Đọc truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân – Chương 140: Thêm một bí mật
Cung điện A Nhĩ Pháp, phòng họp.
Nơi này hiện tại đang ngồi năm người, Nana, Đới Mộc Bạch, Đới Cẩn, Chu Trúc Vân và Chu Trúc Thanh, cùng với một thanh niên nam tử hôn mê nằm dưới đất.
Xếp theo hàng ngang, Đới Mộc Bạch ngồi chủ vị, hai bên trái phải là Nana và Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Vân ngồi phía ngoài bên cạnh Chu Trúc Thanh, Đới Cẩn bên cạnh Nana. Đội hình ai ai cũng là nam thanh nữ tú nhưng xét đến địa vị của họ ở Tinh La đế quốc thì càng làm người giật mình kinh hãi, Cung Ngôn không ngoại lệ, khi hắn thấy trước mặt xuất hiện những người này, linh hồn hắn đã lập tức, thoát xác.
Đới Mộc Bạch khoanh tay nghiêng đầu nói với Nana: “Làm hắn tỉnh lại đi.”
Nana cười trừ: “Ai biết hắn như thế nhát a.”
Thật tình, Cung Ngôn thực sự không nhát, vậy nên hắn mới có thể ở lại tiệm rèn Tư Mã, bởi những kẻ nhát gan đã sớm bị Tư Nặc diệt khẩu. Lần này chỉ vì bất ngờ cộng với đội hình năm người, khí thế quá ư là dọa một hồn sư bình thường như hắn, còn phải nói, hai người tộc Tà Mâu, hai cô công chúa và thêm một phong hào đấu la trong mắt Cung Ngôn, có cho thêm năm cái lá gan, hắn cũng vứt.
Nana lần nữa xuất ra Điệp Thần Trượng trị liệu cho Cung Ngôn, và chắc chắn phải duy trì trạng thái chữa thương tinh thần luôn cho hắn. Cung Ngôn tỉnh, may mắn lần này đã bình tĩnh, hắn im lặng ngồi bẹp dưới đất chờ đợi những vị kia mở miệng.
Nana nói đầu tiên: “Cung Ngôn, hay ta nên gọi ngươi Tử Linh Kiệt? Ngươi là biết công chúa của A Nhĩ Pháp đi, dù sao ngươi cũng ở Cung Pháp Nhĩ thành ba năm, ta không ngại nói cho ngươi, ngươi đang ở là cung điện A Nhĩ Pháp. Lão đại của ta, nhị hoàng tử đế quốc và bằng hữu của ta, thiếu chủ phân tộc Tà Mâu. Vậy ngươi biết ngươi đang đối mặt với thế lực nào rồi chứ? Sợ Tư Nặc, hay sợ bọn ta?”
Giọng điệu của Nana rất nhẹ nhàng nhưng câu nào cũng khiến Cung Ngôn khiếp đảm, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng đáng thương. Xét cho cùng thì ban đầu Cung Ngôn đối Nana tốt nên Nana không dọa hắn nữa, Nana nói tiếp: “Được rồi, ta muốn cho ngươi biết bọn ta là người tốt. Tử Linh Nhi hiện đang ở hoàng cung Tinh La được đại hoàng tử bảo vệ, ngươi chớ lo lắng Tư Nặc sẽ làm hại cô ta, ngươi bây giờ đối với tiệm rèn Tư Mã đã là người chết, ngươi không phải là Cung Ngôn. Ngươi là Tử Linh Kiệt, rõ chưa?”
Cung Ngôn nghe Nana nói bọn họ bảo vệ muội muội hắn còn có hắn, Cung Ngôn đã chết. Cung Ngôn mờ mịt nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói, là có ý gì?”
Nana: “Bọn ta đã lập kế hoạch cứu ngươi ra khỏi tay Tư Nặc, ngươi không cần lo lão ta sẽ tìm ngươi, biết đơn giản vậy đi. Tử Linh Kiệt, bọn ta muốn tiêu diệt toàn bộ tiệm rèn Tư Mã, hãy khai những gì ngươi biết cho bọn ta, bọn ta sẽ đảm bảo an toàn của ngươi và muội muội.”
“Tiêu diệt toàn bộ sao?” Cung Ngôn hay còn là Tử Linh Kiệt ánh mắt hoảng hốt lo lắng, lẩm bẩm.
Chu Trúc Vân nhận thấy bất thường liền hỏi hắn: “Tử Linh Kiệt, ngươi vì sao phải lo lắng khi bọn ta nói tiêu diệt tiệm rèn. Trong đó có ẩn tình gì sao? Thành thật khai báo, ta sẽ cân nhắc.”
Tử Linh Kiệt giờ mới lấy hết dũng khí quỳ lên đối năm người dập đầu: “Ta cầu xin các vị, cứu lấy chúng ta.”
“Cứu? Nói nghe xem tại sao lại là cứu các ngươi?” Đới Mộc Bạch vuốt chút cằm hỏi Tử Linh Kiệt.
Tử Linh Kiệt quỳ thẳng, thành thành thật thật nói: “Các vị, bọn ta là bị ép buộc mới phải đến tiệm rèn Tư Mã làm việc, ta, mười chín ca ca ở tiệm rèn, còn có năm mươi người khác.”
Nana: “Ý ngươi là năm mươi mà không phải bảy mươi sao?”
Tử Linh Kiệt ngạc nhiên nhìn Nana: “Sao ngươi biết có bảy mươi người khác? Phải, nhưng chỉ năm mươi người là giống ta.”
“Ồ, vậy ngươi biết người này?” Nana gật gù như đã hiểu, vừa nói vừa vung tay kéo một người bị trói từ trong góc phòng ra ngoài.
Người này, Tử Linh Kiệt nhận biết: “Cung Nhị.”
Cung Nhị thấy Tử Linh Kiệt cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, Tử Linh Kiệt giờ mới hoàn toàn tin tưởng năm người trước mặt là có mục đích rõ ràng.
Tử Linh Kiệt gật đầu: “Ta biết, hắn là tay sai của Tư Nặc, rất ác độc, bọn ta đã bị hắn lăng mạ không ít. Còn có, ngoài năm mươi người bọn ta, hai mươi kẻ là tay sai của Mã Nặc, Mã Nặc ở dưới mật thất ta chưa từng gặp nhưng nghe nói Tư Nặc đối hắn vô cùng kính trọng, hẳn thực lực rất cao cường.”
Đới Cẩn tò mò: “Có khi nào là phong hào đấu la?”
Nana lườm hắn: “Xì, ngươi làm như phong hào đấu la dễ kiếm lắm. Có phong hào đấu la nào chịu sống cuộc sống của chuột không hả?”
“Cuộc sống của chuột? Haha, đúng nha, vậy ngươi nghĩ Mã Nặc này là ai?”
“Biết chết liền, mà, dù sao hắn cũng chết vào lần tới ta gặp hắn, không cần quan tâm đâu.”
Nana nhún vai giọng điệu hống hách khiến Đới Cẩn thật, ba chấm, nhất quyết im miệng.
Nana quay lại Đới Mộc Bạch: “Lão đại, thứ đó đâu?”
Đới Mộc Bạch chìa tay lấy ra năm quả cầu kim loại đưa cho Nana nói: “Ta đã cẩn thận nghiên cứu nhưng chẳng có phát hiện gì? Ngươi xem đi.”
Nana đối mấy cái này đâu có hiểu chút mô tê gì, trực tiếp ném năm quả cầu cho Tử Linh Kiệt, Nana hỏi: “Ngươi biết đây là gì sao?”
Tử Linh Kiệt xem thấy năm quả cầu đã là muốn sợ đến thổ huyết, hắn lắp bắp: “Sao, sao lại có thể ở đây? Đây, đây là cấm kị vũ khí, ngươi sao lại có nó?”
Nana nhíu mày: “Cấm kị vũ khí? Nói rõ xem.”
“Là vũ khí rất lợi hại, ta không biết từ đâu Mã Nặc có bản vẽ của nó, ta ba năm trước vốn làm việc dưới mật thất, công việc của ta là chế tạo kiếm, rất nhiều kiếm. Nhưng một năm trước bọn thuộc hạ Mã Nặc đem tới một nhóm người mới thay thế ta và một số khác, chúng bắt đầu hủy hết kiếm và chế tạo thứ này. Ta có nghe qua, chúng gọi thứ này là, ám khí.”
“Thật là ám khí!” Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Nana đồng thanh.
Đối hai chữ ám khí, Đới Cẩn và Chu Trúc Vân hoàn toàn mờ mịt.
Nana đứng bật dậy đi đi lại lại, bộ dáng rất rối bời vò đầu bứt tai: “Không thể, như này là không đúng, ám khí chỉ Tam ca mới biết. Tinh La làm sao có?”
Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Vân nhìn nhau khó hiểu, Nana phản ứng thái quá đi, ám khí tuy mạnh nhưng cũng đâu phải chỉ Đường Tam có thể chế tạo?
Những người khác không biết nguồn gốc của ám khí nhưng Nana rõ ràng, đó là tinh hoa từ thế giới khác được Đường Tam đem tới. Đường Tam mới công khai ám khí cách đây không lâu, sao ở Tinh La đã chế được tinh xảo như này. Một năm trước, một năm trước…
“Chẳng lẽ…” Nana đột nhiên hét lớn làm tất cả mọi người giật thót.
Đới Mộc Bạch hỏi: “Nana, có chuyện gì?”
“Lão đại, ngươi nghĩ xem, trước khi gặp Tam ca, ngươi đã từng thấy ai nói tới hai từ này và có ai sử dụng ám khí chưa hả? Ám khí, là do Tam ca mà có, khoảng một năm trước, trùng hợp là lúc Tam ca đối ngoại thể hiện ra ám khí, ngươi cẩn thận nghĩ lại, đó là ở đâu?”
Nana hùng hổ rống vào mặt dọa Đới Mộc Bạch nép thẳng lưng vào ghế.
Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh nhìn nhau, nhíu mày nhớ lại, lập tức cả hai chấn kinh đồng thời hô.
“Thất Bảo Lưu Ly Tông.”
“Đúng vậy.” Nana cắn chút móng tay, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tam ca chế tạo nhiều ám khí cho Thất Bảo Lưu Ly Tông, tuy khâu lắp ráp là hắn thực hiện nhưng các bản vẽ chế tác linh kiện đều ở Thất Bảo Lưu Ly Tông, chỉ có nơi đó mà thôi. Khả năng chế tạo ám khí hoàn chỉnh giống Tam ca là 0, nhưng cũng không ngoại trừ có kẻ xấu làm rò rỉ bản vẽ ra ngoài, khiến Sát Nguyệt Các dựa theo nó chế ra thứ này.”
Đới Mộc Bạch đứng lên đi tới cầm lại quả cầu kim loại ngắm nghía: “Tiểu Tam cho Thất Bảo Lưu Ly Tông bản vẽ là linh kiện Vô Thanh Tụ Tiễn, Hàm Sa Xạ Ảnh, Chư Cát Thần Nỏ cùng Khẩn Bối Hoa Trang Nỗ. Hình dáng của những thứ đó đều lớn hơn quả cầu này rất nhiều, nói có liên quan thật khó liên tưởng đến.”
“Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Chu Trúc Thanh cũng đứng dậy, đi tới chỗ Đới Mộc Bạch và Nana nói: “Ám khí giết người cốt nằm ở chữ ám, tuy nhiên nếu dựa theo Tam ca mà chế tạo, bọn chúng sẽ không thể biết cách lắp ráp kích hoạt cơ quan bất ngờ phóng ra, điều này Tam ca đã chắc chắn mới dám đưa bản vẽ cho người khác, chúng ta có thể tin tưởng. Vì thế, đối thứ bọn chúng chế tạo chữ ám này là chưa hoàn chỉnh, ngoại trừ cách kích hoạt kì diệu của Tam ca, muốn sử dụng vũ khí nhỏ tấn công thì chỉ có dùng, hồn lực.”
Nana sực tỉnh: “Đúng thế, kích hoạt bằng hồn lực. Nhìn kích thước to nhỏ này hẳn là tùy theo mức độ hồn lực ít nhiều cần sử dụng, to nhất bằng một nắm tay lượng hồn lực cần dùng sẽ lớn nhất. Vậy ta sẽ thử hết tất cả, kiểm tra uy lực.”
“Sao có mình ngươi được chứ? Đồ chơi tốt như vậy, năm người năm quả, ta quả to nhất, đưa đây!” Đới Cẩn chạy tới giật quả cầu trong tay Nana, bộ dáng thật khiến Nana hết hồn, y như trẻ con.
Nana nhếch môi: “Đồ chơi? Là ám khí, ngươi biết nó là gì sao? Vũ khí giết người, bọn chúng cho chế tác hàng loạt là tự tin sức sát thương của nó mạnh mẽ, bình thường ám khí kém nhất của Tam ca ta cũng đã giết được một tên hồn vương. Ngươi đòi quả to nhất, chính là muốn bị găm thành quả cầu gai Đới Cẩn, để ta đưa về tặng cho cha ngươi sao?”
Đới Cẩn khuôn mặt đờ đẫn bởi lời của Nana, hắn cứng ngắc cổ nhìn Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, hai người bất đắc dĩ gật đầu, ngay lập tức Đới Cẩn bất giác buông lỏng tay làm quả cầu kim loại lăn xuống sàn đang đang. Nana cười, cơ hội trả thù tới rồi.
Nana ánh mắt sắc lạnh hừ một tiếng, vô duyên vô cớ Đới Cẩn bị một đám dây leo kéo đập thẳng vào bức tường phía xa, Đới Cẩn hoảng hốt vùng vẫy nhưng vô ích, dây leo trói hắn phi thường dẻo dai chắc chắn. Đới Cẩn bực mình hét lớn: “Ngươi làm cái gì vậy hả? Các người làm cái gì, còn không mau cứu ta!”
Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh hiểu ý Nana, thản nhiên ngồi xuống ghế quan sát, Chu Trúc Vân bị Chu Trúc Thanh giữ lại cùng xem. Tử Linh Kiệt và Cung Nhị sớm đã ngốc trệ, hai người ở dưới đất xem đến một thiếu chủ phân tộc Tà Mâu đang dính vào tường kêu la oai oái.
Nana khẽ kéo ra nụ cười, nhìn Đới Cẩn, trên tay từ lúc nào đã có thêm một chiếc nỏ bằng kim loại, vô cùng tinh xảo.