Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 148: Vào Thành Bắc Tinh


Đọc truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân – Chương 148: Vào Thành Bắc Tinh

Ba người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Nana sau khi tự bắt cóc chính mình thành công liền vô thanh vô tức phóng ngược trở lại hướng bắc. Nana đã nhờ Lam Mỵ đưa Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và bốn hình nhân vào không gian sủng vật, chờ một ngày sau ba hình nhân của họ sẽ tan biến, Nana chỉ giữ hình nhân Tùy cường đại còn có chỗ sử dụng. Không gian sủng vật của Nana do 10 ô túi sủng vật trong game gộp lại mà thành, hiện tại không gian này có diện tích rộng tới 500m vuông, xung quanh hoàn toàn là màu trắng, nếu không phải Nana ghét bỏ mà đưa sủng vật ngoại hình xấu đi cường hóa cho tiểu Hồng và tiểu Tuyết thì có lẽ nơi này đã chật cứng.

Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch ngồi trong không gian sủng vật nhắm mắt minh tưởng để tránh bị ba con hồn thú nhìn chằm chằm, mặc dù biết là đồng bạn nhưng cảm giác sống chung với hồn thú vẫn quá không thoải mái đi.

Nana giữ tốc độ cũ bay suốt hai canh giờ, lúc này mới dừng phía ngoài cách cổng thành Bắc Tinh khoảng 500m. Nhờ Lam Mỵ, Nana dùng ý nghĩ câu thông với Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch từ trong không gian.

Nana: Ta đã tới nơi, binh lính thành Bắc Tinh hiện đang kiểm tra người vào thành, theo xem xét thì không hề dễ đột nhập như chúng ta dự đoán đâu.

Đới Mộc Bạch: Ửm? Chuyện là thế nào?

Nana: Hồn sư theo cổng lớn chính giữa đi vào đều bị kiểm tra huy chương hồn sư. Dân thường theo hai cổng nhỏ hai bên ra vào riêng biệt, ở cổng vào một là có thân nhân làm chứng, hai là có thẻ riêng chứng minh thân phận. Là người lạ ta sợ cho dù vào thành cũng sẽ bị giám sát.

Đới Mộc Bạch: Chặt chẽ như vậy hẳn là bọn chúng đang lo sợ chuyện gì đó. Nana, hai người bọn ta không thể giúp được gì, có nguy hiểm cứ gọi, còn lại ngươi tự mình hành sự không cần bàn bạc, chú ý an toàn, vào được hẵng tính.


Nana: Ta đã biết, lão đại.

Có được sự cho phép của Đới Mộc Bạch, Nana thoải mái tìm một nơi vắng vẻ để hạ cánh sau đó tự nhiên đi về phía thành Bắc Tinh, thủ đoạn qua mặt đám binh lính Nana có rất nhiều, nhưng như vậy thì còn gì vui nữa, Nana làm như không biết, đến nơi sẽ từ từ tính. Bây giờ Nana đang mặc trên người là bộ áo vải thô màu nâu, tóc đen xõa không có gì nổi bật, mặt bôi lấm lem che đi làn da trắng hồng, nhìn qua hoàn toàn giống một đứa trẻ nhà nghèo lẫn vào những người đi đường.

Nana đúng là cái số đi đâu cũng gặp phiền phức, khoảng cách thành Bắc Tinh 400m đi bộ, Nana bỗng nhiên thấy biến, cô liền lập tức phóng thích tinh thần lực đi hóng hớt.

Cách Nana 100m về phía tay phải là một đám dân thường nhưng không cùng một cấp bậc, đi phía trước và phía sau là sáu tên tráng hán cưỡi ngựa đang áp tải mười một thiếu nữ gầy gò ăn mặc bẩn thỉu. Nana cau mày, thấy cảnh này trong lòng ít nhiều đã đoán ra được chút gì.

Nana làm như vô ý nhảy nhót xê xịch rút ngắn khoảng cách, cô nghe thấy rõ ràng một tên tráng hán có vẻ là đại ca của năm tên kia lên tiếng.

“Khốn thật, con ả chết thì chết đi còn báo hại bọn ta, giờ biết kiếm đâu ra chứ? Về tới nơi rồi.”

Tên này nói xong liền bực bội tự đánh vào đùi thật mạnh, cưỡi ngựa bên phải tên vừa nói là tên tráng hán vẻ mặt xảo quyệt, hắn liếc mắt một chút liền cười nham hiểm nói: “Đại ca, trời cũng giúp chúng ta, ngươi xem bên trái kia là thứ gì?”

“Hửm?” Tên đại ca đang bực nhưng nghe vậy cũng theo bản năng quay đầu nhìn hướng tên kia chỉ, lập tức mắt hắn trừng lên sau đó liền nheo lại suy tư: “Ngươi muốn đứa tiện dân đó? Bộ dạng thật không bình thường.”

“Phải đấy lão nhị, nhìn xem nếu không phải ngốc thì cũng là đầu óc có vấn đề, haha.” Tên cưỡi ngựa bên trái tên đại ca khinh thường ra mặt mà diễu cợt.

Lão nhị nhìn hai tên đồng bọn suy nghĩ nông cạn, hắn tức tối hừ một tiếng: “Đã là lúc nào còn kén cá chọn canh, nó ngốc mới tốt, giờ xem ra nó là cứu tinh của chúng ta. Đại ca, dùng, hay ngươi muốn bị Thập Tam Nương xử lí chúng ta hả? Đừng quên trước đây đã xảy ra một lần, đủ người là được, còn lại có thể nói do nó quá sợ hãi, chẳng phải xong sao?”

Tên lão nhị trong đội luôn là người có nhiều quỷ kế. Tên đại ca nghe lão nhị nói liền trầm mặc, đúng là đã có lần hắn giao thiếu mất một món hàng, bù lại, chính là một bàn tay của cả sáu người. Bây giờ còn bàn tay phải, nếu như lần này…

“Được, lão tam, bắt nó về đi.”


Tên đại ca ra quyết định, cưỡi ngựa phía bên trái hắn tên lão tam khinh thường nhổ bãi nước bọt sau đó mới thúc ngựa đi tới “nó” trong câu chuyện của ba người. Không trật không sai, đúng là Nana.

Nana cảm nhận phương hướng tên lão tam đi chính là đến chỗ mình, lúc này Nana mới để ý lời bọn chúng nói, Nana ngơ ngác lẩm bẩm: “Ngốc, có vấn đề! Là nói ta sao? Hừ, thì ra các ngươi chọn cái chết!… Ây, không được không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh, có vẻ như chúng muốn vào thành. Được rồi, ta nhịn.”

Nana đã tự trấn an thành công, cô vẫn tự nhiên di chuyển một cách “bình thường”.

Lý do vì sao ba tên tráng hán kia nói Nana là đứa ngốc? Là vì những người thần kinh ổn định khi thấy bọn hắn sẽ tự động cách xa, còn Nana chẳng những lại gần, mà cái bộ dáng đi đứng còn, rất ba chấm.

Nana nảy ý tưởng áp dụng cách vô tình lại gần mà cô hay thấy trong các truyện tranh, đó là nhảy chân sáo ba bước sau đó xoay người một vòng. Rất hiệu nghiệm đi, xoay vòng là có thể tự nhiên nhích gần hơn một chút rồi, hơn nữa theo như tưởng tượng của Nana thì hình tượng một nữ hài như cô vừa nhảy nhót múa may quay vòng chính là rất hồn nhiên ngây thơ, chắn chắn không bị nghi ngờ. Ai biết, vào mắt ba tên tráng hán kia lại thành, đầu óc có vấn đề.

Tên lão tam đến gần, Nana dừng lại đà xoay làm bộ giật mình lùi hai bước, ánh mắt long lanh hỏi: “Ơ, đại thúc, có chuyện gì vậy?”

Lão tam quét mắt một lượt, bĩu môi xì một tiếng: “Thật là một con ngốc. Đi!”

Nana không biết gặp người như lão tam mà thái độ ngây thơ mới là ngốc. Tên lão tam nhàm chán nói nhiều, hắn cái tay gắn móc câu xiên qua áo Nana kéo lên ngựa đưa đến chỗ đám người hội họp.

Hung hăng ném Nana xuống đất, lão tam nói: “Nó đây, các ngươi muốn làm gì thì làm.”


Lão nhị nhảy xuống ngựa đến chỗ Nana bóp cằm lật lên lật xuống xem xét. Nana bực mình tùy ý hất tay một cái, tên lão nhị thoáng ngạc nhiên: “Sức lực cũng mạnh đấy, haha, xem ra nó không tệ đâu đại ca, có thể qua mặt Thập Tam Nương đó, có điều, phải dạy dỗ lại thôi.”

Lão nhị vừa cười vừa nói, hắn rút cây roi quất ngựa mà đánh tới tấp vào người Nana. Nana nhăn mặt miệng gầm nhẹ những tiếng hừ hừ, nhưng không phải như đám tráng hán tưởng cô bị đau, mà là do Nana phải kìm nén lắm mới không một tát khiến mấy tên này bay đầu. Nhưng để rồi xem, chúng sống chẳng lâu nữa đâu, Nana tự nhủ cô sẽ khoan dung với người chết.

Hài lòng khi Nana bị đánh đến im thin thít cúi rạp dưới đất, tên lão nhị đứng thẳng thở hồng hộc: “Đã ngốc lại còn bị câm!”

“Không phải, nó nói được. Chính là quá ngốc, mau đi thôi, trời tối rất khó bàn giao, Thập Tam Nương cần hàng mới đêm nay.”

“Được, đi thôi.”

Lão tam chắc chắn là kẻ nóng tính, hắn vội thúc dục lão nhị đưa Nana nhập vào nhóm mười một cô gái tiếp tục đi về phía cổng thành Bắc Tinh. Dường như sáu tên tráng hán này có thế lực phía sau, binh lính thấy mặt bọn chúng liền không cần kiểm tra mà trực tiếp cho qua, thái độ còn rất vui vẻ nhiệt tình, tên lão nhị cũng không quên đưa cho đám binh lính mấy túi kim hồn tệ khiến miệng chúng cười ra tới tận mang tai.

Nana thu hết mọi thứ vào tầm mắt, từ giờ cô đã vào hang địch. Nana hít sâu một hơi, cảm giác lúc này thật… Phấn khích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.