Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 67: Tần minh


Đọc truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân – Chương 67: Tần minh

Tần Minh từ phòng Nana đi ra đến bên hồ phía sau học viện, hắn nghĩ lại những câu thổ lộ của hắn hôm qua, cùng những lời từ chối nặng nề mà Nana vừa mới nói. Hắn không biết hắn đã làm gì sai, nhất là không biết làm sao để Nana lại quan tâm hắn như lúc trước. Hắn khóc, một hồn đế thiên tài chưa bao giờ e ngại địch thủ, một Tần Minh lão sư lạnh lùng vị trí cao cao tại thượng trong lòng các nữ sinh. Chỉ bởi những lời nói đó của Nana mà rơi nước mắt, hắn cúi người quỳ chống hai tay trên mặt đất, cỏ bên hồ đều đã bị hắn cào nát.

“Tần Minh?”

Giọng nói làm hắn giật mình ngẩng đầu lên, thấy là người đó, nước mắt hắn càng là hung hăng chảy xuống, giờ hắn chỉ có mỗi người này là trưởng bối.

“Thầy, ta…”

Phất Lan Đức thở dài đi tới nâng hắn dậy dịu dàng nói:

“Tần Minh, Nana là đứa cháu gái duy nhất của ta, tính cách nó bướng bỉnh thích bày trò. Ta khi thấy ngươi đối với nó, ta rất an tâm nếu người ở bên nó là ngươi. Sao, nó lại bày trò gì chọc tức ngươi?”

Tần Minh lắc đầu, nếu chỉ là trò đùa của Nana thì quá tốt, hắn sẽ không tức giận, nhưng mà.

“Thầy, Nana không yêu ta, cô ấy nói ta muốn biến cô ấy thành con rối, nói không muốn trở thành con rối của ta. Trước đó chẳng phải luôn rất tốt sao? Ta đâu có ý làm cô ấy buồn, ta luôn đứng về phía cô ấy mà.”

Phất Lan Đức trước đây đã bị từ chối và hắn cũng không thể quên được người đó cho tới tận bây giờ, hắn là người hiểu rõ nhất tâm trạng Tần Minh lúc này, vỗ vai Tần Minh, hắn hỏi:

“Ngươi cảm thấy nó không yêu ngươi thật sao?”

“Ta, không biết. Có lúc ta cảm nhận được Nana quan tâm ta, có lúc lại như rất xa. Ta không biết.”


Nhìn Tần Minh mờ mịt lắc đầu, Phất Lan Đức thở dài.

“Có lẽ ngươi đã yêu nó sai cách, ngươi hãy thử để nó suy nghĩ một thời gian. Đừng đến tìm nó nữa, được không?”

Tần Minh nghe Phất Lan Đức nói thì hoảng hốt.

“Thầy, thầy muốn ta từ bỏ sao? Ta không thể, ta không thể từ bỏ Nana. Không nhìn thấy cô ấy ta rất trống rỗng, ta trước đây chỉ biết đến tu luyện, chỉ có Nana mới khiến ta có cảm giác ấm áp, đầy đủ trong trái tim ta, ta không thể từ bỏ.”

Nhìn Tần Minh, Phất Lan Đức thật không biết khuyên hắn thế nào, đúng là hắn đã làm sai cách rồi.

“Tần Minh, ta biết nhưng Nana còn nhỏ. Nó cần có bạn bè, cần thời gian riêng tư, cần có quyết định của riêng mình. Ngươi cũng phải để nó tự do chứ không nên quan tâm quá mức, nhiều khi điều đó sẽ trở thành… phiền phức.”

“Phiền phức sao? Đúng là cô ấy từng nói ta rất phiền phức.” Tần Minh ngơ ngác nhớ lại chiều hôm đó, nước mắt hắn lại chảy xuống.

“Không, thầy, Nana từng nói cô ấy thích Đường Tam. Lần này đi bắt gian tặc, ta cũng thấy cô ấy thật sự quan tâm đến Đường Tam nhất. Nana là thích Đường Tam sao?”

Phất Lan Đức vỗ vai hắn, lắc đầu.

“Ngươi yên tâm, ta biết rất rõ Nana đối Đường Tam là tôn trọng, là bằng hữu. Đường Tam trong đội luôn là người cầm lái nên Nana rất hay hỏi ý kiến của hắn mới hành động, ngươi nghĩ kĩ xem có lần nào không phải là vì nhiệm vụ không?”

Tần Minh nhớ lại, quả đúng như lời Phất Lan Đức nói, không phải thì tốt, hắn đã bình tĩnh. Phất Lan Đức nói tiếp:


“Đừng đến tìm Nana nữa, chờ con bé nghĩ thông suốt, được không?”

Tần Minh nhìn Phất Lan Đức một lúc sau mới gật đầu, Phất Lan Đức yên tâm rời đi để hắn một mình an tĩnh.

Sáng Nana theo Thất Quái đến lớp học, đám học sinh đều cảm thấy có vẻ gì không đúng, bởi vì ma nữ hôm nay rất ngoan. Khác với ngày thường bước vào lớp là liếc ngang liếc dọc dọa đám học sinh sợ, nay là nhìn chằm chằm cái ghế rồi đi thẳng đến chỗ ngồi, không có khí thế, chỉ giống một cô gái nhỏ bình thường.

Nana ngồi ngoài cùng, bên cạnh là Trúc Thanh, thấy Nana đã là lạ từ sáng, Trúc Thanh khó hiểu hỏi:

“Nana, ngươi bị sao thế?”

Nana lắc đầu cười.

“Ta thì có chuyện gì chứ? Trúc Thanh, ta phải ngoan ngoãn, vậy mới không lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Nghe Nana nói, Trúc Thanh lại càng khó hiểu hơn, lão sư cũng vào nên cô không tiện hỏi, một buổi sáng yên bình đến khó chịu.

Tan học, lúc ăn trưa xong trở về trên đường thì có chuyện xảy ra. Nhìn thấy người gây chuyện, khó khăn lắm Nana mới lại vui vẻ. Chẳng phải là ông của Thái Long đến tìm sao, muốn báo thù cho Thái Long và cha Thái Long đó, lúc trước đọc chi tiết này cứ thấy vui vui, đúng là bảo vệ người nhà vô điều kiện, Đường Tam cũng rất có duyên với ông ta. Nana ngoan ngoãn đứng xem.

Đường Tam đối mặt bây giờ là ông nội của Thái Long – Thái Thản, hồn thánh vũ hồn Đại Lực Tinh Tinh.


Thái Thản đã xách Tiểu Vũ trên tay nhìn Đường Tam phía dưới coi thường nói:

“Ngươi là người đã đánh con trai và cháu trai ta? Hừ, để ta xem bản lĩnh của ngươi. Ta cũng không cậy mạnh bắt nạt tiểu bối, nếu ngươi đến khi cây hương này cháy hết phá được phòng ngự của ta thì ta sẽ bỏ qua.”

Thái Thản vung tay ném một cây hương cắm thẳng vào bức tường cạnh đó, lực đạo của ông ta rất mạnh, ngay lúc là mở hồn kĩ thiết lập vòng phòng ngự vô cùng kiên cố. Đường Tam cắn răng nén tức giận, Tiểu Vũ bị ông ta bắt ở bên trong phòng ngự, bắt buộc phải phá xông vào, hắn đang dùng hết tất cả khả năng liều mạng, cả Bát Chư Mâu, ám khí cũng đã dùng tới.

Đới Mộc Bạch thấy thế lo lắng xông lên.

“Đường Tam, để bọn ta giúp ngươi.”

“Không, lão đại. Ta phải tự mình làm nếu không Tiểu Vũ sẽ gặp nguy hiểm.”

Đường Tam cố chấp, những người khác cũng chỉ có thể đứng nhìn không làm được gì. Thấy tay trái của Đường Tam đang dần phát ra ánh sáng, Nana mỉm cười, tới lúc rồi.

“Hạo Thiên Chùy? Ngươi vũ hồn là Hạo Thiên Chùy? Tiểu tử, cha của ngươi là…”

Đường Tam đã hết cách, hắn không thể không dùng ra vũ hồn thứ hai. Không chỉ Thái Thản, những người khác của Thất Quái cũng kinh ngạc không kém, giờ họ mới biết Đường Tam là song sinh vũ hồn, còn là Hạo Thiên Chùy. Và một người nữa.

“Đây là học viện Sử Lai Khắc Sao? Chúng ta tới rồi.”

Đột ngột từ trong không gian bước ra, một người đàn ông trung niên khí chất cao quý, bên cạnh hắn là một người toàn thân mặc đồ màu đen thần bí, không gian chính do người này mở ra. Thấy người trung niên, Ninh Vinh Vinh vui vẻ chạy lại ôm lấy hắn gọi một tiếng.

“Baba! Cốt gia gia.”

Baba của Vinh Vinh, Thất Bảo Lưu Ly tông tông chủ – Ninh Phong Trí. Người mặc đồ màu đen Vinh Vinh gọi Cốt gia gia là một tên phong hào đấu la.


Ninh Phong Trí xoa đầu Vinh Vinh nhẹ nhàng nói:

“Ta tới tìm Đường Tam, Tam ca của con, hắn đâu?”

“Baba, Tam ca bị người ta đánh.” Vinh Vinh cáo trạng.

Thấy thế Thái Thản vội bước lên nói với Ninh Phong Trí.

“Ninh tông chủ, ngươi xem thứ trên tay trái hắn là cái gì?”

Triệu Vô Cực nhận tin Đường Tam bị hồn thánh gây khó dễ thì chạy tới giúp, nhìn thấy Đường Tam đang lúc này mà khôi phục hồn lực, cùng vũ hồn của hắn thì vô cùng kinh ngạc, Ninh Phong Trí cũng giật mình, hiểu ra. Thái Thản nói tiếp:

“Hắn là Đường Tam? Vũ hồn Hạo Thiên Chùy. Hắn là thiếu chủ của ta, sao ta có thể làm hại hắn chứ?”

“Thiếu chủ?”

Không những Đường Tam ngạc nhiên đứng dậy, mà tất cả mọi người đều là như thế. Thái Thản tại sao lại gọi Đường Tam là thiếu chủ? Có liên quan đến Hạo Thiên Chùy?

Ninh Phong Trí biết chuyện, cũng biết chuyện không thể bại lộ, bèn nhờ Triệu Vô Cực tìm một căn phòng kín để họ đi vào.

Nana nhìn theo Đường Tam cùng Thái Thản và Ninh Phong Trí rời đi ánh mắt phức tạp. Thất Quái những người khác cùng nhau trở về kí túc xá.

Trong lòng Nana bây giờ là một mảnh âm u: Một con đường mới lại mở ra cho nam chính, vậy còn mình đâu? Chẳng lẽ cứ phải đi theo cốt truyện đã định sẵn như vậy, làm một vật kí sinh trong câu chuyện này sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.