Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 7: Đệ Tứ Khảo Quan, Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực
– Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ?!
Đường Tam cười khổ nói:
– Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói!
Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên cũng nghĩ giống Tiểu Vũ.
Chỉ thấy cách đó không xa có một lão giả, bên cạnh đặt một cái hòm. Một thiếu niên tiến tới trước mặt, sau khi thả 10 kim hồn tệ vào cái hòm, lão giả yêu cầu thiếu niên đó đưa tay, kiểm tra không hợp cách liền mời đi.
Phụ thân của thiếu niên đó nổi giận, cho rằng Sử Lai Khắc học viện lừa người. Ngay lập tức lão giả liền cử Đái Mộc Bạch xử lý.
3 cái vòng hồn hoàn sáng lên, 2 vàng 1 tím đại biểu cho một hồn tôn chính hiệu. Một số người còn chần chừ không chịu rời đi, trong nháy mắt cuốn gói xa thật xa.
Đường Tam cùng Tiểu Vũ đã tiến tới trước bàn của lão giả. Sau khi thả 20 kim hồn tệ vào trong hòm, lão giả vẫn y như cũ yêu cầu đưa tay ra.
Có điều Đường Tam luyện qua huyền ngọc thủ, lão giả xem tay vẫn không thể đoán được tuổi của hắn, lại đành bắt hắn phải giơ chân lên.
Sau khi xem xét hợp cách, Đường Tam cùng Tiểu Vũ vào trước.
Diệp Phi Linh nàng còn đợi.
Mỹ nữ tóc ngắn màu hồng cùng với tóc đen dài lạnh nhạt tiến vào kiểm tra. Chờ cho họ tiến vào, Diệp Phi Linh mới chịu lên.
Lúc này trời đã gần chiều, cùng với nàng còn có 2,3 thiếu niên nữa, bất quá cũng không có ai khác đặc biệt. Từng tốp từng tốp thanh niên vẻ mặt ủ rũ ở trong đi ra càng làm tăng thêm độ khó của việc chọn học viên.
– Sao khó khăn quá vậy, dưới 13 tuổi, hồn lực 21 cấp! Chao ôi tìm một cái hồn hoàn đã khó, muốn cái hồn hoàn thứ 2 còn khó hơn lên trời!
Một đám thiếu niên từ trong đi ra bày tỏ bất mãn. Bất quá lão giả không hề để ý.
– Chào ngài, ta tới báo danh!
Diệp Phi Linh thả 10 kim hồn tệ, sau đó đưa tay ra. Lão giả miết qua tay nàng, nhưng không phát hiện được độ tuổi.
Đó là bởi vì Diệp Phi Linh cũng luyện qua huyền ngọc thủ. Tay cứng như ngọc, thuận tiện đánh đàn hơn rất nhiều. Trên mu bàn tay có 2 cái hồn ấn đã hiện lên.
– A, ngươi là người mà viện trưởng nhắc đến! Mau vào trong!
Lão giả choàng mắt, sau đó gật đầu nhìn nàng. Diệp Phi Linh thuận lợi thông qua đến vòng thứ 4 luôn.
Đường Tam, Tiểu Vũ và 2 vị nỹ nữ kia đã tề tựu đông đủ, còn có thêm một xe bán hàng rong và một vị đại thúc râu quai nón nữa.
Vị đại thúc đó đang bị Đái Mộc Bạch gõ cho một trận.
– Tiểu Áo, đã nói bao nhiêu lần là không được bán đậu hủ ở học viện rồi?
– Tại sao không bán được? Ngươi xem thường hệ thực vật?
Trong khi tất cả đều ngớ người nhìn vị đại thúc hệ thực vật kia làm cái gì, Đái Mộc Bạch gầm lên một tiếng.
Chỉ thấy vị đại thúc uốn éo, hai bàn tay cong lên vài ngón, giọng mềm nhẹ đầy nữ tính:
– Khả ái hương hương đậu hủ mềm!
Từ trên tay vị đại thúc đó xuất hiện một miếng đậu phụ, và một cái mùi nặng nề từ miếng đậu phụ đó phát ra.
– Đại thúc, ngươi giống đoạn tụ quá đi!
Những người còn lại đều gật đầu, ngay cả Diệp Phi Linh cũng cảm thấy vậy, tuy rằng Đại Sư đã dạy rằng võ hồn hệ thực vật muốn phát sinh biến hoá thì phải phối hợp với hồn chú cố định, đặc biệt phối hợp với tư thế đặc biệt sẽ gia tăng tốc độ hồn lực.
Nhưng mà vẫn ái quá, ái đến không thể nào ái hơn đi!!!
Tình huống phát sinh vừa rồi khiến cho tất cả xích lại gần nhau hơn, bởi vì vị đại thúc nọ thật là hài hước.
Trong khi tất cả đang bàn luận cùng giới thiệu nhau thì Đường Tam có nhắc đến 4 cửa khảo quan, sau đó Đái Mộc Bạch có giải thích sơ qua. Quy tắc vô cùng khó khăn, 1 xem xét tuổi, 2 chọn võ hồn, 3 xét trình độ, 4 liền thực chiến.
Cái nào cũng yêu cầu rất cao. Tiểu Vũ đã không nhịn được liền mở miệng:
– Các ngươi đây là tuyển đệ tử hay tuyển lão bà. Sao mà nghiêm khắc! Khó trách vị sư phụ ở cửa trước nói các ngươi nơi này chỉ lấy quái vật. Có thể thông qua 4 cửa khảo hạch này, sợ là cũng chỉ có quái vật a. Ta muốn hỏi 1 chút, học viện Sử Lai Khắc hiện giờ có bao nhiêu đệ tử? Hàng năm có thể chiêu thu được bao nhiêu đệ tử?
Thần tình Đái Mộc Bạch hiện lên đầy bất đắc dĩ, sau đó cũng giải thích tận tình, bất quá toàn bộ Đấu La Đại Lục, chỉ có Sử Lai Khắc học viện này là giáo viên nhiều hơn học sinh.
Liên tiếp một loạt vấn đề được mọi người hỏi đến, cuối cùng biết được vì học viện chỉ nhận quái vật, cho nên chỉ có thể ở tại một nơi cũ nát như này.
– Cửa thứ 4 ai làm khảo quan vậy?
Diệp Phi Linh có chút không nhịn được mà hỏi. Ngay khi Đái Mộc Bạch định hô tên hắn thì một giọng nói khác đã chen vào:
– Cửa khảo quan thứ 4 là ta, thế nào?!
Một người trung niên lưng hùm vai gấu, đầu đinh mặt mũi dữ tợn, trên trán hắn có một vết sẹo tiến đến.
– Ối, thầy Triệu, phó viện trưởng học viện!
Hắn cũng gật đầu ngồi xuống một cái ghế. Đái Mộc Bạch nhăn nhó, đoán chừng bởi vì vị sư phụ này đến mà phát sinh việc hắn không ngờ tới.
Vị Triệu sư phụ này cũng không có lảm nhảm, trực tiếp đưa ra yêu cầu. Hắn cho phép tất cả học viên chút thời gian thương lượng, sau một khắc tất cả phải cùng lên, chỉ cần duy trì một đồng hồ cát thời gian đỡ được công kích của hắn, một học viên kiên trì được đến cuối cùng thì tất cả cùng đậu.
Khi Đái Mộc Bạch u sầu tiết lộ thông tin của Triệu sư phụ này cho mọi người, tất cả đều không nhịn được mà kinh hãi. 76 cấp hồn thánh, thực lực phải nói quá kinh người. Xem ra cửa khảo này xác thực không dễ qua. Thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp đột nhiên hô lên:
– Hắn chính là Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực đã mất tích 10 năm trước đó sao?
Đái Mộc Bạch chỉ có thể lặng yên mà gật đầu. Sau đó, mọi người giới thiệu lẫn nhau. Đường Tam mở miệng trước tiên:
– Ta gọi là Đường Tam, khí võ hồn Lam ngân thảo, 29 cấp chiến hồn sư hệ khống chế!
Tiểu Vũ tiếp theo Đường Tam nói:
– Tiểu Vũ, thú võ hồn nhu cốt mị thỏ, 29 cấp chiến hồn sư hệ cường công!
Thiếu nữ tóc ngắn do dự 1 chút mới nói:
– Trữ Vinh Vinh, khí võ hồn Thất bảo lưu ly tháp, 26 cấp khí hồn sư hệ phụ trợ!
Thiếu nữ băng lãnh như trước lạnh lùng nhàn nhạt:
– Chu Trúc Thanh, thú võ hồn U minh linh miêu, chiến hồn sư cấp 27 hệ mẫn công!
– Diệp Phi Linh, khí võ hồn đồng hồ, 19 cấp hồn sư hệ phụ trợ!
Trong lúc mọi người tự giới thiệu, kể cả Đái Mộc Bạch, ánh mắt đều tập trung tại một người. Hấp dẫn mọi người chú ý chính là thiếu nữ tóc ngắn, Trữ Vinh Vinh.
Nàng đến từ Thất Bảo Lưu Ly tông, một trong 6 tiêu chí cực hạn của Võ Hồn Điện, đệ nhất phụ trợ trong đánh giá của Đại Sư.
Sau đó mọi người chia nhau quyết định. Đường Tam là độc đinh trong nhóm cho nên được ưu tiên.
Hắn suy nghĩ 1 chút rồi nói:
– Trữ Vinh Vinh phụ trách phụ trợ, Tiểu Vũ phụ trách chủ công, ta phụ trách khống chế công kích của Triệu sư phụ, cố hết sức chế trụ hắn, đồng thời phụ trợ Tiểu Vũ tiến hành trực diện công kích. Chu Trúc Thanh, phiền toái ngươi từ bên hông, dựa vào tốc độ tiến hành kiềm chế. Phi Linh, hồn lực muội hơi thấp, cho nên chỉ cần phân tán lực chú ý của Triệu sư phụ là được rồi!
Tiểu Vũ cùng Trữ Vinh Vinh đều gật gật đầu, Chu Trúc Thanh nhìn Đường Tam liếc mắt 1 cái, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý đề nghị của hắn. Diệp Phi Linh thì tin tưởng Đường Tam vô điều kiện.
Trong khoảng ngắn thời gian, bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng loại chiến thuật đơn giản này. Về phần hiệu quả như thế nào, chỉ có thể dùng thực chiến kiểm nghiệm. Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp được đối thủ cường đại như thế. Đối thủ cường đại tới trình độ nào cũng phải đánh xong mới biết được.
– Thương lượng đủ chưa? – Thanh âm của Triệu Vô Cực truyền đến khiến tất cả giật mình, sau đó Đái Mộc Bạch dẫn họ đến một bãi đất trống, đặt đồng hồ cát xuống.
– Triệu sư phụ, có thể bắt đầu! – Đái Mộc Bạch hướng Triệu Vô Cực gật gật đầu, đồng thời bước nhanh sang 1 bên xem cuộc chiến. Mặc dù đây là 1 cuộc chiến đấu không cùng đẳng cấp, nhưng có thể chứng kiến Triệu Vô Cực ra tay, là lực lượng cường công hồn sư, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội học tập này.
Khi tất cả phóng xuất hồn hoàn của mình bắt đầu tấn công, Triệu Vô Cực vẫn đứng yên, bất quá phía Trữ Vĩnh Vinh đã bị tấn công.
Một luồng hồn lực mạnh mẽ tiến về phía đó, Đường Tam ngay lập tức phát động lam ngân thảo quấn quanh tung Trữ Vinh Vinh lên trên.
Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh phản ứng rất nhanh, Tiểu Vũ nhảy lên phía trước, Chu Trúc Thanh từ mặt bên xuất động, Đường Tam cơ hồ cùng Tiểu Vũ nhảy lên, ngay cả độ cao cũng không sai biệt lắm.
– Tiểu Vũ, lên! – Đường Tam khẽ quát một tiếng, hai tay tại trước ngực giơ lên.
Tiểu Vũ căn bản không cần dùng mắt nhìn cũng biết tay Đường Tam tại vị trí nào, hai người ở cùng nhau 6 năm, sớm đã ăn ý mười phần. Hai mũi chân điểm một chút lên lòng bàn tay Đường Tam, dựa vào lực đẩy của Đường Tam, giống như mũi tên hướng Triệu Vô Cực phía trước vọt tới.
Diệp Phi Linh chỉ đơn giản phóng xuất ra đồng hồ võ hồn, vẫn là bộ dáng quăng đồng hồ như cũ.
– Thầy Triệu, ăn ta một cái đồng hồ!
Được rồi, không phải là nàng cố ý gây cười, bất quá vì hấp dẫn sự chú ý của Triệu Vô Cực nên làm thế cũng không quá đáng.
Đái Mộc Bạch cùng đại thúc râu rậm ở bên ngoài há hốc mồm. Mẹ nó, tiểu loli kia định tìm chết à, với cái sức lực 19 cấp võ hồn như kia thì chích muỗi cho thầy Triệu cũng không đủ đó.
Triệu Vô Cực cũng không để ý, để mặc cho cái đồng hồ quăng tới. Tiểu Vũ cùng Đường Tam nhếch môi cười hì hì.
Quả nhiên, đồng hồ quăng đến đập tím mặt Triệu Vô Cực. Đây là hiệu quả gia trì sau khi hấp thu hồn hoàn của Diệp Phi Linh, độ cứng rắn của đồng hồ so với kim cương còn muốn cứng hơn.
Điều này đã thành công phân tán sự chú ý của Triệu Vô Cực.
– Ối – giời – ơi!
– Thầy Triệu bị thương thật kìa!
Cả Đái Mộc Bạch lẫn đại thúc râu rậm ngơ ngác nhìn nhau. Bất quá trong đáy mắt không hề có sự đau lòng cho lão sư của mình tí nào mà có phần hả hê nhiều hơn.
Tiểu Vũ cùng Đường Tam ngay lúc đó liên thủ, đệ nhất hồn kỹ Yêu Cung và Quấn Quanh phát động quay Triệu Vô Cực mòng mòng rồi trói lại như trói… bánh chưng.
– Năm nay còn có cả võ hồn kì quái như kia cơ à?
Triệu Vô Cực nhìn nhìn Diệp Phi Linh, chỉ thấy bản mặt nàng cười đến vô hại.
– Hì hì, thất lễ rồi thầy Triệu!
Lam ngân thảo không trói Triệu Vô Cực được bao lâu, hắn chỉ cần động chân một cái, hồn hoàn hiện lên chấn nát dây trói.
Đường Tam cũng đã lường trước điểm này, nhưng hắn vẫn còn phương án khác.
Chu Trúc Thanh ra tay đúng lúc Triệu Vô Cực phát lực chấn vỡ lam ngân thảo của Đường Tam, đệ nhất hồn kỹ U Minh Đột Kích phát động, toàn bộ đều nhắm vào chỗ yếu hại tấn công khiến quần áo của hắn nát tươm. Tất nhiên Triệu Vô Cực vẫn bị thương theo đó, chẳng qua là xước tí da không thấm vào đâu mà thôi.
Đây là bởi vì chênh lệch hồn lực khoảng cách quá lớn, mặc dù đã có Thất Bảo Lưu Ly tháp phụ trợ tăng lên, bằng không Triệu Vô Cực bị xắt lát thành gấu cắt lát rồi.
– Thầy Triệu, lại ăn ta một cái đồng hồ!
Diệp Phi Linh tiếp tục quấy nhiễu, tranh thủ tạo cơ hội. Đường Tam đoạt lấy thời cơ tung ra một chưởng, nhìn thì tưởng là một quyền vô hại, bất quá Diệp Phi Linh biết 1 chưởng này không đơn giản.
Chuởng hút ngược về phía sau, khống hạc cầm long xuất ra ngay lúc Triệu Vô Cực dụng sai lực, nhất thời kéo thân thể Triệu Vô Cực lảo đảo một cái. Đồng thời chân phải đưa ra phía trước, đá vào chân Triệu Vô Cực. Cho dù hồn lực Triệu Vô Cực mạnh mẽ, dưới tình huống này cũng mất đi thăng bằng.
Đường Tam nắm bắt thời cơ một điểm cũng không thua Chu Trúc Thanh, dựa vào khống hạc cầm long xảo diệu, hắn đem lực lượng của mình cộng với Triệu Vô Cực đã lay động được thân thể Triệu Vô Cực.
– Khởi! – Đường Tam hét lớn một tiếng, hai vai dùng sức đem thân thể Triệu Vô Cực nhấc lên.
– Tiểu Vũ! – Lần đầu tiên Triệu Vô Cực hoàn toàn cách mặt đất, rốt cục kỹ năng của Tiểu Vũ có không gian phát huy.
Hai chân thon dài trong nháy mắt quấn quanh bên hông Triệu Vô Cực, hai tay nắm cổ hắn, trên người quang mang hồn hoàn thứ nhất đại phóng, mang theo thân thể Triệu Vô Cực kịch liệt xoay tròn tại không trung ba vòng, hướng đỉnh đầu Triệu Vô Cực xuống phía dưới nặng nề nện xuống mặt đất.
Bành!!!!
Thân thể khổng lồ sau khi của Triệu Vô Cực nện thẳng xuống đất, cả đầu hoàn toàn ngập vào trong bùn đất.
– Thắng rồi?
Chu Trúc Thanh là người lên tiếng hỏi. Tiểu Vũ đang tung tăng với công kích của bản thân, Trữ Vinh Vinh nhìn Triệu Vô Cực áy náy:
– Có nặng tay quá không vậy?
Bất quá Đường Tam không hề có chút vui mừng nào…