Đọc truyện Đầu Lưỡi – Chương 17
Editor: Peiria
Bùi Thần thích cô?!
Trong khoảng thờii gian tiếp xúc gần đây, Tần Khai Hân mơ hồ có thể cảm giác
được Bùi Thần có ý với cô, tuy nhiên vẫn chỉ là giới hạn ở cảm giác, hơn nữa cô rất mâu thuẫn, không muốn suy nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, Lạc Tang bỗng nhiên nói một câu rõ như ban ngày, làm cô bị dọa sợ hãi.
“Cô… Cô đừng nói giỡn…” Cô lấy lại tinh thần, khó khăn mở miệng, sắc mặt không tốt cho lắm.
Lạc Tang không thèm để ý, thản nhiên nói: “Tôi không giỡn, anh ấy thực sự rất thích cô, không phải thích bình thường đâu.”
Lại còn không phải thích bình thường…
Tần Khai Hân hoàn toàn hỗn loạn: “Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, thực ra chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cực kỳ bình thường…”
Lạc Tang dường như hiểu được những lời cô nói: “Tôi biết tôi biết, tôi cam đoan không sẽ nói bừa, cô yên tâm đi.”
Chị hai, tôi không có ý này!
Tần Khai Hân trong lòng gào thét, nhưng nghe cô ấy nói như vậy, bỗng nhiên
tò mò muốn chết, dè dặt hỏi: “Cái kia… Lần trước cô nói Bùi Thần có
nhắc tới tôi… Anh ấy đã nói gì?”
“A… Anh ấy…” Lạc Tang đang định trả lời thì di dộng vang lên, cô nhận máy nói vài câu, sau đó lập
tức cúp máy, “Ngại quá, đột nhiên tôi có việc gấp phải đi trước. Tôi
muốn đặt bánh Flower Cookies, tốn bao nhiêu tiền thì nhắn tôi, tôi sẽ
chuyển cho cô.”
Lạc Tang nói xong liền vội vã rời đi, để lại một mình Tần Khai Hân ngổn ngang trong gió.
Mẹ nó, rốt cuộc anh đã nói cái gì?
Tần Khai Hân ở trong phòng gấp đến độ dậm chân, Lạc Tang ở bên ngoài nhanh chóng gửi tin cho Bùi Thần.
Hựu Hựu Hựu Mộc: Báo cáo, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.
Bùi Thần: Ừm.
Hựu Hựu Hựu Mộc: Anh hai, anh trả lời từ này có ý gì? Là rất tốt sao?
Bùi Thần: Tôi biết rồi.
Lạc Tang cảm thấy hài lòng liền rời khỏi cuộc trò chuyện, gọi điện thoại
cho khách: “Alo, Tổng giám đốc Vương, tôi là Lạc Tang. Trước đây không
phải ông nói muốn tìm Bùi Thần chụp ảnh sao? Tôi muốn nói cho ngài biết, tuyệt đối không thành vấn đề. Cái gì? Đúng đúng, lần trước anh ấy nói
trả bao nhiêu tiền cũng không nhận, nhưng thân phận ngài cao quý như
vậy, sao có thể dùng tiền bạc tầm thường để tính toán đây…”
Một câu của Lạc Tang làm cho Tần Khai Hân tinh thần bất an mấy ngày, mặc dù đã liên lạc với cô ấy để xác nhận đơn đặt hàng nhưng đối phương không
nhắc tới, cô cũng xấu hổ không dám hỏi lại, nên vẫn giấu chuyện này ở
trong lòng, vô cùng bứt rứt.
Mặt khác, Hà Vân Hi sắp khai giảng,
không thể tiếp tục làm thêm, vì muốn cảm ơn cậu ta đã vất vả trong hai
tháng qua, Tần Khai Hân và Tiết Mạn bàn bạc với nhau, kêu gọi nhân viên
trong tiệm cùng nhau tổ chức một buổi liên hoan chia tay cho cậu.
Mọi người cơm nước ở Tây Hồ xong lại kéo nhau tới quán KTV ca hát, chơi rất vui vẻ.
Tần Khai Hân vốn không thuộc tuýp người biết ăn chơi, cộng thêm mấy ngày
nay bận rộn, cô thực sự không còn sức lực chơi đùa với những người trẻ
tuổi, liền chọn lấy những tấm ảnh tụ họp, ngồi ở trong góc đăng lên cho
bạn bè xem.
Trước kia cô rất ít khi đăng những nội dung liên quan đến sinh họa cá nhân, nhưng mà cô dần cảm nhận được, suốt ngày chỉ đăng ảnh bánh ngọt, thật sự là không hợp với đạo làm người, hoàn toàn chính
là dân làm ăn.
Cô không thích chỉ nói chuyện buôn bán với khách
hàng, cô hy vọng mình có thể giống như bạn bè của họ, như vậy bánh ngọt
làm ra mới càng ấm áp.
Ở nước ngoài, mọi người so thường sánh
bánh ngọt với hạnh phúc, Tần Khai Hân mong muốn, ăn bánh ngọt cô làm sẽ
khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Đăng ảnh không bao lâu, rất nhanh đã có người nhắn lại.
Bạn bè A: Đi chơi ở đâu vậy? Đồ ăn này nhìn không tệ.
Bạn bè B: Ban đêm đăng thức ăn ngon trả thù xã hội sao?
Bạn bè C: Tôi vẫn cảm thấy bánh ngọt cô làm ăn ngon hơn.
Bạn bè D: Liên hoan chia tay? ‘Tiểu suất ca’ nghỉ rồi? Tiếc quá!
…
Bình luận rất nhiều, Tần Khai Hân cẩn thận trả lời từng người một, nhìn lại bình luận mới mới, cô không bình tĩnh được nữa rồi.
Bùi Thần: Anh cũng đang ăn cơm ở gần đó.
Trong phòng bao KTV, Tiểu Lưu đang hát ‘Mua Bán Tình Yêu’: “Trước đây chính
anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay, bây giờ lại muốn dùng chân
tình dỗ dành em quay lại…”
Có cần hợp với tình huống của cô như vậy không? Tần Khai Hân cười khổ.
“Khai Hân, đừng nghịch di dộng nữa, bài hát tiếp theo là của em, chúng ta
song ca đi?” Hà Vân Hi đến gần, nhiệt tình đưa cho Tần Khai Hân một cái
micro.
“Chị không biết hát, em cứ hát đi.” Tần Khai Hân từ chối.
“Đừng như vậy mà, chỉ hát một bài thôi, em sắp đi rồi.” Hà Vân Hi bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đèn trong phòng chớp tắt, ánh lên đôi mắt to ngập nước
kia.
Tần Khai Hân mềm lòng, nhận lấy micro.
‘Tình yêu Hiroshima’?
Không nghĩ tới Hà Vân Hi vậy mà lại chọn bài kinh điển dành cho tình nhân để
hát, mặc dù ở đây chỉ có Tiết Mạn biết cậu ta có ý với cô, còn những
người khác không nghĩ tới phương diện kia nhưng Tần Khai Hân vẫn rất sợ
chuyện này bại lộ.
Dây dưa không rõ với nhân viên không phải là
tác phong ông chủ nên có, sau khi hát xong một cách khó khăn, không đợi
Hà Vân Hi lên tiếng, Tần Khai Hân đã lấy cớ đi toilet, trốn ra khỏi
phòng.
Tiết Mạn ‘tâm linh tương thông’ gửi cho cô một tin nhắn.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu cảm thấy xấu hổ sao, còn có mình đây mà.
Bánh kem dâu tây: Cũng chỉ có cậu hiểu mình, vậy mình đi trước.
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Vô nghĩa, mình có thể không hiểu cậu sao?
‘Thịt tươi nhỏ’ không có lực hấp dẫn với cậu, trong lòng cậu chỉ có…
Bánh kem dâu tay: Không có khả năng!
Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Chỉ có mình thôi, mình nói sai rồi sao?”
Bánh kem dâu tây: Mình đi đây, nói sau nhé.
Cất di động, Tiết Mạn che miệng cười trộm.
Tiểu Lưu ở bên cạnh thấy thế, hỏi: “Mạn Mạn, trông cô rất vui vẻ, cười gì vậy?”
“Tôi nói cho anh biết…” Tiết Mạn len lén nói bên tai anh ta: “Khai Hân
nói, nước tiểu của cô ấy dính vào ống quần, phải về nhà thay đồ, ha ha
ha ha ha ha!”
Tiểu Lưu sửng sốt, lập tức cũng cười ha hả.
“Hắt xì!” Tần Khai Hân đứng dưới lầu KTV hắt hơi một cái.
Thời tiết Hàng Châu chết tiệt, mấy hôm trước nhiệt độ tăng đến hai mươi mấy
độ, mấy ngày nay không khí lạnh tràn về, lại lập tức hạ xuống dưới 0,
nhiệt độ thay đổi còn nhanh hơn thị trường.
Tần Khai Hân dựng cổ áo lông, chuẩn bị đi tàu điện ngầm, chợt nghe thấy tiếng Lạc Tang ở đằng sau.
“Khai Hân! Tần Khai Hân!”
Ngay sau đó, một chiếc xe màu đen vọt lên dừng trước mặt cô, Lạc Tang ló đầu ra khỏi cửa xe, nói: “Ây da, Khai Hân, đúng là cô rồi!” Nói xong, quay
đầu nhìn Bùi Thần đang lái xe: “Tôi đã nói cô ấy ở chỗ này, KTV này tôi
thường xuyên tới nên vô cùng quen thuộc.”
Bùi Thần quay đầu, chào Tần Khai Hân một tiếng.
Sắc mặt cô không tốt lắm, cứng nhắc cười chào lại.
“Khai Hân, không phải cô nói đang tham gia bữa tiệc chia tay sao, nhanh như vậy đã xong rồi?” Lạc Tang hỏi.
“Tôi có chút việc nên đi về trước.” Tần Khai Hân thấp thỏm trả lời.
“Trời lạnh thế này, một cô gái như cô về nhà bằng cách nào? Tới đây, lên xe,
để Bùi Thần đưa cô về!” Dứt lời, Lạc Tang xuống xe, đẩy Tần Khai Hân
ngồi vào ghế phụ, đóng cửa, đứng bên ngoài vẫy tay với hai người.
Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người: “Cô không đi sao?”
“Tôi sống ở chỗ này, không nói với hai người nữa, lạnh quá, tôi phải về đây, hai người đi mau đi!” Cô nói xong, không kiên nhẫn phất tay.
Không phải chứ???
Tần Khai Hân cứng đờ, không đợi cô lấy lại tinh thần, Bùi Thần đã đạp chân ga, lái xe đi.
“Em về chỗ nào?” Bùi Thần hỏi, “Phòng làm việc sao?”
“Ừm…”
“Được.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản, cả hai không nói thêm gì nữa, xe vững vàng chạy về hướng phòng làm việc, trong xe yên tĩnh đáng sợ.
Đây là lần thứ hai Tần Khai Hân ngồi xe Bùi Thần, cũng giống như lần trước, trong xe tràn ngập mùi thơm của biển, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế
trước nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng.
Lời của Lạc Tang lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô.
“Cô không biết anh ấy thích cô nhiều thế nào đâu!”
“Anh ấy thực sự rất thích cô, không phải thích bình thường đâu.”
…
Đột nhiên Tần Khai Hân rất muốn nhảy ra khỏi xe.
“Cái kia…” Cô mở miệng, giọng nói gượng gạo: “Nơi này cách phòng làm việc
của tôi khá xa, nếu không thì anh cho tôi xuống chỗ cửa đường sắt, tôi
ngồi tàu điện ngầm về là được, rất tiện.”
“Không sao, anh tiện đường.” Bùi Thần cười cười, cũng không có ý tứ dừng lại.
Không tìm được cớ khác để xuống xe, Tần Khai Hân đành tiếp tục cúi đầu làm chim cút.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ.
Tần Khai Hân nhịn không được liệc mắt lườm trộm Bùi Thần một cái, sau đó
nhanh chóng thu hồi ánh mắt, diien đann le quyy đônn lại nhanh chóng
lườm một cái, liếc qua liếc lại nhiều lần, cô cảm thấy chính mình sắp
phát bệnh thần kinh rồi.
Haizz, sao thời gian trôi chậm như vậy!!!
Thôi, nói chút gì đó đi!
“Đứng rồi, bánh ngọt lần trước, anh ăn ngon không?”
“Ăn rất ngon.”
“Vậy thì tốt.” Cô dừng một chút, “Cái đó, cảm ơn anh đã giúp tôi tuyên
truyền, tôi muốn nói là bạn bè của anh, có rất nhiều người tìm tôi… Ha ha…”
“Không cần khách khí.” Bùi Thần trả lời đơn giản, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Trong lòng Tần Khai Hân sắp phát điên, cô bắt đầu hoài nghi có phải mình bị
Lạc tang đùa giỡn, nói cái gì mà Bùi Thần thích cô, người bảy năm trước
đã cự tuyệt cô, làm sao có thể thích cô được?
Trước kia Bùi Thần không phải như thế.
Cô còn nhớ rõ khi đó thành tích môn toán của cô rất kém, hoàn toàn nghe
không hiểu thầy giáo nói gì, bài thi điều kiện chỉ đạt 19 điểm, bị thầy
giáo trong lớp chỉ đích danh mắng.
Cô cũng không biết tại sao chuyện mất mặt như vậy lại truyền tới tai Bùi Thần.
Lúc ấy, anh không những không cười nhạo cô, còn giúp cô phân tích đề, lại
tìm thêm dạng bài tương tự cho cô làm, rất nhanh cô đã hiểu toàn bộ.
Về sau, cô được anh chỉ dẫn, dần dần nắm được bí quyết học toán, rốt cuộc cũng không quá thất bại.
Trước khi chưa động tâm với Bùi Thần, Tần Khai Hân cảm thấy trước mặt cô, anh vừa là anh trai vừa là thầy giáo, có anh bên cạnh liền có cảm giác an
toàn không giải thích được. d,đ.lq/đ
Mà bây giờ…
Tần
Khai Hân lại nhìn trộm Bùi Thần, cảm giác của cô bây giờ, chính là lo
lắng không yên, giống như đứng trên đống lửa, ngồi dưới đống than, có
phải không?
Ba mươi phút đi đường dài như một thế kỷ, mỗi giây
mỗi phút đối với Tần Khai Hân mà nói không khác nào giày vò, cuối cùng,
cô đã nhìn thấy cánh cổng tiểu khu, nhất thời hai mắt phát sáng.
“Tôi đến nơi rồi!” Cô kích động nói.
“Ừm.” Bùi Thần trả lời, lái xe chạy vào trong tiểu khu.
“Anh không cần lái xe vào đâu, tôi xuống chỗ này là được.” Tần Khai Hân vội vàng nói.
“Không sao, anh tiện đường.”
Anh hai, anh nói dối cũng không cần viết nháp trước sao? Vừa rồi nói tiện
đường tôi tin, hiện tại anh đã lái xe vào trong tiểu khu, lại vẫn tiện
đường như vậy sao?
Nhưng mà, làm cho Tần Khai Hân tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Bùi Thần chẳng những lái xe vào tiểu khu, hỡn nữa
còn đưa cô đến tận nhà.
Lần này. Cô thực sự không nhịn được nữa, nói: “Anh trở về đi, tôi cũng không phải con nít bắt anh đưa tới tận cửa.”
“Không sao, anh tiện đường.” Anh lại nói.
Mẹ nó, tiện đường! Tiện đường đại gia anh!
Tần Khai Hân đen mặt xuống xe, Bùi Thần cũng xuống theo, trên người mặc bộ
tây trang màu xám phẳng phiu, bệnh có lẽ đã khỏi hẳn, cực kỳ có tinh
thần, mười phần khí thế.
Anh xuống làm cái gì? Tần Khai Hân sửng
sốt, Bùi Thần bước tới bên cạnh cô, lấy túi xách trong tay cô, nói: “Đi
thôi, anh đưa em lên.”
Cái gì, anh còn đưa cô lên nhà?
Tần Khai Hân ngây ngốc tại chỗ, thấy Bùi Thần đi về phía thang máy, lúc này mới lấy lại tinh thần, chân ngắn vội bước theo: “Anh đưa tôi lên làm
gì, rất phiền toái nha, tự tôi lên là được.”
“Không sao, anh tiện đường.”
Trong nháy mắt, Tần Khai Hân thậm chí còn nghĩ tới cảnh Nhạc Vân Bằng tấu nói(*) cùng Tôn Việt.
(*) Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi
đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm
thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Đây không phải rất khéo sao?”
“Ông ra ngoài sớm, tôi trở về trễ, chúng ta không thể nào gặp nhau.”
…
Sự thật chứng minh, đúng là rất khéo rồi.
Sau khi đưa Tần Khai Hân tới cửa nhà, Bùi Thần tạm biệt cô, xoay người lại, mở cửa nhà đối diện ra.
Mẹ nó, anh thật đúng là tiện đường!
#lề: He he, Bùi Thần thành hàng xóm nhà Khai Hân rồi:D