Đọc truyện Đầu Lưỡi – Chương 12
Bùi Thần không có
khẩu vị, chỉ uống một chút sữa đậu nành, Tần Khai Hân ngồi bên cạnh
giường bệnh đành ăn hết những thứ còn lại, cô vừa cắn bánh bao vừa hỏi
Bùi Thần: “Anh bắt đầu cảm mạo từ lúc nào?”
“Đã vài ngày rồi.”
“Vài ngày là vài ngày thế nào? Có phải vào lễ Giáng sinh hay không? Ngày đó
anh mặc ít quần áo như vậy đã ra khỏi cửa là vì điện thoại của tôi sao?” Cô đào gốc bới rễ.
“Em đừng nghĩ ngợi lung tung.” Bùi Thần nhàn nhạt nói.
Quả nhiên là như thế, cộng thêm những lời Lạc Tang vừa nói, rốt cuộc Tần
Khai Hân cũng thông suốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
“Lúc nãy tôi mới gặp người đại diện của anh ở dưới lầu.”
“Cố ấy nói gì?” Nhìn anh dường như có chút khẩn trương.
“Cô ấy giống như biết tôi, anh từng nói với cô ấy về tôi sao?” Tần Khai Hân hỏi.
Bùi Thần trầm mặc một hồi: “Có lẽ vậy.”
Cái gì gọi là có lẽ, anh giả vờ, anh tiếp tục giả vờ đi! Ngày hôm qua là ai kéo tay người ta liên tục gọi ‘Tiểu Hân’? Thực không biết xấu hổ!
Tần Khai Hân ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, lau tay đứng dậy: “Tôi còn
mấy cái bánh chưa làm, trước về nhà một chuyến, giữa trưa lại đến thăm
anh, lát nữa có người tới thì anh đừng đặt cơm, thức ăn ở bệnh viện
không ngon, tôi sẽ mang cơm cho anh.”
“Anh tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi.”
“Muốn nhanh khỏi bệnh thì không thể tùy tiện, anh yên tâm, tôi là người có
trách nhiệm, anh vì tôi mới bị cảm mạo, tôi nhất định sẽ chiếu cố anh.”
Cô nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
“Cái gì, chị còn muốn tới
bệnh viện chăm sóc anh ta?” Hà Vân Hi nghe Tần Khai Hân nói sẽ dừng việc kinh doanh vài ngày, cả người đều không tốt, “Tại sao? Không phải chị
nói anh ta chỉ là bạn bè bình thường sao? Anh ta ngã bệnh thì có liên
quan gì tới chị?”
“Anh ta giúp tôi giao hàng nên mới cảm mạo,
chăm sóc anh ta là nghĩa vụ vủa tôi, hơn nữa đi chăm sóc bạn bè bị bệnh
không phải là chuyện rất bình thường sao, em ngã bệnh thì chị cũng sẽ
chăm sóc em.”
Buồn bực của Hà Vân Hi bị quét sạch, cậu ta cười tít mắt hỏi: “Thật ư, Khai Hân, nếu như em bị bệnh chị cũng sẽ chăm sóc em?”
Người này không phải muốn cùng cô nói cho rõ ràng đi? Tần Khai Hân hoảng sợ:
“Được rồi, nói cái gì mà bệnh tật chứ? Em nhanh giao hàng đi, xong mấy
đơn đặt hàng này thì về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sắp đến Tết âm lịch rồi, lúc đó sẽ rất bận đấy.”
“Em không sợ bận, cũng không cần nghỉ ngơi, em giúp chị tới chiếu cố bạn chị được không?” Hà Vân Hi nhìn Tần Khai Hân.
“Em có thể chiếu cố cái gì?”
“Chị quên rồi sao?” Hà Vân Hi nháy mắt mấy cái, “Em biết nấu cơm cho bệnh
nhân, đảm bảo anh ta ăn xong có thể xuất viện ngay lập tức.”
“…”
“Tin tưởng em!” Hà Vân Hi nắm chặt tay của Tần Khai Hân.
“Được, chị tin em!” Tần Khai Hân cố gắng hất tay cậu ta ra, quả nhiên là cô
không có cách nào tiếp nhận một nam sinh nhỏ hơn mình, đụng chạm một
chút liền giống như giết hại đóa hoa của Tổ quốc.
Giữa trưa, Tần
Khai Hân mang cơm Hà Vân Hi làm tới bệnh viện, có cá, có rau còn có
cháo, đúng tiêu chuẩn cơm bệnh nhân nhưng Bùi Thần lại không hề đụng
đũa, chỉ nhìn cô hỏi: “Đây là em làm?”
“Cái này…” Bị anh nhìn
chằm chằm như vậy, Tần Khai Hân không khỏi cảm thấy chột dạ, đành phải
nói đúng sự thật: “Đều là do Tiểu Hà làm, tay nghề nấu ăn của cậu ta rất tốt, anh nếm thử xem.”
“Trợ thủ kia của em?” Bùi Thần hỏi.
“Ừm.”
“Cậu ta làm bao lâu rồi?”
“Khoảng nửa tháng, không lâu lắm.”
“Tên là gì?”
“Hà…” Từ từ, anh đang điều tra hộ khẩu sao? Tần Khai Hân cảm thấy có chút
không đúng lắm liền nói lạc đề: “Trước anh đừng hỏi, mau ăn cơm đi, nếu
nguội sẽ không thể ăn được nữa.” d,đ.lq;đ
Bùi Thần nhìn đồ ăn trước mặt, nhàn nhạt nói: “Em cứ dọn hết đi, anh không có khẩu vị.”
“Không được, điểm tâm anh cũng không ăn, bây giờ còn nói không có khẩu vị, anh là bệnh nhân làm sao có thể không ăn gì được? Nếu bệnh không khỏi thì
sao?” Tần Khai Hân nóng nảy.
“Tiểu Hân.” Bùi Thần gọi cô một tiếng, khẽ nói: “Anh muốn ăn ngọt.”
Ngọt? Tần Khai Hân sửng sốt nhìn Bùi Thần, thốt lên: “Không phải anh không ăn ngọt sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, mình đang nhắc lại chuyện xưa trước
mặt Bùi Thần sao? Vì thế cô vội vàng chữa lại: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Brownie.”
“Không được, Brownie vừa ngọt vừa nhiều dầu, anh vẫn còn ho khan sao có thể ăn thứ đó? Đổi thứ khác.” Cô quả quyết cự tuyệt.
Không nghĩ tới khi ngẩng mặt lên lại thấy Bùi Thần mỉm cười yếu ớt, nhìn cô
không rời mắt nói: “Vậy em quyết định đi, tất cả anh đều nghe em.”
Lúc này, anh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình ngồi trên
giường, ánh mắt mềm mại, giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn không có khí thế
ngày thường, thực sự giống như người chồng nhỏ dễ bị đẩy ngã.
Những người lớn tuổi cách vách nghe được đều đã cười trộm.
Tần Khai Hân đỏ mặt nhưng không muốn yếu thế trước Bùi Thần, vì vậy liền
hung dữ nói: “Anh đã nói thế thì tôi cũng tùy tiện làm, có điều tôi
không dám cam đoan anh có ăn được hay không, đến lúc đó anh đừng có nói
không có khẩu vị.”
“Được.” Bùi Thần gật đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Tần Khai Hân thiếu chút nữa đã bị nụ cười đó mê hoặc nhưng một cơn gió thổi qua khe cửa ngay lập tức làm cô thanh tỉnh.
“Vậy tôi đi trước!” Cô nhanh chóng đứng lên, bởi vì vội vã mà vấp phải chân giường, suýt thì ngã xuống gường bệnh của Bùi Thần.
“Cẩn thận.” Anh vươn tay ra đỡ cô.
“Anh còn chuyện gì nữa không?” Cô không kiên nhẫn hỏi, hỏi xong mới ý thức
được đó là ‘cẩn thận’ chứ không phải ‘Tiểu Hân’(*), người ta chỉ bảo cô
cẩn thận mà thôi.
(*) Trong tiếng Trung, ‘cẩn thận’ (小心) và ‘Tiểu Hân’ (小欣)đều được phát âm là [xiǎoxīn].
Tần Khai Hân nhất thời lúng túng, lắp bắp nói: “Cái đó… Anh ăn một chút cơm đi… Nếu không sẽ đói…”
“Được, anh nghe lời em.”
Người lớn tuổi cách vách không nhịn được cười, trêu chọc nói: “Vợ chồng son tình cảm thật tốt.”
“Chúng cháu không phải vợ chồng!” Tần Khai Hân vội vàng giải thích.
“Không phải bạn trai, cũng không phải vợ chồng, tôi biết rồi, hai người vừa
mới đính hôn đúng không?” Vậy gọi là gì nhỉ? À, vị hôn phu.”
Tần Khai Hân: “…”
Tức giận thì cứ tức giận, buổi chiều Tần Khai Hân vẫn làm bánh cho Bùi Thần ăn.
Lê hấp đường phèn là kiểu đồ ngọt Trung Quốc dễ gặp nhất, dùng trái lê rửa sạch vỏ, nạo bớt phần lõi rồi nhét đầy đường phèn vào, chưng cách thủy
khoảng hai tiếng để nước đường tan hoàn toàn trong thịt lê, thơm ngon
đến chảy nước miếng. Vì muốn Bùi Thần nhanh khỏe lên, Tần Khai Hân còn
cố ý thả thêm Xuyên bối mẫu và Kỷ tử(*), đây đúng là thứ tốt để chữa cảm mạo ho khan.
(*) Xuyên bối mẫu và Kỷ tử là hai loại cây thuốc quý dùng để trị ho, cảm mạo, thanh nhiệt…
Thời gian hầm lê rất dài nên cô cũng không nhàn rỗi, lại dùng toàn bộ số lê
còn thừa làm mứt, sau đó dùng mứt lê làm bánh Mousse.
Sợ anh ăn
quá ngọt sẽ ngấy, Tần Khai Hân còn nấu thêm cháo trứng bắc thảo (gồm
cháo thịt băm và trứng bắc thảo) mang đến cho Bùi Thần.
Buổi trưa và buổi chiều hoàn toàn khác biệt, Tần Khai Hân đưa cơm, Bùi Thần rất nhanh liền ăn hết.
Dáng vẻ ăn cơm của anh rất tao nhã, lưng thẳng tắp, tay cầm thìa, không
nhanh không chậm đưa vào trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của đồ
ăn, nhìn thế nào cũng không giống ăn cơm mà giống hệt tư thái của chuyên gia ẩm thực.
Tần Khai Hân im lặng nhìn anh nhưng lại có chút thấp thỏm, nhịn không được hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”
“Ừm.”
Lòng tràn đầy chờ mong chỉ đổi lấy được câu trả lời đơn giản như vậy, Tần Khai Hân khó tránh khỏi có chút mất hứng.
Có điều Bùi Thần lại dùng hành động cho cô một câu trả lời thỏa mãn, anh
ăn hết tất cả đồ ăn, ngay cả nước lê hấp đường phèn cũng uống sạch, dáng vẻ này thực sự giống như người đã mấy ngày chưa được ăn cơm. d;đl.q/đ
Tần Khai Hân có chút hoảng sợ, hỏi: “Anh ăn no chưa?”
“No rồi.” Anh gật đầu nhưng không hề bỏ bát xuống.
“Để đó cho tôi…” Tần Khai Hân vội vàng dọn dẹp, vươn tay ra, không ngờ đụng phải ngón tay anh.
Trong nháy mắt ngón tay chạm nhau, sản sinh ra điện.
Tần Khai Hân khẽ kêu lên, rất nhanh liền rút tay lại: “Anh đụng phải tay tôi rồi.”
Bùi Thần nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện.
“Ý của tôi là… Điện… Trên người anh có điện…” Cô giải thích, đột nhiên có cảm giác càng tô càng đen.
“Thật đáng tiếc, anh còn tưởng rằng chúng ta đã có một cuộc gọi rồi.” Anh bình tĩnh nói. (Bùi Thần chơi chữ: điện = cuộc gọi)
Cái gì? Tần Khai Hân há hốc miệng, ‘bất khả tư nghị’ (không thể tin được) nhìn anh.
“Đùa một chút thôi.” Anh nói.
Im lặng rất lâu sau đó mới qua đi, Tần Khai Hân mỉm cười cứng ngắc lên
tiếng: “Ha… Ha… Ha… Thật buồn cười.” Buồn cười cái đầu anh, cô
thầm mắng trong lòng.
Giờ cơm chiều, trong phòng bệnh rất đông
người, các giường xung quanh đều là người nhà và bệnh nhân nói chuyện
phiếm, chỉ có Bùi Thần và Tần Khai Hân, cơm nước xong thì không nói gì,
cực kỳ yên tĩnh.
Tần Khai Hân rửa sạch chén bát, buồn chán ngồi
bên giường xem hóa đơn y tá đưa tới, không nhìn không sao, vừa thấy liền giật mình, tiền thuốc, tiền chữa bệnh, cộng lại vậy mà đã hơn một ngàn.
“Anh có bảo hiểm y tế không?” Tần Khai Hân nhịn không được ngẩng đầu hỏi.
“Anh vừa mới về nước.” Bùi Thần trả lời.
“Phải rồi…” Anh vẫn luôn ở nước ngoài, làm sao có thể có bảo hiểm y tế? Tần Khai Hân cảm thấy bản thân đã hỏi nhiều, lại tiếp tục cúi đầu xem hóa
đơn nhưng không vào.
Mấy năm nay, Bùi Thần giống như bốc hơi khỏi nhân gian, Tần Khai Hân chưa từng thấy một đồng học hay giáo viên nào
nghe được tin tức liên quan đến anh. Từ đầu tới cuối cô vẫn không hiểu,
tại sao một người có thể nhẫn tâm biến mất như vậy, ngay cả một tiếng
‘Gặp lại’ cũng chưa từng nhắn nhủ.
Đột nhiên tâm tình có chút suy sụp, Tần Khai Hân đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để về nhà, vừa tính
toán mở miệng, Bùi Thần đã gọi cô một tiếng.
“Tiểu Hân.”
“Cái gì?” Trong lòng cô buồn bực, giọng nói cũng trở nên không kiên nhẫn.
“Bánh ngọt ăn rất ngon.”
Tần Khai Hân nhất thời ‘thụ sủng nhược kinh’ (được sủng ái mà lo sợ): “Hả? Cảm ơn…”
“Làm thế nào vậy?”
Đây là anh đang tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô hay là thật sự muốn biết cách làm như thế nào?
Tần Khai Hân mờ mịt một lúc lâu mới nói: “Thứ anh ăn là bánh Mousse lê, đầu tiên tôi dùng bơ, đường, bột nở và lòng đỏ trứng làm đế bánh, đổ mứt lê vào trong làm nhân. Sau đó dùng whipping cream, vani, caramen tạo một
tầng chocolate để bánh càng thêm sáng bóng. Cuối cùng đặt nó lên trên đế bánh rồi trang trí một chút là hoàn thành. Bánh ngọt tiêu chuẩn coi
trọng đơn giản mà không đơn giản, tuy nhìn bề ngoài cực kỳ bình thường
nhưng khi ăn hương vị rất phong phú…”
Mặc dù ban nãy có chút
nóng nảy nhưng vừa nhắc tới bánh ngọt, giọng của Tần Khai Hân liền trở
nên mềm mại giống hệt bánh Mousse. Trong phòng bệnh náo nhiệt ồn ào, cô
như ngồi trong một thế giới riêng, yên tĩnh và thanh bình, ngay cả không khí cũng đã phảng phất hương vị say nồng…
Bùi Thần vô cùng
chăm chú lắng nghe, thật sự giống như từ mỗi chữ cô nói ra anh đều có
thể tưởng tượng được dáng vẻ cô làm bánh ngọt khi đó.
Anh nhắm
mắt lại, đầu lưỡi rõ ràng còn lưu lại mùi vị của miếng Mousse đầu tiên,
ngọt ngào, mềm xốp, anh hít sâu, hương thơm vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi…
Giống như trở lại thời niên thiếu.
“Học trưởng,
học trưởng, hôm nay trong cửa hàng em đã nhìn thấy cách người ta làm
bánh ngọt, anh muốn nghe không, cực kỳ thú vị đó!”
“Làm như thế nào?”
“Trước hết là tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, phần lòng đỏ trộn đều với
bột mì, sữa, dầu thành hỗn hợp, sau đó dùng máy đánh trứng đánh bông
lòng trắng rồi đổ chung vào hỗn hợp đó, cho tất cả vào trong lò nướng,
bánh ngọt ra lò sẽ mềm, màu vàng, hương vị rất…” Cô vừa nói vừa say
sưa nhắm mắt, cái mũi tròn hếch lên, hít sâu rồi thở ra.
“Cho nên hôm nay em muộn học là vì xem cái này đúng không?”
Cô mở to mắt, hỏi: “Làm sao mà anh biết em bị muộn?”
“Không phải em vừa mới thừa nhận sao?”
“Đáng ghét, sao anh lại biết, anh nói mau đi!”
…
Anh sẽ không nói cho cô, anh ngồi ở vị trí kia, mỗi ngày nhìn qua cửa sổ
đều có thể thấy cô đeo cặp sách, ăn điểm tâm, đến trường đúng lúc chuông reo nên phải vội vàng chạy vào.
—Đường phân cách—
“Chính là như thế, mặc dù nghe ra có vẻ phức tạp nhưng thật ra làm cũng không
khó lắm, anh nghe hiểu sao?” Tần Khai Hân nói xong, ngẩng đầu nhìn Bùi
Thần.
Ơ, tại sao anh lại nhắm mắt, chẳng lẽ là ngủ thiếp đi?
Cô không dám kinh động anh, nhẹ nhàng đứng lên, vốn định về nhà, nhưng lông mi kia…
Quan tâm nhiều thế làm gì!
Tần Khai Hân khẽ cắn môi, bắt đầu cẩn thận đếm từng sợi một: 71, 72, 73,…
Mí mắt Bùi Thần giật giật.
Tần Khai Hân hoảng sợ, không cẩn thận lại đá đến chỗ cái chân giường đáng chết kia, ngã ngồi ở trên giường.
“Tiểu Hân.” Bùi Thần mở mắt, đỡ lấy hai vai cô.
“Ngại quá, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận.” Tần Khai Hân vội vàng giải thích.
“Cảm ơn em.” Anh mỉm cười, ngón tay lướt nhẹ qua trán cô gạt đi mấy sợi tóc lộn xộn.
Thịch! Thịch!
Trái tim trong lồng ngực mãnh liệt nhảy nhót, Tần Khai Hân không dám lưu lại thêm, tay chân luống cuống đứng lên, nói một tiếng “Không cần khách
khí”, chạy như bay rời khỏi bệnh viện.
Thông báo: Trong hai tuần
tới mình có tham gia trò chơi nhóm và cũng chuẩn bị thi giữa kỳ nên tốc
độ edit sẽ chậm đi. Hi vọng mọi người vẫn sẽ theo dõi và ủng hộ hố này
^^