Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 69: Tiểu Ly


Đọc truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân – Chương 69: Tiểu Ly

Nana luôn có một tật xấu đó là ngủ dậy rất trưa, sáng nào đi học cũng cần người tới đánh thức. Hôm nay ở nhà Tiểu Ly ngủ một đêm lạ lẫm cũng quá là ngon lành.

Tỉnh dậy không thấy Tiểu Ly, nghĩ là cô ấy ra ngoài bắt cá, Nana tới bờ sông xem thử.

“Hửm, không có? Không lẽ đi mà không báo cho ta… Đây?”

Nhìn thấy lấp trong đám cỏ là cây lao mà Tiểu Ly hay dùng, Nana cầm lên xem, kinh hoảng.

“Máu người! Tiểu Tuyết, tìm Tiểu Ly.”

Cửu Vĩ Hồ tiểu Tuyết không chậm trễ, ngửi chút máu trên cây lao sau đó biến mất. Nana lòng nóng như lửa đốt, vì sao cứ liên tiếp phải xảy ra chuyện.

“Tiện nhân này, không ngờ cô ta báo thù sớm như vậy, là tại ta quá sơ suất rồi. Hừ!”

Tiểu Tuyết quay lại, nó đã tìm được, Nana nhanh chóng đi theo, tiểu Tuyết dẫn Nana đến một biệt phủ rất rộng lớn. Nhảy tường trốn tránh đám thị vệ, Nana cẩn thận bước vào một căn phòng, Tiểu Ly đang ở đó.

“Tiểu Ly, tỉnh dậy. Ta là A Sở.”

Tiểu Ly hôn mê, váy áo dính máu đã nhàu nát, hẳn là do roi đánh mà thành, cơ thể người thường rất yếu lại có cách hành hạ tàn nhẫn như vậy. Nana tức giận tự trách mình, quá ngông cuồng gây họa cho Tiểu Ly, còn may là tìm kiếm kịp thời. Xuất ra Điệp Thần Trượng, Tiểu Ly tỉnh lại.

“A Sở, sao ngươi lại ở đây? Mau chạy, Hạ Vũ rất độc ác, cô ta không biết ngươi ở trong nhà ta, người cô ta muốn bắt còn có ngươi!”

Nana giật mình, không biết cô ở trong, có nghĩa là.

“Tiểu Ly, cô ta tra tấn ngươi để ngươi khai ra chỗ của ta sao? Ngươi bị ngốc sao? Ta mới gặp ngươi hôm qua, ta có gì để ngươi liều mạng, hả?”

Nana giận giữ hét lớn, Tiểu Ly vội vàng bịt miệng Nana, giờ mới phát hiện thương tích trên tay không có, cơ thể cũng khỏe mạnh không khỏi hoảng sợ cùng kinh ngạc.

“A Sở, ta và ngươi chết rồi! Ta lúc nãy trước khi chết còn rất đau, không ngờ chết rồi lại khỏe như vậy, cũng tốt, vậy sẽ không ai hại chúng ta nữa, ta và ngươi mãi là bạn.”

Nhìn bộ dạng của Tiểu Ly, Nana bật cười cốc nhẹ đầu cô một cái, Tiểu Ly lại thấy rất đau.


“Đau không, đau có nghĩa là chưa chết. Xin lỗi đã nói dối ngươi, ta là hồn sư trị liệu. Ta đưa ngươi ra khỏi đây.”

“Hồn, hồn sư, ta là bạn của hồn sư sao?” Tiểu Ly lắp bắp, rõ là không tin.

Lần đầu thấy có người ngốc như vậy, hang địch không thể ở lâu, Nana quyết không nói chuyện nữa mà bế gọn Tiểu Ly lên phóng đi. Tiểu Ly hoảng sợ, ôm túm cổ Nana.

“Ta đang bay! A Sở, ngươi là hồn sư thật hả?”

“Còn có thể giả?”

Tiểu Ly hít mạnh một hơi. Hồn sư cao quý chừng nào chứ? A Sở thế mà kết bạn với ta, ngủ ở nhà ta, cô ấy là thiên sứ sao? Cũng phải, thiên sứ thường mặc váy trắng, A Sở cũng rất đáng yêu!

Nana đã sắp nhảy ra khỏi biệt phủ, chỉ là câu nói nào của Nana cũng có thể biến thành nghiệp quật, giả như: Có ai nói cho ngươi biết, nói thêm một câu cũng có thể chết. Rất khó coi?

Nhưng còn xem, người nói thêm câu đó, là ai?

“Haha, tiện nhân. Ta chờ ngươi từ sáng! Dám đánh ta, ta sẽ không để ngươi yên.”

Nana đáp xuống một cái cây, dưới sân là Hạ Vũ chống eo cười đắc ý, mặt bị đánh hôm qua còn sưng tấy. Nana khóe môi cong lên thành nụ cười nửa miệng, ánh mắt kiêu ngạo cao cao tại thượng nhìn Hạ Vũ.

“Hạ Vũ, khuôn mặt ngươi, rất hợp!”

Hạ Vũ điên tiết hét lớn.

“Còn không mau bắt cô ta, bắt sống. Ta phải rạch nát mặt ả!”

Lập tức xung quanh Nana xuất hiện ba tên hồn sư, hồn hoàn sáng chói, đều là đại hồn sư. Nana làm bộ sợ hãi sắp trượt chân, run rẩy.

“Hạ Vũ tiểu thư, ngươi xem ngươi quá coi trọng ta. Có cần phải phái tới nhiều cao thủ như vậy không?”


Hạ Vũ đắc ý cười lớn.

“Ngươi cũng biết họ là cao thủ, còn không mau xuống cho ta dạy dỗ?”

Nana thở dài nhảy xuống sân, Tiểu Ly đứng vững, ghé tai Nana nói nhỏ:

“A Sở, ngươi chạy đi, ngươi giỏi như vậy không mang theo ta ngươi có thể chạy thoát.”

Nana nhìn Tiểu Ly, người ở đại lục này đều nghĩa khí như vậy sao, Nana hỏi:

“Tiểu Ly, ta chỉ mới gặp ngươi, ngươi sao phải hi sinh vì ta?”

Tiểu Ly cười nắm tay Nana: “Duyên phận không thể tránh, ta và ngươi có duyên, từ lần đầu ta đã xem ngươi là bạn. Ngươi là hồn sư mạnh mẽ không cần ta bảo vệ, nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi theo cách của ta, mau chạy!”

Nana ngơ ngác. Duyên phận, không thể tránh, bảo vệ ta theo cách của ngươi sao? Tần Minh!

Nghĩ tới Tần Minh, trong lòng lại là ngũ vị tạp trần. Nana nắm chặt nắm đấm, cắn môi một chút cho tỉnh táo, bước đến gần Hạ Vũ.

“Hạ Vũ, ta đã đánh ngươi một cái. Ta bây giờ trong lòng rất khó chịu. Ngươi… cho ta đánh một cái nữa nhé!”

Hạ Vũ kinh ngạc, trừng mắt mà không thể nói gì. Cô ta sao lại có thể nói như vậy? Thật, đáng sợ.

Ba tên hồn sư thấy Hạ Vũ bị uy hiếp, lập tức xông tới Nana. Tiểu Ly la thất thanh.

“A Sở, phía sau ngươi!”

Nana cũng không thèm quay đầu nhìn đối thủ, ba cái dây leo cứng cáp đâm thẳng từ mặt đất lên găm vào vai của mỗi tên đại hồn sư, treo bọn chúng lơ lửng. Trước mặt mỗi tên là một nụ hoa màu trắng đang vung vẩy, nhìn thấy nó, ba tên đại hồn sư cơ thể căng cứng, không dám động đậy.

Hạ Vũ cũng đang ngây ngốc, Nana trói cô ta lại bằng dây leo giữa sân, nhìn Tiểu Ly.


“Tiểu Ly, ta đánh thì cô ta sẽ chết. Ngươi tới đi.”

“Ta? Ta không dám.” Tiểu Ly kinh ngạc chỉ tay lên mặt mình, liên tục lắc đầu.

Nana cho dây leo nâng Tiểu Ly đến bên mình, vỗ vai nhẹ một cái nói.

“Yên tâm, ta có thể bảo vệ ngươi. Lòng dạ cô ta độc ác. Phải trừng trị.”

Tiểu Ly thật sự không đánh mạnh, chỉ tát một cái. Nana không nói gì nữa, ai bảo Tiểu Ly đơn thuần như vậy, cũng tốt.

Hạ Vũ bị Tiểu Ly đánh thì vô cùng tức giận, lấy tất cả sức lực hét lên.

“Hai tiện nhân ngươi, gia gia nhất định sẽ không tha cho các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, gia gia ta là hoàng gia chấp pháp giả, ta sẽ cáo trạng. Ngươi đừng hòng trốn thoát.”

Nana giật mình. Hoàng gia chấp pháp giả, họ Hạ, hình như có một người.

Xoa xoa cái trán có chút đau, Nana không ngờ gia thế cô ta lớn như vậy, nếu lại đụng đến đội chấp pháp thì Phất Lan Đức sẽ mắng chết mất. Nhưng ở đây cô ta đâu có biết Nana là ai? Nghĩ rồi Nana lại bế lên Tiểu Ly xoay người chạy.

“Đứng lại. Gây tội định trốn sao?”

Uy áp này? Hồn thánh?

Nana kinh ngạc quay đầu, thấy Nana vị kia còn kinh ngạc hơn.

“Sở Phượng Na? Lại là con nhóc nhà ngươi?”

Hạ Từ vẻ mặt trách móc của trưởng bối mà đi tới chỗ Nana. Đặt Tiểu Ly xuống, Nana đối Hạ Từ hành lễ.

“Hạ Từ đại nhân! Không biết đại nhân đến đây làm gì? Ha, ha!”

“Còn cười, Phất Lan Đức đúng là không muốn quản ngươi sao, ra ngoài là gây họa. Đi, theo ta về đội chấp pháp.”

Nana mắt chữ O mồm chữ A, không tin vào tai mình.


“Hạ Từ đại nhân, ngài định bắt ta sao. Ta có làm gì đâu?”

Hạ Từ chỉ ba tên đại hồn sư đang bị treo như cây nêu đón gió, lại chỉ Hạ Vũ đang bị đóng kén giữa sân nói:

“Còn nói không gây họa. Theo ta về đội, ta phải để trưởng bối tới dạy dỗ ngươi.”

Nana ngây ngốc, trước mặt hồn thánh Hạ Từ cũng không thể phô bày thực lực đi, sau này còn muốn sống yên ổn đây.

Hạ Từ nhìn Hạ Vũ không vừa ý, trách mắng.

“Hạ Vũ, tuy ngươi là cháu gái của ca ca ta. Nhưng ta cũng không thể thiên vị ngươi được. Ta biết Sở Phượng Na, con bé không độc ác như những gì ngươi tố cáo đâu, nếu nó muốn giết ngươi, ngươi cũng không sống tới bây giờ. Đừng ngông cuồng nữa. Sở Phượng Na, cởi trói cho nó, thả người rồi đi theo ta.”

Hạ Từ đến thì Nana không cãi được rồi, ủ rũ, Tiểu Ly cũng chạy theo Nana về đội chấp pháp. Đội chấp pháp hoàng gia có một căn biệt phủ lớn ở ngay bên cạnh cổng thành Thiên Đấu, Nana và Tiểu Ly đang ngồi trong một căn phòng rỗng hai phía được ngăn cách bởi hồn kĩ của hồn sư. Chính là như ngồi trong tù.

Tiểu Ly lần đầu đến những nơi như thế này, sợ hãi nép bên người Nana, Nana vỗ vai an ủi Tiểu Ly nói:

“Xin lỗi, ta cũng không tên A Sở, ta là Sở Phượng Na. Ngươi gọi ta Nana cũng được.”

Tiểu Ly gật đầu không dám nói chuyện. Hạ Từ tới, thấy hắn Nana đứng bật dậy la lớn.

“Hạ Từ đại nhân, ngài không thể bắt ta, ta mới 13 tuổi. Còn chưa thành niên, ngài không thể giam giữ ta a!”

Hạ Từ nghe Nana la thì nhíu mày, chỉ tay.

“Ngươi, ngươi tiểu ma nữ. Ta không bắt ngươi để ngươi lại tiếp tục gây họa, có chuyện nào không phải kinh thiên không hả. Ta đã cho người tới học viện thông báo, chớ nhiều lời.”

“Gia gia và các lão sư đã đi tìm kiếm hồn hoàn, không có…”

Tần Minh! Không được!

“Hạ Từ đại nhân, ta sai rồi, ta xin lỗi. Ngài thả ta ra đi. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn về học viện mà.”

“Hạ Từ đại nhân!”

Nana vừa lo vừa bối rối, nếu gặp Tần Minh lúc này thì thật không biết đối diện hắn thế nào. Nhưng Hạ Từ không nghe cô, ngăn cách tinh thần lực mặc sức Nana la hét cũng không thả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.