Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 65: Tràng Chiến Đấu Tại Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện
Mộng Thần Cơ ba người lúc này mới hiểu được vị Tuyết Tinh thân vương vì sao mà đến. Xem tứ hoàng tử Tuyết Băng đứng bên cạnh đang gắt gao nhìn chăm chú vào Đái Mộc Bạch, ba người không khỏi thở dài trong lòng. Thiên Đấu hoàng gia học viện đúng là bởi vì có mấy cái loại quý tộc bại não như thế này, mới không thể đào tạo ra nhiều nhân tài vĩ đại nổi.
Tạm gác lại chuyện đó qua một bên, hiện giờ văn phòng giáo ủy có chút hỗn loạn.
– Mấy cái lão già các ngươi, quả nhiên càng già càng phiền!
Độc Cô Bác thốt lên một câu, phiền chán nhìn ba vị Hồn Đấu La đang đứng chung bảo hộ cho đám người Sử Lai Khắc.
– Độc Cô tiên sinh, xin ngài hãy đuổi bọn cuồng đồ này ra khỏi học viện ạ!
– Không sai, bọn họ không có giáo dưỡng, còn ẩu đả thành viên hoàng thất!
Tuyết Tinh thân vương cùng Tuyết Băng hùa nhau phụ họa.
– Đủ rồi!
Độc Cô Bác ngắt lời hai kẻ lắm mồm, sau đó nhìn về đám người Sử Lai Khắc, lạnh lùng ra lệnh:
– Mấy thằng các ngươi, bây giờ cút – đi!
Trí Lâm nhìn thấy tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, lão vội vàng nói đỡ, mong rằng giảm bớt được một chút.
– Độc Cô đại nhân, dù sao chỗ này cũng là Hoàng Gia học viện, xin ngài hãy nể mặt chúng tôi mà bỏ qua cho họ!
Vốn dĩ lời nói của con người ở trên đời, hồn lực càng cao thì sẽ càng có uy vọng. Trí Lâm cũng không dám lảm nhảm, lão chỉ mong Độc Cô Bác có thể bỏ qua.
– Được, ta nể mặt cho ngươi!
Trí Lâm âm thầm thở phào. Thế nhưng mọi thứ dường như vẫn không dừng lại, Độc Cô Bác lạnh lùng nói thêm:
– Đếm tới mười, không cút, chết!
Phất Lan Đức nhìn tràng cảnh như vậy, hắn biết rằng mộng đẹp của mình đã vỡ tan tành, nhưng thân là viện trưởng của Sử Lai Khắc, hắn cũng có tôn nghiêm của chính mình.
– Tôi muốn khiêu chiến với ngài!
Võ hồn Miêu Ưng hiện, Phất Lan Đức bay lên cản đường Độc Cô Bác.
– Một!
Độc Cô Bác không thèm đếm xỉa, thản nhiên đếm số.
Phất Lan Đức bị uy áp hồn lực chấn ngã về sau, hộc máu.
– Liều thôi!
Tần Minh cùng Mã Hồng Tuấn thấy sư phụ của mình bị thương, lao lên. Phất Lan Đức trúng đòn, không kịp động thủ, chỉ có thể mở miệng hô đừng đừng ở phía sau. Trữ Vinh Vinh đỡ hắn, còn lại ngoại trừ Đường Tam, Diệp Phi Linh, Tiểu Vũ, tất cả đồng loạt tiến lên.
– Không!
Phất Lan Đức mở to mắt, từ trong hốc mắt chảy ra nước mắt. Uy áp hồn lực của Phong Hào Đấu La chính hắn còn không đỡ nổi, đám nhóc lao lên chỉ có một đường chết.
Mộng Thần Cơ đứng ra phía trước đỡ lại bọn nhóc liều mạng. Tất cả đều bị uy áp đánh bay, mượn nhờ Thiên Thanh Đằng mà gom chúng lại một chỗ, tránh cho Độc Cô Bác hạ độc thủ.
Nhìn biểu hiện của đám học sinh như một đám hề vậy, Độc Cô Bác cười lớn:
– Muốn liều mạng à! Ha Ha Ha! Nếu các ngươi trong vòng mười tiếng* có thể chống lại uy áp của ta, như vậy chuyện này ta sẽ không quản nữa!!! Ha Ha Ha Ha!
Giọng điệu cười lớn này thật đáng ghét.
– Đại nhân, ngài nói là các ngươi, như vậy chúng tôi trong mười tiếng sẽ lĩnh giáo uy áp của ngài!
********************
tiếng: ở đây là số đếm từ một đến mười, mười âm thanh, không phải tiếng ( giờ) thời gian.
*******************
Ba tên Hồn Đấu La đã lên tiếng, Độc Cô Bác cười lạnh, quang mang lấp lánh từ đỉnh đầu tràn xuống.
Như thế này chơi mới vui đúng không?
Ting Tinh… Hồn Hoàn hiện. Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen. Chín cái hồn hoàn biểu lộ cho thực lực của Độc Cô Bác, đề thăng uy lực của hắn tới mức cao nhất.
– Ba!
Âm thanh đếm số giống như ác ma, uy áp hồn lực cũng theo đó mà tản ra. Ba vị giáo ủy cũng vội vàng phóng thích hồn hoàn, hơn ba mươi cái hồn hoàn quang mang lóng lánh xuất hiện khiến toàn bộ căn phòng sáng lên rực rỡ.
– Bốn!
Độc Cô Bác ngưng tụ uy áp trong tay, nhếch môi cười tà dị.
Văn phòng giáo ủy bởi vì nằm ở tầng cao nhất, trực tiếp vỡ nát. Toàn bộ những người có mặt trong phòng đều bị đánh văng ra ngoài, ngoại trừ Tuyết Tinh thân vương cùng Tuyết Băng đứng nấp sau lưng Độc Cô Bác một đoạn.
Đáy lòng đám học sinh đều cảm thấy kinh hoàng.
Vốn dĩ một vị Hồn Đấu La chiến đấu, sức phá hủy có thể coi là khủng bố. Nhưng giờ đây, hẳn 3 vị Hồn Đấu La chiến đấu cùng với một Phong Hào Đấu La, uy lực hủy thiên diệt địa này… nếu không có ai cản lại, cả học viện sẽ bị san bằng.
Bùm!!!
Tiếng nổ lớn vang lên khiến Thiên Đấu Hoàng Gia học viện dậy sóng.
Ngay khi đám người Sử Lai Khắc bắn ra, Mộng Thần Cơ đã phóng thích võ hồn Thanh Thiên Đằng kéo mọi người lại, Bạch Bảo Sơn ăn ý mà phát động Thiên Tinh Lô bảo hộ mọi người an toàn tiếp đất.
Trí Lâm đứng ở phía trước chắn, sau khi tiếp đất an toàn liền phóng thích võ hồn Hắc Yêu, lão vốn dĩ là người nóng tính, tức giận mà chửi váng lên:
– TUYẾT TINH THÂN VƯƠNG, NGƯƠI Ỷ THẾ ĐÈ NGƯỜI! NẾU MÀ HÔM NAY CHÚNG TÔI KHÔNG CHẾT, NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM TỚI BỆ HẠ, XIN NGƯỜI PHÁN XỬ CÔNG BẰNG!!!
Tần Minh suy nghĩ một chút, chạy đi tìm người.
Đại Sư vẫn ngất xỉu, Đường Tam nhanh chóng dùng Bát Chu Mâu hút độc tố ra ngoài, sắc mặt hắn mới bình thường trở lại.
– Ổn rồi, sư phụ ổn rồi! Phi Linh, ngươi bình tĩnh một chút!
Hắn vỗ vỗ vai Diệp Phi Linh, sư muội dường như vì quá sợ hãi, khóc không ngừng.
– Sư huynh, ta..
Diệp Phi Linh há mồm định nói, nhưng rồi lại ngậm miệng. Đường Tam có con đường cường giả của hắn, nàng không thể cản trở hắn trở thành thần.
Tuyết Băng, Tuyết Tinh, các người nhớ lấy, nhớ lấy, cả đời này vĩnh viễn đừng hòng đoạt được vương vị, đừng hòng chiếm được hoàng quyền.
Bàn tay nàng nắm chặt lại, cúi đầu truyền nội công cho sư phụ.
Phía trên lầu, Tuyết Tinh thân vương nghe tiếng Trí Lâm giáo ủy chửi, trong lòng có chút chột dạ, trên trán vã ra mồ hôi lạnh.
Y vốn chỉ định mượn nhờ Độc Cô Bác ngăn cản việc ba lão già kia nhận thêm hồn sư bổ sung trận doanh lão nhị Tuyết Thanh Vũ, không ngờ tên điên này lại làm rối tung mọi chuyện lên. Nếu đã như vậy, liền mượn tay hắn để giải quyết luôn ba lão già kia cho xong, mọi chuyện đến tai bệ hạ liền đổ lên đầu hắn là được!
Nghĩ như vậy, Tuyết Tinh thân vương bỗng run run giọng, giả vờ nói:
– Độc Cô tiên sinh, ngài gây họa lớn rồi! Ba vị giáo ủy là người của nhị hoàng tử, mấy người đứng sau hắn không phải là người có thể chọc nổi đâu!!
– Chọc không nổi?
Độc Cô Bác mắt lạnh nhìn xuống đám người kia, tự như chúa tể trên cao nhìn xuống một con kiến. Mấy con kiến hôi này mà hắn dám nói là không giết được?
– Hừ, bản tọa muốn xem là kẻ nào mà bản tọa cũng không động được!
Đáy mắt hắn hiện lên sát cơ, huyết tinh thâm trầm. Mấy chục năm từ sau khi tiến đến Phong Hào Đấu La, chưa từng có kẻ nào dám nói như vậy.
Tuyết Băng đứng ở một bên ngậm miệng, sợ hãi nhìn bóng dáng Độc Cô Bác tỏa ra hơi thở huyết tinh.
– Gia gia, đừng đánh nữa! Còn gây rối trong học viện là cháu gái giận thật đó!
Âm thanh thiếu nữ mang hương vị tuổi xuân vang đến.
Là Độc Cô Nhàn.
Nghe được âm thanh này, sát cơ của Độc Cô Bác rất nhanh liền tan biến, khuôn mặt lạnh lùng vẽ nên một nét cong mỉm cười.
– Nhàn Nhàn!
Độc Cô Nhàn nhìn lên cao, thấy Độc Cô Bác không có phản ứng, nghĩ là hắn chưa nghe rõ lại hét lên:
– Nghe chưa hả? Con đếm tới ba, nếu người không đồng ý, con không thèm nói chuyện với người một tháng! Con đếm đó… Một, hai…!
Độc Cô Nhàn vội vàng đếm, vừa nãy trên đường đi Tần chủ nhiệm cũng có nói qua, nàng đương nhiên biết tính khí gia gia một khi nóng nảy lên là không ai cản được.
Hơn nữa hai vị Tuyết Tinh thân vương với Tuyết Băng gì đó là kẻ nào mà dám mượn sức gia gia? Khiến gia gia phá hủy ngôi trường này, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Hừ, cho rằng gia gia ta là người ngốc mà sai sử ư? Tuyết Tinh thân vương, Tuyết Băng, mấy người chờ đó!
– Ha ha, thân vương, hôm nay bản tọa tâm tình tốt, chuyện này đến đây dừng đi!
– A, ngài không thể đi như thế được, chúng…
Tuyết Tinh thân vương xoắn xuýt, mắt thấy việc đã sắp thành mà lại hỏng mất, tâm tình có chút khó coi. Thằng điên này lại giở chứng gì đây?
– Trúng kế khích tướng của ngươi? Hừ, nhớ kĩ, nếu mà còn dám tính kế tâm tư của bản tọa, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã sống trên thế gian này!
Độc Cô Bác liếc mắt mà ném lại một câu. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo độc ác, khiến Tuyết Tinh thân vương sợ hãi đến đờ người.
Nếu không phải có Tuyết Băng luôn miệng gọi thúc thúc, Tuyết Tinh thân vương thật sự cảm thấy hắn sẽ trồng thành cột ở tòa nhà đổ nát này.
Đây chính là thực lực đáng sợ của Phong Hào Đấu La, ngay cả ánh mắt cũng không thể coi thường.