Đọc truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân – Chương 57: Lôi đài
Đới Mộc Bạch đã được các lão sư đưa đi săn hồn thú lấy hồn hoàn mấy hôm trước, nay sáu người Thất Quái và Nana đều rảnh rỗi không có việc gì làm liền thấy rất chán, ngồi quanh chiếc bàn giữa sân nhỏ kí túc mà không biết nói gì, chỉ ủ rũ gục xuống bàn thở dài mà thôi.
“Nana, ngươi có trò gì mới không. Dạo này hình như ngươi ngoan lắm đó.”
Áo Tư Ca lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, Nana nghe thế liền mắng hắn.
“Nhị ca, ta đâu phải người hay gây chuyện. Ngươi nói thế là muốn ta cùng Tiểu Vũ “chơi đùa” với ngươi sao?”
Nana vặn nắm đấm, Áo Tư Ca liền lập tức im bặt. Tiểu Vũ chợt nảy ý tưởng.
“Hay là đến lôi đài. Ta lâu lắm không đánh nhau, xương cốt cứng cả rồi đây.”
Nana: “Đúng vậy, ta cũng quên cách sử dụng hồn kĩ mất, phải cần luyện tập.”
“Hai ngươi không biết tiếng tăm của mình đã đồn khắp cả học viện rồi sao. Ma nữ cháu gái viện trưởng, tỷ tỷ dữ dằn siêu cấp dễ thương. Ai còn dám đánh với các ngươi chứ?” Đường Tam thở dài.
Tiểu Vũ bĩu môi.
“Vậy ai là “ca ca bị gạt tình cảm” ấy nhỉ. Còn dám nói chúng ta!”
Đường Tam chưa bao giờ nói lại Tiểu Vũ, cũng ngậm miệng, mọi người lại trầm tư.
“Vì nổi mà không thể đánh sao? Vậy thì dùng cái này chắc được.”
Nana đại não xẹt qua một tia sáng, lấy ra trong giới tử chín tấm thẻ màu tím có khắc đồ đằng mặt quỷ. Mọi người bật dậy nhìn xem vô cùng tò mò, ánh mắt trông chờ đợi Nana giải thích.
“Đây, mọi người biết gì không? Là thẻ người thần bí đó.”
“Thẻ người thần bí là gì?” Vinh Vinh thắc mắc.
Nana cười rất là vui vẻ, đắc ý nói:
“Trước kia ta gom góp mãi mới đổi được đấy, chỉ có chín cái mà thôi. Thẻ này dùng để che dấu thân phận, người khác nhìn vào sẽ không thể nhận ra bao gồm cả khí tức của người dùng nó. Nên mới có tên người thần bí.”
“Lợi hại như vậy?” Sáu người đồng thanh.
“Đúng nha, mỗi người một tấm, Vinh Vinh và nhị ca cũng phải dùng nếu không đi chung với nhau sẽ bị nghi ngờ. Mọi người chưa từng sử dụng vũ hồn ở đây nên không ai biết, ta sẽ dùng Điệp Thần Trượng, Tam ca thì không cần đến vũ hồn cũng được. Tên gọi lấy ngoại hiệu trước kia dùng ở đấu hồn trường, thế nào?”
“Hay quá, Nana thật giỏi. Vậy ta sẽ không nương tay. Các lão sư đi rồi cũng không thể trách chúng ta.” Tiểu Vũ mấy chuyện này luôn là người hào hứng nhất.
Đường Tam nghi ngờ.
“Nana, thật là lợi hại như vậy sao, dùng được trong bao lâu?”
“Một ngày, giờ này ngày mai mới hết hiệu lực. Nè, mỗi người một cái, còn hai cái cho Tam ca đấy. Dùng hồn lực của mọi người truyền vào thẻ là được. À, khi tấm thẻ biến mất rồi thì nhớ đọc tên của mình ra nhé. Nếu không chính chúng ta cũng không thể nhận ra.”
“Được lắm, đi thôi.”
Bảy người dùng thẻ thần bí, đường đường chính chính đi vào khu lôi đài, quả nhiên không ai chú ý bọn họ. Tiểu Vũ phấn khích đấm nắm đấm ra.
“Điệp Thần, cực kì tốt, ta thật quá mong chờ đây.”
“Haha, Mị Thỏ, ngươi lên trước hay ta lên trước.”
“Tất nhiên là ta rồi, ngươi đợi đấy.”
Tiểu Vũ nhanh chân bật nhảy lên lôi đài, chờ mãi vẫn chưa có người ứng chiến. Tiểu Vũ lớn tiếng la lên.
“Đường Tam là của ta, ai dám thích hắn, ta sẽ đánh nhau với người đó.”
Sáu người bên dưới nghe xong lập tức. Rầm!
Nhưng phải công nhận hiệu quả rất cao, không nhận ra Tiểu Vũ nên các nữ sinh tập trung đến rất đông, giờ mới thấy sức hút của Đường Tam lớn cỡ nào. Có ba nữ sinh dung mạo giống nhau trông cũng thanh tú nhảy lên lôi đài kênh kiệu mà nói:
“Ngươi đồ xấu xí ở lớp nào, còn dám mạnh miệng.”
Thấy là ba người cùng lúc, Nana lại nôn nóng không thể đứng xem, cũng nhảy lên lôi đài. Đứng phía Tiểu Vũ chỉ tay với ba người kia hét lớn.
“Là ba chị em sao, ta nói cho các ngươi biết. Đường Tam ta cũng thích đấy.”
Xong lại quay qua Tiểu Vũ nháy mắt một cái nói tiếp.
“Ngươi là ai, trước muốn cùng ta đánh họ, sau đó ta cũng sẽ xử lí ngươi.”
Tiểu Vũ nghe Nana nói thì không kiềm chế được bật cười nhưng lời nói kết hợp lại rất vừa ý.
“Haha, ngươi? Được, được thôi.”
Bên dưới năm người còn lại là không còn gì để nói, nhất quyết tìm chỗ ngồi xuống xem. Phía góc tường cũng có một người yên lặng khoanh tay đứng, chăm chú nhìn trên lôi đài một nữ sinh đeo chiếc nơ màu lam.
Lão sư nhận được tin có người tỉ thí đã tới để làm trọng tài cũng nhằm hạn chế thương tích cho học sinh tỉ thí. Lão sư hô: “Bắt đầu!”
Lập tức hai bên phóng thích vũ hồn. Tiểu Vũ Nhu Cốt Thỏ hồn tôn hồn hoàn hai vàng một tím, làm ba chị em khá hoang mang nhưng lại thấy Nana vũ hồn quyền trượng không có hồn hoàn, lại cười khinh miệt. Ba chị em tên phân biệt là Thanh La, Thanh Ly và Thanh Liên vũ hồn Thanh Đằng, hệ khống chế đại hồn sư nhị hoàn hai cái màu vàng.
Tiểu Vũ nói nhỏ với Nana:
“Điệp Thần, đều là khống chế hệ, Thanh Đằng linh hoạt như dây leo của ngươi vậy. Có lẽ không thể đánh chính diện.”
“Mị Thỏ, có ý gì không?”
“Trước chờ thời cơ, dùng tốc độ tránh né tìm cách đánh gần, ta không dùng Mị Hoặc, ngươi không được dùng Tinh Thần Tập Kích, đánh nhanh mất vui. Nghe không?”
“Đồng ý.”
Thanh La động, đệ nhất hồn kĩ Dây Mây cấp tốc lan tràn bao phủ một góc của lôi đài phóng vun vút về phía đối thủ, Thanh Ly cũng là một dạng nhưng cô ta lại ở một góc khác, Thanh Liên cũng vậy. Ba người chính là định dồn ép Nana cùng Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cười lạnh nhảy lên, Nana theo sát bên người Tiểu Vũ.
Từng nhánh dây leo cứng cáp từ dưới đất đâm thẳng lên không trung hai người, mỗi lần sắp chạm tới là lại đụng trúng vòng phòng hộ của Nana. Đáp xuống là dẫm lên trên chính dây leo, cũng may Thanh Đằng không có độc. Hai người cứ nhảy liên tiếp như thế rất nhanh cho tới gần Thanh La, Thanh La giật thót cấp tốc lấy dây che chắn tránh đi cú đá chân của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cười uốn mình thi triển Yêu Cung, quay quanh thân Thanh La sau đó vòng phía sau đá thẳng một cú vào lưng cô ta, Thanh La trúng chiêu bắn mình lên phía trước, Nana đã chờ ở đó nhảy nhẹ một cái đưa chân lại đá bay Thanh La xuống đài, lão sư trị liệu lập tức chữa trị. Hai người đập tay một cái rồi lại chụm lưng đứng nhìn đối thủ.
Thanh Ly cùng Thanh Liên thấy tỷ tỷ bị đánh xuống thì hốt hoảng. Lập tức gật đầu cùng thi triển đệ nhị hồn kĩ Đằng Xà, từ chỗ dây leo bắt đầu kết hợp lại với nhau thành hai con mãng xà lớn do Thanh Ly cùng Thanh Liên điều khiển, nhanh chóng tấn công Tiễu Vũ và Nana.
Nana mở ra vòng phòng hộ, nói với Tiểu Vũ:
“Giờ sao đây, hai con mãng xà này có vẻ hung dữ.”
“Chia nhau đánh luyện gân cốt, thấy sao?” Tiểu Vũ cười tinh nghịch.
“Không thành vấn đề.”
Phòng hộ thu, Tiểu Vũ và Nana chia ra phân biệt về hai phía, mãng xà cũng chia nhau tấn công riêng lẻ hai người.