếng, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nữ, “Tần Khai Hân, có phải là cậu không?”

“Phải, xin hỏi cô là?”

“Ây da, thật đúng là cậu! Đoán xem mình là ai?”

Đã trễ thế này, còn là một dãy số xa lạ, nghe giọng nói có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, tiếp xúc với nhiều khách hàng như vậy, Tần Khai Hân thật sự không nhớ nổi người ở đầu dây bên kia là ai rồi.

“Ngại quá… xin hỏi cô là?” Cô khách khí dò hỏi.

“Thật là, cậu đã quên mình rồi sao, nhớ lại xem, cho cậu một gợi ý, chúng ta là bạn học cũ.” Người trong điện thoại tiếp tục úp mở.

Sơ trung(*), trung học, đại học, đồng học nhiều như vậy, quả thật Tần Khai Hân không nghĩ ra, đành phải giải thích: “Ngại quá…”

(*) Sơ trung: tương đương với cấp 2 bên VN mình.

“Được rồi, cậu đúng là người hay quên, mình là Tạ Phái Phái, bạn cùng bàn với cậu.”


“Phái Phái?” Tần Khai Hân cuối cùng đã nghe ra, đúng là giọng của Phái Phái, chỉ là nhiều năm không liên lạc, nhất thời muốn cô đoán, thật sự đoán không được.

“Ngại quá, mình không có nghe ra.”

“Cậu nói ‘ngại quá’ mấy lần rồi? Bây giờ là người nổi tiếng rồi, còn nói chuyện với bạn bè khách sáo thế, thật là.” Tạ Phái Phái cười nói.

Tần Khai Hân hơi xấu hổ: “Đừng nói như vậy, đã lâu không gặp, cậu sống tốt chứ?”

“Cậu xem cậu kìa, lại bắt đầu khách khí? Mình có thể thế nào, nhất định là tốt hơn cậu, mình nhìn thấy bài phỏng vấn về cậu, hóa là cậu buôn bán lớn như vậy? Mình là bạn ngồi cùng bàn, vẫn phải đọc tin tức mới biết được, thật sự là thương tâm.”

“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, mình cũng chỉ đủ sống qua ngày.”

“Được được, cậu cũng đừng khiêm tốn nữa.” Tạ Phái Phái nói, “Đã trế thế này rồi, hay là nói chuyện chính đi, tuần sau có hội bạn học, trước đây mình vẫn muốn tìm cậu nhưng không thấy, bây giờ, nhìn đến tin tức, mới tìm phóng viên đó, xin phương thức liên lạc của cậu.”

Hội bạn học? Thẳng thắn mà nói, trước khi chuyển trường, cô đã không có quan hệ tốt với bạn học, sau khi chuyển trường càng cắt đứt liên lạc triệt để. Ngay cả Tạ Phái Phái có quan hệ tốt nhất, trước khi chuyển trường đã trở thành người xa lạ, cô thật sự không nghĩ tới, bạn ngồi cùng bàn trong quá khứ bỗng nhiên xuất hiện, còn mời cô tham dự hội bạn học.

Cô đang muốn từ chối, Tạ Phái Phái lại lẩm bẩm: “Thứ bảy tuần sau, tại Tây Hồ, thời gian cụ thể mình sẽ báo sau, đúng rồi, bánh ngọt cậu làm nhìn qua ăn rất ngon, đến lúc nhớ mang theo một ít cho chúng mình nếm thử nha… Được, cứ quyết định vậy đi, không nói nữa, mình buồn ngủ rồi, cuối tuần gặp!” Nói xong, cô ta cúp máy.

Trời ạ! Tần Khai Hân cầm di động, cả người đã bị cuộc điện thoại bất thình lình này làm cho mờ mịt rồi.

“Sao vậy?” Bùi Thần ở bên cạnh hỏi.

“Là bạn cùng bàn thời trung học của em Tạ Phái Phái, bảo em đi tham dự hội bạn học.” Tần Khai Hân đơn giản thuật lại lời của Tạ Phái Phái trong điện thoại, thẳng thắn nói, “Thực ra em không muốn đi, tuy mọi chuyện đều đã qua, nhưng lúc ấy quan hệ của em và bạn bè rất tệ, em sợ sẽ bất tiện, anh biết đấy!” Sự việc chung quy cũng có liên quan đến Bùi Thần, cô không muốn nhiều lời.

“Đi thôi.” Bùi Thần nói.

“A?” Tần Khai Hân sửng sốt.

“Mấy ngày nay em quá mệt mỏi, đi thả lỏng một chút cũng được.” Anh cưng chiều sờ trán cô.

Nếu sau khi gặp gỡ bạn bè gọi là thả lỏng, thì trước đó Tần Khai Hân một chút cũng không thả lỏng được.

“Anh cùng đi với em.” Anh nói.

Tần Khai Hân càng giật mình, trợn mắt nhìn anh.

Bùi Thần cười, chỉ chỉ iPad, “Miễn cho người khác lại hiểu lầm em còn độc thân.”

“…” Đại ca, hóa ra là anh muốn đi tuyên cáo chủ quyền, Tần Khai Hân dở khóc dở cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.